Lúc nàng tỉnh lại, bóng chiều đã ngã về Tây, ánh hoàng hôn trải dài mênh mông.

Tẩm cung im ắng, chỉ có Tình Thấm đứng hầu cạnh Phượng sàng, yên lặng chờ đợi.

Lộ Ánh Tịch yếu ớt mở mắt, đưa tay xoa nhẹ thái dương, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, bụng đói sôi ùng ục.

“Nương nương đã tỉnh rồi?” Tình Thấm thấy thế cúi thấp người cung kính nói, “Nương nương đã ngủ một ngày một đêm, nô tỳ có chuẩn bị cháo tổ yến, Nương nương có muốn ăn một chút cho ấm dạ không?”

Lộ Ánh Tịch vén chăn xuống giường, sau khi rửa mặt chải đầu, mới chậm rãi ăn cháo. Nàng trầm mặc ăn xong, thần trí mơ hồ dần dần tỉnh táo, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh. Nàng đã ngủ hơn mười hai canh giờ? Rõ ràng là có người nhân cơ hội hạ thuốc mê với nàng, mới có thể khiến nàng ngủ li bì, thần trí ngờ nghệch.

Khóe miệng biếng nhác khẽ nhếch, trong mắt nàng ánh lên một chút mỉa mai. Nàng đã sớm có dự cảm, hoàng đế sẽ không dễ dàng để cho nàng thắng.

“Nương nương.” Tình Thấm đứng ở một bên, khe khẽ lên tiếng. “Hoàng thượng dặn dò, đợi sau khi nương nương tỉnh lại, phải lập tức đến bẩm báo.”

“Ừ, ngươi đi đi.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên đáp, chẳng hề bất ngờ.

Tình Thấm theo lời lui ra ngoài, Lộ Ánh Tịch đứng lên, thở một hơi thật dài, như muốn nhả hết khí bẩn tận sâu trong lồng ngực. Hiện giờ trong đầu nàng, chỉ còn sót lại vài câu từ lẻ tẻ. Cuốn binh thư kia, nàng không còn nhớ được đầy đủ nữa.

Nàng chậm chạp bước ra khỏi tẩm cung, dừng chân trong đình viện, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí mát rượi trong lành của những cơn gió xao động trong buổi chiều tà, môi khẽ nhếch thành nụ cười nhạt. Ván bài này, hoàng đế đã xảo quyệt lập mưu tính kế từ trước, nhưng nói cho cùng thì hắn cũng không làm trái quy tắc. Ai bảo trước đó nàng không cùng hắn giao ước rõ ràng chứ? Giống như lúc nàng thắng Phạm Thống, cũng dụng mưu tính kế, mặc dù thủ đoạn khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau. Thế gian này, người thắng làm vua, đó là đạo lí hiển nhiên, không thể phản bác. Huống hồ, nàng vốn cũng không có dự định giữ khư khư chiếc nhẫn kia. Muốn tiêu diệt Long Triêu, đây là điều hiện thời Ô Quốc không thể tự mình làm được. Cho nên, bất luận nàng có can tâm tình nguyện hay không, cũng phải trợ giúp Mộ Dung Thần Duệ.

Bóng cây đổ dài trước sân, bốn bề vắng vẻ, chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran trong bụi cỏ. Lộ Ánh Tịch ngửa đầu nhìn dáng cây cao to chắc khỏe, chợt sinh hứng thú, xoắn làn váy, khuỵu chân một chút, bay vút lên trên ngọn cây.

Ngồi vững vàng trên nhánh cây rắn chắc, nàng hớn hở đung đưa đôi hài thêu hoa qua lại, đưa mắt nhìn về tòa cung điện nguy nga lộng lẫy phía xa xa. Cung vàng điện ngọc, to lớn hùng vĩ. Nhưng nàng không có chút cảm xúc nào đối với quan cảnh tráng lệ này, chỉ suy nghĩ lan man. Quan hệ hiện giờ giữa nàng và hoàng đế, giúp nhau chẳng qua là kế sách tạm thời. Mà trong lòng nàng cũng thầm chờ mong, đợi đến một ngày nào đó chính thức gặp nhau trên chiến trường, giữa nàng và hắn, ai thắng ai thua. Trận chiến này chắc chắn sẽ vô cùng gay gắt, nhưng cũng không kém phần thú vị.

Bóng đêm dần dần buông xuống, đằng trước cửa đá hình vòm cung bên ngoài đình viện, một bóng người vận áo bào sắc vàng đang bước vào.

Lộ Ánh Tịch ngồi trên cao nhìn xuống, nheo mắt nhìn hắn, vẫn không định nhảy xuống.

Hoàng đế chậm rãi đến gần, cũng không ngẩng đầu, cất cao giọng ngâm nga: “Áo lụa xuân sắc tươi vô hạn, tiên nhân giáng thế một đêm hoa.”

Lộ Ánh Tịch buồn bực khẽ hừ, hắn vẫn còn có hứng thú trêu chọc nàng.

Hoàng đế nghe tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, giả vờ kinh ngạc vô cùng: “Hoàng hậu leo cao như thế, phải cẩn thận coi chừng kẻo ngã đấy.”

Lộ Ánh Tịch nhướng mày, dịu dàng cười nói: “Thần thiếp đúng là đang phiền não đây. Bản thân đang ở trên cao thế này, không biết phải xuống như thế nào nữa.”

Hoàng đế lắc đầu trêu chọc nói: “Ở trên cao không tránh nổi lạnh lẽo, nhưng Hoàng hậu lại cứ thích gây chiến với khó khăn.”

“Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, Hoàng thượng có thể lên đây cùng thưởng thức?” Nàng vẫy tay với hắn, khuôn mặt tươi cười như đóa hoa đang nở, rực rỡ động lòng người.

Hoàng đế không tiếp lời, thân hình vụt di chuyển, trong chớp mắt đã bay lên ngọn cây.

Cành cây cao lớn bỗng đong đưa rung rinh, rõ ràng không chịu nổi sức nặng của hai người.

Lộ Ánh Tịch ngồi ngay ngắn không động đậy, nhìn hắn cười, ung dung nói: “Hoàng thượng, xem ra chỗ này chỉ có thể chịu được một người.” Cũng như thiên hạ này, cuối cùng cũng chỉ có thể có một người đứng ở nơi cao nhất.

Tay hoàng đế vịn thân cây, vững vàng đứng thẳng, trả lời: “Hoàng hậu nói đúng, một núi không thể có hai hổ.” Hai con hổ tranh đấu, ắt phải có một con bị thương. Người thắng sau cùng là vua, ngạo nghễ nắm thiên hạ.

Ánh mắt hai người giao nhau, ý cười nhạt nhẽo, ánh mắt mát lạnh, giống như cơn gió mát hui hui thổi, thấm vào ruột gan.

Thật lâu sau, hoàng đế vươn tay ôm nàng, mang nàng bay xuống khỏi cành cây.

Hai tay đan vào nhau, nhưng chỉ trong khoảng khắc, sau khi chạm mặt đất, hoàng đế liền buông nàng ra.

Lộ Ánh Tịch rút tay về giấu trong ống tay áo rộng, lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm, nhưng vẫn không thể sưởi ấm cõi lòng băng giá. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười mở miệng: “Thần thiếp chấp nhận chịu thua, mời Hoàng thượng nghiệm thu chiến lợi phẩm.”

Nàng xoay người, đi về phía tẩm cung, chỉ chốc lát liền quay lại, cầm theo chiếc nhẫn.

Hoàng đế nhận lấy, vừa ngắm nghía vừa nói, “Trẫm cũng sẽ tuân thủ lời hứa.”

Hắn tháo túi gấm cạnh thắt lưng xuống, đưa cho nàng. Lộ Ánh Tịch quỳ gối tạ ơn, sau đó mới mở túi gấm ra. Một lệnh bài bằng vàng, phát sáng lấp lánh, chói lóa cả mắt.

Nàng cười híp mắt, lại nói: “Hoàng thượng, chiếc nhẫn của Hàn gia kia, là do Hàn Thục phi tặng cho Thần thiếp, chi bằng để Thần thiếp ra mặt thương lượng.”

Hoàng đế khẽ nhíu mày, liếc nhìn nàng: “Việc khó khăn không lợi lộc này, Hoàng hậu sẵn lòng đảm nhận sao?”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, chỉ cười không nói. Nàng cũng không phải muốn tự tìm phiền phức, mà là sợ hắn lại âm thầm hại nàng lần nữa. Nếu hắn giữ chiếc nhẫn này trong tay nhưng lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu nàng, chẳng phải lúc đó nàng hết đường chối cãi sao? Hoàng đế đương nhiên cũng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đáy mắt hiện chút ý cười, nói: “Hoàng hậu thông minh tài giỏi, vậy Trẫm sẽ đem chuyện thuốc dẫn giao Hoàng hậu toàn quyền phụ trách.”

“Thần thiếp lĩnh chỉ.” Lộ Ánh Tịch cúi người hành lễ. “Thần thiếp nhất định tận sức làm tốt mọi việc, không để Hoàng thượng thất vọng.”

“Rất tốt.” Hoàng đế gật đầu, liền chuyển đề tài, nói: “Hoàng hậu chắc cũng biết, kim bài miễn tử của vương triều này, không thể tặng lại cho người khác?”

“Thần thiếp ngu ngốc, chưa từng nghe nói.” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trả lời, thầm nghĩ, chỉ sợ điều luật này là hắn cố tình định ra?

Quả nhiên, hoàng đế thong thả nói: “Trẫm và quần thần trong triều đã bàn bạc, đều cho rằng nên lập điều luật mới này, để tránh có người lạm dụng đặc quyền.”

“Hoàng thượng thánh minh, Thần thiếp không có ý kiến khác.” Lộ Ánh Tịch tự giễu khẽ cười. Cho dù có dị nghị, cũng không tới phiên nàng xen vào.

Hoàng đế liếc nhìn nàng, cười nhạt nói: “Chuyện thuốc dẫn, vô cùng cấp bách, phiền Hoàng hậu hao tâm tổn trí.”

“Có lẽ Thần thiếp nên đi tìm Hàn Thục phi ngay?” Lộ Ánh Tịch thầm suy tính, muốn người ta cam tâm tình nguyện hai tay dâng tặng chi bảo gia truyền, thì phải khuyên bảo như thế nào?

“Đi đi.” Hoàng đế phất phất tay, phong thái ung dung như việc đó không liên quan đến hắn.

“Thần thiếp lo lắng sức mình không đủ, có thể thỉnh Hoàng thượng đi cùng Thần thiếp không?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, giọng điệu lo âu tha thiết. Nếu hắn càng muốn đứng ngoài cuộc, thì nàng càng muốn kéo hắn xuống nước cùng.

Hoàng đế như thể bất lực, đành nhận lời nói: “Vậy thì đi thôi.”

Lộ Ánh Tịch nhướng mày mỉm cười, con ngươi trong veo phát sáng. Chớ trách nàng, nàng không muốn phá hoại tình cảm của hắn và Hàn Thục phi đâu, đây đều là hắn tự chuốc lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện