Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai hơi thở nhẹ nhàng, lên lên xuống xuống.

Trang Thu Bạch ngủ rất ngon, gương mặt ngủ của tuổi trẻ vùi trong gối mềm mại, hình như đang nằm mơ.

Không biết anh mơ thấy gì, hàng mi dài hơi run dưới ánh đèn màu vàng ấm, khóe miệng cử động mấy lần, phát ra vài tiếng nói nhỏ không rõ lắm.

Tưởng Vân Xuyên không ngủ, nghiêng người nằm bên cạnh anh, lắng tai nghe lời nói mớ của anh một lúc. Không nghe rõ. Đành phải kéo chăn lông giúp anh, thử đụng khẽ vào chóp mũi của anh một cái

Trước mắt hắn ngoại trừ Trang Thu Bạch, còn có một bảng dữ liệu hoàn toàn trong suốt. Trên bảng này ghi lại tình hình cơ thể của hắn, và số tuổi thật sự, chiều cao, cân nặng của hắn, còn có quá trình cơ bản sau khi hắn xảy ra tai nạn ở sân bay và được đưa vào bệnh viện điều trị.

Giống như một phần biểu đồ ca bệnh, nhắc nhở hắn mọi lúc, không gian trước mắt không phải là thế giới chân thật.

Ca bệnh này dựa theo đổi mới của bác sĩ Trương đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng.

Mức độ hoạt động của vỏ não là 95%, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khi mức độ hoạt động đạt tới 100%, hắn rất có thể sẽ tỉnh lại.

Tưởng Vân Xuyên thản nhiên liếc nhìn dấu chấm than đã nhấp nháy gần một tuần ở góc trên bên phải bảng dữ liệu, hắn không bấm vào, mà tiếp tục nhìn Trang Thu Bạch, lại khẽ chạm vào chóp mũi anh lần nữa.

Sáng sớm hôm sau.

Trang Thu Bạch mở mắt ra trên giường Tưởng Vân Xuyên.

Tưởng Vân Xuyên đã thức dậy, không ở bên giường, chắc là vào phòng tắm.

Trang Thu Bạch vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng trong phòng tắm yên lặng không có tiếng nước, anh vẫn xỏ dép vào đi tới từng bước một, tò mò bám lên cánh cửa khép hờ, nhìn vào bên trong.

Quả nhiên Tưởng Vân Xuyên không rửa mặt, mà ăn mặc chỉnh tề, soi gương trước bồn rửa tay, im lặng chỉnh tóc.

Nói đến kiểu tóc của Tưởng Vân Xuyên, có một dạo Trang Thu Bạch cho rằng hắn từng đến tiệm cắt tóc thần kỳ nào đó để làm bán vĩnh viễn “cẩn thận tỉ mỉ”.

Dù sao họ đã kết hôn năm năm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy tóc của Tưởng Vân Xuyên rối bù đến mức nào đó. Cho dù là buổi sáng thức dậy, hoặc là ở nhà nghỉ ngơi, tất cả đều sửa soạn chỉn chu, có thể mở một cuộc họp video bất cứ lúc nào.

Mà Tưởng Vân Xuyên của lúc này lại hơi khác biệt, hình như hắn vừa mới gội đầu, vẫn chưa sấy khô hoàn toàn, tóc mái cũng không vuốt hết ra sau đầu, mà để lại mấy sợi tùy ý che trước mắt.

Chính mấy sợi tóc mái nghịch ngợm này đã tạo thêm nét tùy ý cho Tưởng Vân Xuyên, khiến ngũ quan của hắn thoạt nhìn cởi mở hơn, giữa mặt mày cũng đẹp trai hơn.

Trang Thu Bạch vốn định bám vào cửa nhìn thêm một lúc, nhưng không ngờ Tưởng Vân Xuyên liếc mắt một cái, xuyên qua tấm gương nhìn thấy dáng vẻ anh lén lút lấy điện thoại ra.



Bầu không phút chốc hơi xấu hổ.

Hai người nhìn nhau mấy giây trong gương.

Trang Thu Bạch nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, lập tức nhấn nút chụp, cong mắt chào hắn một tiếng.

Tưởng Vân Xuyên cực kỳ bình tĩnh để cái lược xuống, quay đầu nhìn Trang Thu Bạch một cái, hỏi: “Dậy rồi?”

Trang Thu Bạch gật đầu, đi vào phòng tắm giống như lân la, ngửi được hương gỗ thơm thoang thoảng lơ lửng trong không khí.

Tưởng Vân Xuyên thấy anh hít mũi hai lần, hơi căng thẳng dịch chuyển sang bên trái bồn rửa tay.

Trang Thu Bạch thấy hắn đi sang trái, thế là thò cổ sang bên phải cọ cọ.

Hai người một trái một phải, giằng co hồi lâu như diều hâu bắt gà con.

Cuối cùng.

Trang Thu Bạch bắt lấy thời cơ, nhân lúc Tưởng Vân Xuyên không chú ý đến anh chen đến trước bồn rửa tay, phát hiện một lọ nước hoa nam đẹp đẽ đặt trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, cười híp mắt hỏi: “Anh xịt nước hoa à?”

Tưởng Vân Xuyên ngượng ngùng ho một tiếng, mang gương mặt thanh niên mười chín tuổi, nói như ông cụ non: “Ăn mặc chỉnh tề là sự tôn trọng lớn nhất với đối tượng hẹn hò. Đây là lễ nghi cơ bản, không có gì không đúng.”

Trang Thu Bạch tán thành gật đầu: “Vậy em cũng thay bộ quần áo, anh đợi em một lát.”

Trong tủ treo quần áo ở phòng cho khách đặt một cái vali, được Trang Thu Bạch chuyển đến từ trong ký túc.

Mấy ngày trước anh đến chỗ giảng viên hướng dẫn xin giấy chứng nhận ở ngoại trú, tiện thể nói sơ qua lý do ở ngoại trú với bạn cùng phòng, cũng tránh cho họ lại lo lắng cho mình. Về phần Liêu Văn Kiệt, vài ngày trước cứ kêu la muốn tham gia vào câu lạc bộ thiên văn để làm quen với Tưởng Vân Xuyên, kết quả Trang Thu Bạch vẫn chưa giới thiệu giúp cậu ta, Liêu Văn Kiệt đã một lần nữa rơi vào bể tình trong một chạng vạng tối khi mặt trời chiều lặn về tây nào đó, hoàn toàn ném hai chuyện này ra sau đầu.

Trong chuyện yêu đương, Trang Thu Bạch mãi mãi không bằng Liêu Văn Kiệt, nếu không cũng sẽ không nhìn vali ngẩn người, không biết lần đầu hẹn hò nên mặc bộ quần áo nào.

Anh cũng muốn ăn mặc chỉn chu một chút.

Nhưng Trang Thu Bạch mười chín tuổi chưa bao giờ mặc âu phục, lật qua lật lại trong vali chỉ có mấy chiếc quần jean và mấy chiếc áo liền mũ.

Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc áo len màu trắng, lại mặc chiếc quần jean màu xanh lam nhạt, không có phụ kiện gì, chỉ có thể phối hợp với một chiếc đồng hồ thể thao đeo vào cổ tay, thoạt trông vẫn thoải mái sạch sẽ.

Mà Tưởng Vân Xuyên đã chuẩn bị xong và đi tới phòng khách.

Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đậm bên ngoài áo sơ mi, khí chất toàn thân khép kín, điềm tĩnh đẹp trai.

Trang Thu Bạch luôn cảm thấy hai người mặc thế này không đẹp đôi cho lắm, vậy nên anh chủ động tiếng lên, không có dấu hiệu nào ôm lấy thắt lưng hắn, vùi vào trong lòng hắn.

Tưởng Vân Xuyên hiển nhiên là giật mình, vừa định hỏi anh sao vậy.

Thì nghe Trang Thu Bạch: “Chờ một lúc.”

Tưởng Vân Xuyên chớp mắt, đành phải đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi gần năm phút.

Năm phút sau.

Trang Thu Bạch buông hai tay ra, rời khỏi lồng ngực hắn, ngửi ngửi cánh tay mình, cười nói: “Được rồi, thơm giống nhau.”

Hương thơm mùi gỗ trong veo giống nhau đều lưu lại trên người hai người, cho dù mặc quần áo phong cách khác nhau, cũng có thể khiến người qua đường biết rằng họ đang ở bên nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện