Giữa trưa. Hai người ăn đơn giản tại một nhà hàng ở bên ngoài.

Món ăn vẫn thiên về ngọt, cũng không ngoại lệ, đều là món Trang Thu Bạch thích ăn.

Nhất là món cá chép chua ngọt vừa mới bê lên này, trên thân cá được phủ đầy nước sốt chua ngọt, thoạt nhìn bên ngoài giòn bên trong mềm, ngửi vào thơm nức mũi.

Trang Thu Bạch gắp một miếng bỏ vào miệng, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên tới nhà họ Tưởng ăn cơm.

Khi đó anh không biết Tưởng Vân Xuyên thích anh, còn cho rằng trên bàn ăn bày đầy những món anh thích, chỉ là sự trùng hợp. Bây giờ phản ứng lại, mới phát hiện Tưởng Vân Xuyên hẳn đã yên lặng chú ý đến anh rất nhiều năm, nên có hiểu biết nhất định về khẩu bị của anh, cố ý sắp xếp phòng bếp chuẩn bị những món ăn kia.

Nhưng bây giờ Tưởng Vân Xuyên chỉ có mười chín tuổi, dù là Tưởng Vân Xuyên mười chín tuổi thích anh, cũng không có khả năng biết rõ món anh thích nhất là gì.

Chưa kể trước khi đi làm Trang Thu Bạch không ăn cá, cá chua ngọt là một trong những món ăn yêu thích của anh, sau khi anh đến vườn hoa Cẩm Sơn và thưởng thức tay nghề của cô trong nhà.

Mà Tưởng Vân Xuyên thì cực ghét ăn cá, hắn cảm thấy nhổ xương rất phiền, càng không tích mùi tanh kia.

Tất nhiên, không thể loại trừ việc Tưởng Vân Xuyên mười chín tuổi thích những thứ này. Suy cho cùng khẩu vị của con người sẽ thay đổi, con cá và hai món ăn đã gọi trước mắt này, cũng có khả năng chỉ là sự trùng hợp.

Trùng hợp bình thường, nhưng nếu như gặp quá nhiều sự trùng hợp trong một lúc, vậy có vẻ vô cùng đáng ngờ.

Ví dụ như thảm lông cừu trên sofa, đèn ngủ trên tủ đầu giường, hoa hồng đỏ trên bàn ăn, và mùi hương an thần mấy năm sau mới có thể xuất hiện trong phòng của anh, món cá chép chua ngọt mấy năm sau mới có thể thích.

Đối diện với mấy sự trùng hợp này, Trang Thu Bạch đều có thể tìm được một vài lý do thích hợp để giải thích cho Tưởng Vân Xuyên. Nhưng trải qua một ngày sống chung, điều cực kỳ đáng nghi, lại là Tưởng Vân Xuyên.

Trang Thu Bạch dùng đũa gắp một múi thịt dính đầy nước sốt chua ngọt, nhìn một cốc nước lọc đặt bên tay Tưởng Vân Xuyên, lại nghĩ đến sáng nay lúc ăn sáng, hắn vừa lướt xem tin tức chính trị hiện tại trên máy tính bảng vừa cầm cái cốc bên cạnh, uống mấy ngụm hồng trà.

Có lẽ anh không biết Tưởng Vân Xuyên mười chín tuổi có thói quen gì, nhưng ít nhất anh biết Tưởng Vân Xuyên hai mươi bảy tuổi có thói quen gì trước khi ăn cơm.

Bảng chữa bệnh hoạt động bình thường, ngoại trừ đồng hồ đo thỉnh thoảng chập mạch, giá trị phấn khích cũng nằm trong giai đoạn lên cao khá là chậm rãi.

Trang Thu Bạch nhìn thoáng qua nút đăng xuất.

Suy nghĩ một lát, anh lại đặt đôi mắt mỉm cười lên người Tưởng Vân Xuyên.

Hai người cùng ăn cơm trưa xong, rồi đi dạo ở một cơ sở nuôi trồng khác.

Khoảng bốn giờ, nhận được điện thoại thúc giục của Liêu Văn Kiệt, hai người cùng lái xe đến trường, đi vào sân bóng rổ của trường.

Sân bóng rổ của đại học Minh Khoa chia làm hai sân trong nhà và ngoài trời. Trang Thu Bạch nhớ mình đã thuê một ngăn tủ ở sân trong nhà, bên trong để quần áo chơi bóng và giày chơi bóng của anh. Dựa vào ký ức tìm được tủ chứa đồ, đến phòng thay quần áo thay đồ xong, lại vòng đến sân bóng rổ ngoài trời tìm được Liêu Văn Kiệt.

Xung quanh sân bóng rổ đã có rất nhiều người, sếp Tiểu Liêu nhiệt tình chiêu ong dụ bướm, dù là đón lấy gió lạnh chạng vạng tối tháng Na, cũng phải phơi ra làn da màu lúa mì, đứng ở chính giữa sân bóng.

Nhìn thấy Trang Thu Bạch chạy tới, lập tức vẫy vẫy tay với anh, tùy tiện hỏi: “Sao giờ mới tới.”

Trang Thu Bạch nói: “Tao đến cơ sở nuôi trồng gần đây một chuyến.”

Liêu Văn Kiệt biết anh thích hoa cỏ nên không hỏi nhiều nữa, vỗ bóng rổ trên tay đứng ngoài vạch ba điểm làm một cú ném bóng vào rổ, “bộp” một tiếng, bóng rổ đập lên vòng rổ, mọi người đứng xem đều tưởng rằng bóng này không đi vào. Ai ngờ nó quay hai vòng trên vành rổ, vậy mà nghiêng vào trong miệng, thuận lợi lăn vào trong vòng rổ.

Trang Thu Bạch toan vỗ tay cổ vũ, thì nghe “tách” một tiếng, một ánh đèn flash từ trong đám người lóe tới. Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện bạn học khiêng máy ảnh kia, đang liên tục bấm màn trập về phía anh và Liêu Văn Kiệt.

Hóa ra đã có người muốn ghép đôi anh và Liêu Văn Kiệt sớm đến vậy? Trang Thu Bạch vẫn nhớ rõ cậu đàn em năm ba đại học.

Mà bây giờ anh mới năm nhất, người cầm máy ảnh này cũng không biết là đàn anh của anh, hay là bạn học ở khoa khác.

Tưởng Vân Xuyên sợ anh đến muộn nên trước tiên đưa anh đến cổng trường gần với sân bóng rổ, lại rẽ vào cửa khác đi đỗ xe, lúc này vẫn chưa đi tới.

Trang Thu Bạch vốn định chờ hắn một lát, nhưng người Liêu Văn Kiệt tìm đến cũng đã tới đông đủ, chỉ có thể đứng tại chỗ hoạt động gân cốt, chạy cùng mọi người.

Kỹ năng chơi bóng của anh vốn bình thường, bây giờ lại gần chín năm chưa vào sân bóng rổ, dù cơ thể đang trong giai đoạn đỉnh cao, động tác tứ chi lại rất không nhịp nhàng, năng lực bật lên cũng kém hơn những thanh niên thật sự rất nhiều. May mà anh không phải thành viên chủ lực, chẳng qua là người công cụ Liêu Văn Kiệt lôi đến sân giúp đỡ thu hút nhiều ánh nhìn hơn, chơi không tốt mới trúng ý của Liêu Văn Kiệt.

Nhiều lần không đón được bóng đều có thể nhận được ánh mắt khen ngợi của sếp Tiểu Liêu, Trang Thu Bạch không biết nên khóc hay nên cười, tốn mười phút “vẩy nước”[1] trên sân, cuối cùng nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên chậm rãi đi tới trong đám người.

[1]

Khí chất của Tưởng Vân Xuyên không tầm thường, đứng ở trong đám đông rất nổi bật, có vài người biết hắn, có vài người thì không biết. Những người không biết kia đang xì xào bàn tán hỏi thăm hắn là ai, rồi giật nảy mình sau khi nhận được đáp án, ánh mắt nhìn hắn cũng thêm vài phần kinh ngạc vì vẻ đẹp.

Suy cho cùng tập đoàn họ Tưởng ở thành phố Định Phong này không ai không biết không ai không hay, cậu chủ Tưởng lại cực kỳ xuất sắc, ít nhiều cũng có nghe đến.

Ánh mắt của hầu hết người đều chuyển từ sân bóng lên người Tưởng Vân Xuyên.

Chỉ có bạn học khiêng máy ảnh không nhìn thấy cậu Tưởng, chốc thì nhón chân lên, chốc lại nằm rạp trên mặt đất, tạo ra những hình thù kỳ lạ, cố gắng chụp lấy khoảnh khắc Trang Thu Bạch và Liêu Văn Kiệt cùng khung hình.

Đột nhiên, trước mắt đen thui.

Bạn học này chớp mắt một cái, phát hiện trong ống kính có thêm một bóng lưng.

Cậu ta nhíu mày, cố ý tránh khỏi bóng lưng kia dịch chuyển sang bên trái, vừa mới chuẩn bị bấm nút màn trập, thì phát hiện bóng lưng kia bám theo như hình với bóng, vậy mà di chuyển cùng cậu ta, một lần nữa đi tới trước mặt cậu ta?

Trang Thu Bạch đứng trên sân bóng, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Anh trơ mắt nhìn Tưởng Vân Xuyên nhìn thẳng phía trước, dưới chân lại trái một bước, phải một bước di chuyển qua lại, chặn máy ảnh của bạn học kia cực kỳ chặt chẽ.

Bạn học kia dịch chuyển mấy lần đều không được, nổi giận đùng đùng vòng đến trước mặt Tưởng Vân Xuyên chuẩn bị lý luận với hắn. Thoạt nhìn Tưởng Vân Xuyên có vẻ không giống biết cãi nhau, đối mặt với lời chất vấn của bạn học máy ảnh, cả quá trình mặt hắn không có biểu cảm gì.

Trang Thu Bạch nhìn hai người im lặng không nói mà đối chọi mấy phút, đến khi kết thúc giữa hiệp anh lập tức ném bóng cho Liêu Văn Kiệt, bước nhanh chạy đến bên cạnh Tưởng Vân Xuyên, nói với bạn học kia: “Có thể chụp giúp bọn tôi một tấm ảnh không?”

Bạn học kia rõ ràng ngẩn ra.

Trang Thu Bạch cười cầm lấy một tay của Tưởng Vân Xuyên, đồng thời hơi nghiêng đầu về phía bả vai hắn, cong mắt nói: “Khoảng cách này thế nào?”

“Có cần lại gần hơn không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện