Phim khoa học viễn tưởng lãng mạn luôn là đề tài Trang Thu Bạch thích nhất.
Ban đầu anh cho rằng sở thích của Tưởng Vân Xuyên sẽ khác, nhưng đáp án nhận được lại giống hệt.
Hơn ngàn bộ phim khoa học viễn tưởng được lưu trữ trong trí não video ở phòng khách.
Ngược dòng tìm hiểu về lịch sử loài người, khát khao của mọi người đối với trời sao và vũ trụ dường như chưa bao giờ thay đổi.
Trước đó, Trang Thu Bạch vẫn cảm thấy giữa anh và Tưởng Vân Xuyên không có chủ đề gì để trò chuyện, họ ở những ngành nghề khác nhau, thân phận khác nhau, tiếp xúc với nhân viên ở những tầng lớp khác biệt, bạn bè qua lại với nhau cũng hoàn toàn khác biệt.
Tất cả những điều này khiến mối quan hệ vốn đã xa lạ của họ trở nên xa cách hơn. Lại thêm Tưởng Vân Xuyên vốn là một người trầm tính và không quen bày tỏ, cho nên khi họ cùng ngồi trên sofa xem một bộ phim, thậm chí lúc thảo luận sôi nổi về một số đoạn nối, cũng khiến Trang Thu Bạch cảm thấy mới lạ không thôi.
Tất nhiên, cái gọi là “thảo luận sôi nổi” chỉ là kết luận một phía của Trang Thu Bạch, dù sao thì bất kể trong lòng Tưởng Vân Xuyên trải qua lên xuống lớn cỡ nào, nhìn từ mặt ngoài vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Bộ phim dài đến ba tiếng chuẩn bị kết thúc.
Trang Thu Bạch không nhìn vào màn hình nữa, mà lẳng lặng nhìn Tưởng Vân Xuyên ngồi ở bên cạnh anh.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn hắn một cách nghiêm túc như vậy.
Mặt mũi đẹp trai đương nhiên không cần nói nhiều, gia đình dạy dỗ tốt cũng khiến cho khí chất điềm tĩnh của hắn vô cùng nổi bật.
Trang Thu Bạch thường thấy dáng vẻ Tưởng Vân Xuyên mặc âu phục, dù là ở trong nhà, hắn cũng thích mặc quần tây và áo sơ mi, nhưng cổ áp sơ mi sẽ không cài hết khuy áo, khuy măng sét tinh xảo trên ống tay áo cũng sẽ cởi ra từng cái và đưa cho quản gia khi tan làm mỗi ngày.
Trải qua thời gian dài, ấn tượng Tưởng Vân Xuyên để lại cho Trang Thu Bạch là như thế – nghiêm túc, cứng nhắc, không thích nói chuyện. Nếu như không phải vì tai nạn lần này, có lẽ anh mãi mãi cũng không biết trong lòng Tưởng Vân Xuyên sinh động đến vậy. Càng sẽ không phát hiện ra trong đôi mắt gần như lạnh lùng kia cất giấu một tia sáng có thể nói là dịu dàng.
Giống như bây giờ, trong một cái chớp mắt anh đã bắt được cái bóng của chùm sáng ấy, trong lúc chói mắt, lại bị thay thế bằng một cái ót mất tự nhiên.
“Tại sao anh cứ nhìn lén em?” Hai tay Trang Thu Bạch ôm đầu gối, dựa vào ghế sofa cười hỏi.
Tưởng Vân Xuyên không ngờ trước khi bộ phim kết thúc, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh lại bị bắt tại trận. Lúc này hắn đặt cốc trà xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm danh sách diễn viên nhảy ra trên màn hình, nghiêm túc nghiên cứu: “Tôi không nhìn lén.”
Trang Thu Bạch từ lâu đã quen với việc bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo của hắn, nhìn giá trị phấn khởi trên bảng chữa bệnh tăng vọt lên đỉnh, lại liếc nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường.
23 giờ 59 phút.
Đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ cú ném lần này, từ đầu đến cuối Tưởng Vân Xuyên không để lộ ra bất gì tâm trạng khát vọng tột độ với chuyện nào đó. Trang Thu Bạch tổng kết kinh nghiệm của những lần ném trước, phỏng đoán mấu chốt của chuyện này có lẽ không nằm trong hôm nay, cũng có khả năng sẽ xuất hiện vào ngày mai.
Ngày mai cũng là ngày nghỉ, không biết Tưởng Vân Xuyên còn muốn đi ra ngoài với anh không. Nếu như không muốn, vậy hai người họ sẽ ở nhà, ban ngày có thể cùng xây nhà kính trồng hoa, đến buổi tối còn có thể cùng ngắm sao.
Quyển sách “Hướng dẫn ngắm sao” mà Trang Thu Bạch lấy từ nhà mình đang đặt trên bàn ở phòng khách, đợi bộ phim kết thúc, anh cầm lấy quyển sách kia, hỏi Tưởng Vân Xuyên, “Trong nhà có kính thiên văn không?”
Tưởng Vân Xuyên đáp: “Có.”
Mặc dù kính thiên văn cũng không phải vật phẩm bắt buộc phải có trong mỗi gia đình, nhưng nếu Tưởng Vân Xuyên cũng thích phim khoa học viễn tưởng lãng mạn, có một hai bộ thiết bị như vậy cũng không có gì lạ.
“Vậy tối mai, chúng ta cùng ngắm sao nhé?”
Rõ ràng Tưởng Vân Xuyên do dự một giây, trong đôi mắt đen láy lóe lên một chút chờ mong, “Cậu muốn đi đâu ngắm.”
Trang Thu Bạch nói: “Có thể ngắm trong nhà, cũng có thể đến đài ngắm sao ở gần Minh Khoa. Không biết lúc đi học anh có từng hỏi thăm câu lạc bộ thiên văn ở Minh Khoa không, lúc ấy em là thành viên chủ lực trong câu lạc bộ đấy, em đã đến tất cả đài ngắm sao ở thành phố Định Phong, chỉ có tầm nhìn bên kia tốt nhất, xem rõ nhất…”
“Tít ––”
Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên cùng tiếng chuông mười hai giờ sáng.
Trang Thu Bạch chưa nói dứt lời, phòng khách nơi anh và Tưởng Vân Xuyên đang ở dần dần tan rã giống như một mảng không gian dữ liệu.
Tưởng Vân Xuyên cũng đang biến mất từng chút một, dường như hắn vẫn đang chờ Trang Thu Bạch nói hết lời, thấy anh không nói nữa, ngờ vực hỏi: “Sao thế?”
Trang Thu Bạch kinh ngạc nhìn nhắc nhở điều trị thành công lần thứ ba, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Tưởng Vân Xuyên không biết anh xảy ra chuyện gì, trên gương mặt bình tĩnh không lay động thoáng qua chút hoảng hốt, hắn muốn giơ tay sờ mặt Trang Thu Bạch, nhưng trong nháy mắt chạm vào anh thì biến mất sạch sành sanh…
Kết thúc rồi? Điều trị lần thứ ba, cứ… kết thúc đơn giản thế này?
Trang Thu Bạch vẫn ôm hai đầu gối, vẫn là tư thế ngồi trên ghế sofa, ngồi trong không gian chỉ một màu trắng tinh.
Anh vẫn chưa phản ứng lại, dữ liệu của lần điều trị thứ ba cũng đã bắt đầu lần lượt về không.
Hệ thống chữa bệnh vẫn cho Trang Thu Bạch nhìn thấy tình huống thực tế của ngày 12 tháng 9, trong thời gian biểu bên trái hệ thống, còn liệt kê ra vô số cuối tuần bình thường không phải tăng ca như thế này.
Vào cuối tuần nhàn hạ này, hình như Tưởng Vân Xuyên cũng không có chuyện gì cần làm, hắn vẫn thức dậy đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề, xuống tầng ăn cơm. Thỉnh thoảng đọc tin tức trước bàn ăn, hoặc là ngẩng đầu, nhìn căn phòng của Trang Thu Bạch.
Vào lúc này Trang Thu Bạch phần lớn đang ngủ, một ngày nghỉ hiếm hoi, hầu như đều bị anh lãng phí ở trên giường.
Có khi anh ngủ lâu quá, Tưởng Vân Xuyên sẽ như vô tình đi ngang qua phòng anh.
Có khi dừng chân mấy giây.
Có khi dựa ở trước cửa phòng anh, yên lặng dừng lại mấy phút.
Ban đầu anh cho rằng sở thích của Tưởng Vân Xuyên sẽ khác, nhưng đáp án nhận được lại giống hệt.
Hơn ngàn bộ phim khoa học viễn tưởng được lưu trữ trong trí não video ở phòng khách.
Ngược dòng tìm hiểu về lịch sử loài người, khát khao của mọi người đối với trời sao và vũ trụ dường như chưa bao giờ thay đổi.
Trước đó, Trang Thu Bạch vẫn cảm thấy giữa anh và Tưởng Vân Xuyên không có chủ đề gì để trò chuyện, họ ở những ngành nghề khác nhau, thân phận khác nhau, tiếp xúc với nhân viên ở những tầng lớp khác biệt, bạn bè qua lại với nhau cũng hoàn toàn khác biệt.
Tất cả những điều này khiến mối quan hệ vốn đã xa lạ của họ trở nên xa cách hơn. Lại thêm Tưởng Vân Xuyên vốn là một người trầm tính và không quen bày tỏ, cho nên khi họ cùng ngồi trên sofa xem một bộ phim, thậm chí lúc thảo luận sôi nổi về một số đoạn nối, cũng khiến Trang Thu Bạch cảm thấy mới lạ không thôi.
Tất nhiên, cái gọi là “thảo luận sôi nổi” chỉ là kết luận một phía của Trang Thu Bạch, dù sao thì bất kể trong lòng Tưởng Vân Xuyên trải qua lên xuống lớn cỡ nào, nhìn từ mặt ngoài vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Bộ phim dài đến ba tiếng chuẩn bị kết thúc.
Trang Thu Bạch không nhìn vào màn hình nữa, mà lẳng lặng nhìn Tưởng Vân Xuyên ngồi ở bên cạnh anh.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn hắn một cách nghiêm túc như vậy.
Mặt mũi đẹp trai đương nhiên không cần nói nhiều, gia đình dạy dỗ tốt cũng khiến cho khí chất điềm tĩnh của hắn vô cùng nổi bật.
Trang Thu Bạch thường thấy dáng vẻ Tưởng Vân Xuyên mặc âu phục, dù là ở trong nhà, hắn cũng thích mặc quần tây và áo sơ mi, nhưng cổ áp sơ mi sẽ không cài hết khuy áo, khuy măng sét tinh xảo trên ống tay áo cũng sẽ cởi ra từng cái và đưa cho quản gia khi tan làm mỗi ngày.
Trải qua thời gian dài, ấn tượng Tưởng Vân Xuyên để lại cho Trang Thu Bạch là như thế – nghiêm túc, cứng nhắc, không thích nói chuyện. Nếu như không phải vì tai nạn lần này, có lẽ anh mãi mãi cũng không biết trong lòng Tưởng Vân Xuyên sinh động đến vậy. Càng sẽ không phát hiện ra trong đôi mắt gần như lạnh lùng kia cất giấu một tia sáng có thể nói là dịu dàng.
Giống như bây giờ, trong một cái chớp mắt anh đã bắt được cái bóng của chùm sáng ấy, trong lúc chói mắt, lại bị thay thế bằng một cái ót mất tự nhiên.
“Tại sao anh cứ nhìn lén em?” Hai tay Trang Thu Bạch ôm đầu gối, dựa vào ghế sofa cười hỏi.
Tưởng Vân Xuyên không ngờ trước khi bộ phim kết thúc, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh lại bị bắt tại trận. Lúc này hắn đặt cốc trà xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm danh sách diễn viên nhảy ra trên màn hình, nghiêm túc nghiên cứu: “Tôi không nhìn lén.”
Trang Thu Bạch từ lâu đã quen với việc bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo của hắn, nhìn giá trị phấn khởi trên bảng chữa bệnh tăng vọt lên đỉnh, lại liếc nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường.
23 giờ 59 phút.
Đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ cú ném lần này, từ đầu đến cuối Tưởng Vân Xuyên không để lộ ra bất gì tâm trạng khát vọng tột độ với chuyện nào đó. Trang Thu Bạch tổng kết kinh nghiệm của những lần ném trước, phỏng đoán mấu chốt của chuyện này có lẽ không nằm trong hôm nay, cũng có khả năng sẽ xuất hiện vào ngày mai.
Ngày mai cũng là ngày nghỉ, không biết Tưởng Vân Xuyên còn muốn đi ra ngoài với anh không. Nếu như không muốn, vậy hai người họ sẽ ở nhà, ban ngày có thể cùng xây nhà kính trồng hoa, đến buổi tối còn có thể cùng ngắm sao.
Quyển sách “Hướng dẫn ngắm sao” mà Trang Thu Bạch lấy từ nhà mình đang đặt trên bàn ở phòng khách, đợi bộ phim kết thúc, anh cầm lấy quyển sách kia, hỏi Tưởng Vân Xuyên, “Trong nhà có kính thiên văn không?”
Tưởng Vân Xuyên đáp: “Có.”
Mặc dù kính thiên văn cũng không phải vật phẩm bắt buộc phải có trong mỗi gia đình, nhưng nếu Tưởng Vân Xuyên cũng thích phim khoa học viễn tưởng lãng mạn, có một hai bộ thiết bị như vậy cũng không có gì lạ.
“Vậy tối mai, chúng ta cùng ngắm sao nhé?”
Rõ ràng Tưởng Vân Xuyên do dự một giây, trong đôi mắt đen láy lóe lên một chút chờ mong, “Cậu muốn đi đâu ngắm.”
Trang Thu Bạch nói: “Có thể ngắm trong nhà, cũng có thể đến đài ngắm sao ở gần Minh Khoa. Không biết lúc đi học anh có từng hỏi thăm câu lạc bộ thiên văn ở Minh Khoa không, lúc ấy em là thành viên chủ lực trong câu lạc bộ đấy, em đã đến tất cả đài ngắm sao ở thành phố Định Phong, chỉ có tầm nhìn bên kia tốt nhất, xem rõ nhất…”
“Tít ––”
Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên cùng tiếng chuông mười hai giờ sáng.
Trang Thu Bạch chưa nói dứt lời, phòng khách nơi anh và Tưởng Vân Xuyên đang ở dần dần tan rã giống như một mảng không gian dữ liệu.
Tưởng Vân Xuyên cũng đang biến mất từng chút một, dường như hắn vẫn đang chờ Trang Thu Bạch nói hết lời, thấy anh không nói nữa, ngờ vực hỏi: “Sao thế?”
Trang Thu Bạch kinh ngạc nhìn nhắc nhở điều trị thành công lần thứ ba, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Tưởng Vân Xuyên không biết anh xảy ra chuyện gì, trên gương mặt bình tĩnh không lay động thoáng qua chút hoảng hốt, hắn muốn giơ tay sờ mặt Trang Thu Bạch, nhưng trong nháy mắt chạm vào anh thì biến mất sạch sành sanh…
Kết thúc rồi? Điều trị lần thứ ba, cứ… kết thúc đơn giản thế này?
Trang Thu Bạch vẫn ôm hai đầu gối, vẫn là tư thế ngồi trên ghế sofa, ngồi trong không gian chỉ một màu trắng tinh.
Anh vẫn chưa phản ứng lại, dữ liệu của lần điều trị thứ ba cũng đã bắt đầu lần lượt về không.
Hệ thống chữa bệnh vẫn cho Trang Thu Bạch nhìn thấy tình huống thực tế của ngày 12 tháng 9, trong thời gian biểu bên trái hệ thống, còn liệt kê ra vô số cuối tuần bình thường không phải tăng ca như thế này.
Vào cuối tuần nhàn hạ này, hình như Tưởng Vân Xuyên cũng không có chuyện gì cần làm, hắn vẫn thức dậy đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề, xuống tầng ăn cơm. Thỉnh thoảng đọc tin tức trước bàn ăn, hoặc là ngẩng đầu, nhìn căn phòng của Trang Thu Bạch.
Vào lúc này Trang Thu Bạch phần lớn đang ngủ, một ngày nghỉ hiếm hoi, hầu như đều bị anh lãng phí ở trên giường.
Có khi anh ngủ lâu quá, Tưởng Vân Xuyên sẽ như vô tình đi ngang qua phòng anh.
Có khi dừng chân mấy giây.
Có khi dựa ở trước cửa phòng anh, yên lặng dừng lại mấy phút.
Danh sách chương