58.

Cha ruột Yêu diễm công vẫn rất thích đứa con trai này, trạng thái bây giờ của ông chính là vừa mừng rỡ như điên vừa hoang mang thất vọng.

Con trai ông đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, lúc cần ông tồn tại nhất, cần ông thể hiện nhất, ông đều không ở cạnh con.

Ông rất muốn đến tham dự vào cuộc sống của con trai, lại lo lắng mình sẽ mang thêm phiền phức đến cho nó.

Sự thật chứng minh, cha ruột Yêu diễm công vẫn rất tự biết mình biết ta.

Ông đã thêm phiền toái cho con trai.

Đùa à, những kẻ trước đây dám tóm lấy cổ tay lão đại Giản gia mắng anh mặt người dạ thú mắt chó coi thường người khác, giờ cỏ trên mộ đã cao bằng Mao Đậu.

Rốt cuộc anh cả cũng nể mặt Yêu diễm công mà không ném cha ruột y từ trên lầu xuống.

Anh cả chẳng qua chỉ gọi điện thoại cho Yêu diễm công.

Biết được con trai mình chỉ lo mình lợi dụng nó chứ không phải thật sự chịu uất ức, trái tim người cha hiền lành của ông bác già tan nát, chạy vào nhà vệ sinh của công ty Giản gia khóc lóc.

Những thứ này Yêu diễm công không biết, y chỉ biết xách theo quà đến cửa xin lỗi anh vợ mình.

Y còn chưa đến cửa Giản gia, cha y đã giành đến trước.

Không biết cha Yêu diễm công kiếm địa chỉ từ đâu, lúc đến nhà, Yêu diễm công vừa lúc không ở nhà, Khuê tú thụ ôm Emily đang làm nũng trong ngực mình ra mở cửa.

Vẻ mặt từ ái của cha Yêu diễm công không kịp thu lại, chỉ nhìn thấy bảo vật trong lòng bàn tay Giản gia, “tiểu kiều thê” của con trai mình. Nhất thời ông có chút choáng váng.

Vẫn là Khuê tú thụ phản ứng lại đầu tiên: “Chào chú, chú là chú Đoạn đúng không ạ?”

Mắt thấy tiểu công tử Giản gia người ta mặt mũi ôn hòa điềm đạm, không hề điêu ngoa tùy hứng như trong tưởng tượng của mình, cha Yêu diễm công kinh hỉ đến mức quên nói cho người ta mình không phải họ Đoạn. Ông cầm lấy tay Khuê tú thụ lắc lắc: “Con chính là Baby đúng không? Đứa trẻ này thật không tệ.”

Khuê tú thụ rất muốn biết rốt cuộc Yêu diễm công đã phổ cập nhũ danh của mình cho bao nhiêu người biết, tại sao đến bố chồng chưa từng gặp mặt cũng biết mình tên Baby.

Cậu mời cha ruột Yêu diễm công vào nhà, thả mèo xuống, sau đó đi bưng trà rót nước cho người ta.

Cha ruột Yêu diễm công nhìn một nhà đầy chó mèo, vui tươi hớn hở: “Trong nhà thật là náo nhiệt.”

Khuê tú thụ cười nói đúng thế ạ, sau đó châm trà cho ông.

“Duệ Duệ không ở nhà sao?”

Khuê tú thụ sửng sốt một giây sau đó mới phản ứng được Duệ Duệ này là ai.

Không phải vì gì, chủ yếu là cậu thật sự không cách nào liên hệ được cái nickname Duệ Duệ đáng yêu bình dân kia với cái tên Đoạn Tây Duệ phóng túng lẳng lơ như con chim công hay xòe đuôi.

Cậu vội ho một tiếng: “Cái đó, Duệ…” Cậu dừng một chút, thật sự không thốt lên được cái tên Duệ Duệ này, chỉ đành đổi giọng: “Đoạn Tây Duệ đến quán rồi ạ, nếu chú có việc thì để cháu gọi cho anh ấy về nhé?”

“Không cần phiền thế đâu, không cần phiền thế đâu, chú chỉ đến xem một lúc thôi.”

Khuê tú thụ luôn cảm thấy sau câu này của ông nên thêm một chữ “cháu”.

Cha Đoạn Tây Duệ hỏi thăm bóng gió Khuê tú thụ: “Những năm này, Duệ Duệ đã khổ cực lắm nhỉ.”

Người như Khuê tú thụ chắc chắn sẽ không làm chuyện chỉ vào mũi người ta mắng Phí lời nếu không vì ông thì chồng tôi sẽ không khổ cực như vậy. Cậu cảm thấy xét kỹ thì cha ruột người ta cũng không làm gì sai, dù sao từ đầu đến cuối người ta đều chẳng hay biết gì.

Khuê tú thụ qua loa nói: “Đều đã qua rồi.”

“Không, trong lòng chú vẫn không qua được, chỉ cần vừa nghĩ đế Duệ Duệ của chú không có cha, phải trải qua biết bao khó khăn khổ cực, chú liền hận không thể đánh chính mình….”

Người cha già thương tâm vừa nhắc đến lại bắt đầu rơi lệ không thôi.

Buổi tối Yêu diễm công mới về, xách theo một hộp kem nhãn hiệu Khuê tú thụ thích.

Khuê tú thụ bảo với y cha ruột y đã tìm đến cửa.

Yêu diễm công: “….Ông ấy tới làm gì thế?”

Khuê tú thụ cắn cái muôi, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nhưng dường như cũng không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng cậu chỉ tổng kết một câu: “Kéo em khóc một lúc, lại ăn bữa cơm, sau khi biết Phú Quý là chó anh nuôi lại ôm Phú Quý đau lòng một lúc, sau đó đi.”

Yêu diễm công: “…”

Khuê tú thụ: “Cha ruột của anh khá là cảm tính.”

Cậu nói chuyện quá súc tích.

Yêu diễm công bảo: “Trước đây anh luôn thấy nhất định là cha anh mắt mù mới có thể để ý kẻ ngốc như mẹ anh. Hiện giờ anh mới hiểu được, hai người này rõ ràng là tuyệt phối, còn anh là số dương trong kết quả âm nhân âm.”

Khuê tú thụ chỉ có thể an ủi bạn trai mình: “Chí ít thì ông ấy cũng rất yêu anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện