Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Một lúc lâu sau, Lạc Tiệm Thanh từ trong điện Lăng Vân đi ra. Bước chân y dồn dập, đi thẳng về trước không ngoái đầu lại. Ngay khi y chuẩn bị Lăng Không bay về Ngọc Tiêu phong thì lại nghe thấy một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên từ phía sau: “Sư huynh, ngươi đúng là đã trở lại.”
Lạc Tiệm Thanh dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Tả Vân Mặc mặc một bộ đạo bào sáng màu, Thanh Vân kiếm gài bên hông, mỉm cười nhìn mình. Mấy chục năm mà nụ cười của Tả Vân Mặc vẫn không hề thay đổi, vẫn nhàn nhạt, bao dung và ấm áp như thế, nhưng lúc này Lạc Tiệm Thanh đang gấp nên cũng không có thời gian nhiều lời với y, chỉ chắp tay nói: “Sư đệ, đã lâu không gặp, ta còn có việc, sau này tiếp tục nói chuyện.”
Ai ngờ Tả Vân Mặc lại hỏi: “Sư huynh, ngươi muốn đi đâu?”
Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, sau đó cười nói: “Đã hơn bốn năm ta chưa về, sư phụ sẽ rất lo lắng. Giờ ta quay về Ngọc Tiêu phong bái kiến sư phụ, nói… một việc với hắn.”
Trả lời Lạc Tiệm Thanh chính là tươi cười dịu dàng quen thuộc của Tả Vân Mặc.
Ánh mắt trong suốt của Tả Vân Mặc khiến Lạc Tiệm Thanh có hơi cứng ngắc, có cảm giác như đôi mắt đen này đã nhìn thấu mình, rồi lại cảm thấy tầm mắt Tả Vân Mặc phức tạp sâu xa như có thâm ý khác. Lúc này, Lạc Tiệm Thanh đột nhiên nhớ tới đời trước, tại Cực Bắc Chi Địa, lần cuối cùng y cùng vị sư đệ giống như huynh trưởng này gặp nhau, Tả Vân Mặc khi đó cũng dùng ánh mắt đó nhìn y.
Có điều Tả Vân Mặc khi đó không cười, không giống hiện giờ, vẫn mỉm cười nhìn y.
Một lát sau, Tả Vân Mặc nói: “Tiệm Thanh, trước đó vài ngày ta nghe nói một đôi sư đồ ở Lương Châu bị trục xuất sư môn, ngươi có biết vì sao không?”
Lạc Tiệm Thanh chấn động, hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt Tả Vân Mặc xoáy sâu vào thanh niên tuấn mỹ trước mắt, một lúc sau mới thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ buồn sầu nhưng lại nhanh chóng thu lại. Y bình tĩnh nói: “Bởi vì đôi thầy trò này có tình cảm không dung hậu thế.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn bình tĩnh không nói gì.
Tả Vân Mặc lại nói: “Sư huynh, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ.”
Lạc Tiệm Thanh lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng đã đạt đến Kim Đan trung kỳ.”
Tả Vân Mặc nói: “Hôm nay nếu đã gặp nhau thì chính là cơ hội hiếm có, sư huynh, không bằng chúng ta luận bàn một phen…”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư đệ, ta muốn quay về Ngọc Tiêu phong.”
Tả Vân Mặc nhíu mày, giọng nói cũng gấp gáp hơn, thậm chí không còn gọi “sư huynh” mà buột miệng nói ra: “Tiệm Thanh, ta nhìn ngươi lớn lên, sao ta không hiểu ngươi. Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng không thể…”
“Vân Mặc ca!”
Tả Vân Mặc lập tức khựng lại.
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười nhìn Tả Vân Mặc, trên khuôn mặt thanh nhã tràn đầy ý cười gan góc ung dung, y nghiêm túc nhìn huynh trưởng trước mặt, giọng nói vô cùng kiên định: “Vân Mặc ca, từ sau khi ta năm tuổi đã không còn gọi cái tên này. Lời ngươi nói Tiệm Thanh sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng hôm nay ta phải đi trước, ngày khác có cơ hội, ta sẽ luận bàn cùng ngươi.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh hóa thành một dòng sáng xanh, chớp mắt đã liền biến mất khỏi Thương Sương phong.
Thấy thế, Tả Vân Mặc lảo đảo lùi về sau nửa bước, y mím chặt môi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh vừa rời đi. Chờ thêm hồi lâu y mới chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay luôn nắm chặt chuôi kiếm cũng thả lỏng, nặng nề thở dài một tiếng.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh đã đến Ngọc Tiêu phong.
Hơn một trăm cấm chế biến mất trước mặt Lạc Tiệm Thanh, y như đi trên đất bằng, rất nhanh đã tới Ngọc Tiêu phong. Ngay khi Lạc Tiệm Thanh đi tới đỉnh Ngọc Tiêu phong, lập tức nhìn thấy người kia. Một thân trường bào cổ lật dài màu trắng viền vàng, đầu gài trâm ngọc, hắn đang đứng ở vườn nhìn xuống đám linh dược mọc khắp nơi.
Trước khi nhìn thấy người này, Lạc Tiệm Thanh có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi nhìn thấy người này, mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng, một chứ cũng không thốt ra được.
Lời nói của Hạo Tinh Tử tôn giả lúc trong điện Lăng Vân vẫn còn vang vọng bên tai Lạc Tiệm Thanh.
“Ngươi có biết Huyền Linh Tử sư đệ gần trăm năm nay không tấu Ngọc Tiêu cầm không? Tuy nó có thể giúp người khác hiểu được đại đạo, nhưng mỗi lần đàn là một lần hao tổn tu vi của hắn. Vậy mà Tiệm Thanh, hắn lại đàn cho ngươi.”
“Nhân tộc và yêu tộc trăm năm hòa bình, ngươi có biết vì sao không? Toàn bộ tu sĩ trên Đại Thừa kỳ đều biết, Yêu Tôn thiên giai mạnh nhất yêu tộc tính theo tộc chúng ta là đã đạt tới thực lực Đại Thừa hậu kỳ, còn mạnh hơn một bậc so với Ma Tôn Ma Thiên Thu của Ma Đạo cung! Huyền Linh Tử sư đệ có thể đánh bại nó nhưng không giết được nó, huống hồ Yêu Tôn của yêu tộc nhiều hơn gấp đôi tôn giả của nhân tộc!”
“Tất cả đều vì trận đại chiến lần thứ nhất hơn trăm năm trước, Huyền Linh Tử sư đệ kí hiệp ước với Yêu Tôn, từ nay về sau hắn không rời khỏi Thái Hoa Sơn nửa bước, không ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Mà bốn vị Yêu Tôn yêu tộc mạnh nhất cũng phải ở lại yêu cảnh, lấy Ma Đạo cung của Ma Thiên Thu làm ranh giới, không thể vượt qua.”
“Hắn không thể rời Thái Hoa Sơn, nhưng bốn mươi mốt năm trước hắn lại phân tách nguyên thần tìm ngươi mang về. Năm năm trước hắn phân tách nguyên thần lần thứ hai, đi theo ngươi tới di tích Bắc Đẩu chân quân, bị thương nặng! Lại là bốn năm trước, khi ngươi sắp đi Lưu Diễm cốc thì hắn lại không để ý thân thể, lần thứ ba phân tách một nửa nguyên thần theo ngươi vào Lưu Diễm cốc.”
“Lưu Diễm cốc là hiểm cảnh, một khi đã đóng lại thì ai cũng không thoát ra được. Nơi đó nguy hiểm thế nào, nếu một nửa nguyên thần của Huyền Linh Tử sư đệ ngã xuống tại đó thì ngươi có biết sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ thế nào không?!”
“Tiệm Thanh, sư phụ ngươi đã hi sinh vì ngươi nhiều đến vậy, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện. Từ trước đến nay, căn cốt siêu phẩm trong ngàn năm sẽ không xuất hiện người thứ hai, nếu ngươi cũng có thể bước vào Hóa Thần kỳ trong vòng ba trăm năm, nhân tộc chúng ta…”
Những lời sau đó Lạc Tiệm Thanh không nghe thấy. Trái tim của y đang run rẩy mãnh liệt, linh lực toàn thân như đang sôi trào, chảy dọc theo mạch máu. Trước mắt đã trở nên trắng xóa, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Y chỉ nghe thấy “đàn Ngọc Tiêu cầm cho ngươi”, “phân tách nguyên thần đi theo ngươi”!
Đau đớn khi phân tách nguyên thần, Lạc Tiệm Thanh chưa từng trải qua, nhưng y biết nguyên thần mẫn cảm đến mức nào.
Lúc y kết xuất Nguyên Anh ở tầng thứ chín Lưu Diễm cốc, ngay cả dùng linh lực đắp nặn Nguyên Anh đều cảm thấy đau đớn khôn cùng, cả người run rẩy. Đau đớn khi phân tách nguyên thần… kinh khủng đến mức nào đây? Người kia vào di tích cùng y, còn cùng y vào Lưu Diễm cốc…
Nghịch thiên cải mệnh cho cha mẹ y, vì y mà không để ý nguy hiểm rời Thái Hoa Sơn…
Vô Âm, ngươi đã làm đến mức ấy, vậy trong lòng ngươi, ta là gì?!
Lạc Tiệm Thanh đứng ở đỉnh Ngọc Tiêu phong, trầm mặc nhìn tôn giả áo trắng cách đó không xa. Y không nói gì hết, chỉ nghiêm túc nhìn.
Chờ một lúc lâu sau Huyền Linh Tử mới xoay người nhìn y, nhẹ nhàng nhăn đôi lông mày, lạnh lùng nói: “Trong Lưu Diễm cốc ngươi đã gặp những gì? Vì sao hiện tại mới trở về? Đạt tới Nguyên Anh kỳ coi như không tồi, nhưng ngươi Kết Anh quá sớm, căn cơ không vững, không được kiêu ngạo bỏ bê, phải tiếp tục khắc khổ tu luyện.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn mím môi không trả lời.
Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn y vài lần, lại nói: “Tiệm Thanh, vi sư dặn dò ngươi vì sao không trả lời?”
Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh nhìn hắn một cách phức tạp, vẫn không nói gì.
Sắc mặt Huyền Linh Tử dần lạnh lại, giọng nói lãnh đạm khiển trách: “Ra ngoài một chuyến, ngay cả quy củ cơ bản cũng quên sao? Ngươi chừng nào thì trở nên vô lễ như thế? hôm nay ngươi mới quay về Thái Hoa Sơn, vi sư tạm thời không nhốt ngươi vào Huấn Giới môn. Về sau nếu ngươi còn như thế...”
“Sư phụ.”
Âm thanh khàn khàn nhỏ bé của Lạc Tiệm Thanh khiến Huyền Linh Tử ngừng lời.
Trong rừng trúc xanh biếc, gió nhẹ thổi bay áo bào xanh, mái tóc đen nhánh cũng nhẹ nhàng phất phơ. Lạc Tiệm Thanh hơi nhếch khóe môi, cười nói: “Hơn một năm trước, ta thoát khỏi Lưu Diễm cốc, trôi nổi trên Lạc Thủy hồi lâu, được một đôi vợ chồng già cứu.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh nói: “Bọn họ là cha mẹ ta.”
Huyền Linh Tử trầm ngâm một lúc, lại nói: “Ngươi vẫn chưa cắt đứt duyên phận cha mẹ.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải, ta vẫn chưa cắt đứt. Sư phụ, vì sao ta phải cắt đứt duyên phận cha mẹ, vì sao ta phải trở thành người tuyệt tình tuyệt nghĩa? Ngài cũng nói, cho dù là ngài, đến nay cũng chưa cắt đứt trần căn, ta cả gan hỏi ngài một câu, cha mẹ ngài đã mất nhiều năm, có phải ngài cũng chưa cắt đứt duyên phận cha mẹ? Hoặc là ngài có thể nói cho đồ nhi biết trần duyên mà ngài chưa cắt đứt là cái gì không?!”
Huyền Linh Tử vung ống tay áo: “Càn rỡ!”
Lạc Tiệm Thanh bị Huyền Linh Tử đánh bay ba bước nhưng y vẫn cắn răng đi tới, vừa đi từng bước tiến về phía Huyền Linh Tử vừa nói: “Sư phụ, trần căn mà ngài chưa cắt đứt là cha mẹ ngài sao?”
Huyền Linh Tử lạnh mặt: “Vi sư không cha không mẹ, sớm đã cắt đứt!”
Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Vậy trần duyên của ngài là chưởng môn sư bá, là các sư bá tôn giả khác, là cả Thái Hoa Sơn sao?”
Huyền Linh Tử nói: “Đó đều không phải trần duyên!”
Lạc Tiệm Thanh lúc này đã đi tới trước mặt Huyền Linh Tử, y hơi ngửa đầu, đứng ngược sáng nhìn vị sư tôn thanh lãnh xuất trần này. Lạc Tiệm Thanh vẫn cứ nhìn, lại không phát hiện bàn tay dưới ống tay áo của Huyền Linh Tử đã siết chặt. Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên bật cười ra tiếng, nghiêm túc hỏi: “Vậy sư phụ, trần duyên của ngài… là ta sao?”
Con ngươi giãn ra, kiếm quang màu vàng trong tay Huyền Linh Tử chợt lóe, Lạc Tiệm Thanh lập tức bay thẳng ra ngoài, đập lên linh trúc to lớn.
Huyền Linh Tử nghiêm khắc quát lớn: “Hồ nháo! Lạc Tiệm Thanh, ngươi coi thường tôn trưởng, ăn nói linh tinh, hôm nay vi sư phạt ngươi tới Tư Quá Nhai quỳ! Khi nào biết sai mới cho phép đi ra. Một thân tu vi này của ngươi là tu luyện uổng phí, ngươi không thấy thẹn khi làm thủ đồ Thái Hoa Sơn, làm đồ đệ của Huyền Linh Tử ta sao?!”
Lạc Tiệm Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, ngực nôn nao, phun ra một búng máu
Thấy thế, Huyền Linh Tử lại không biểu lộ ra quan tâm, vẫn lạnh lùng như cũ, dường như tức đến khó thở.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cười khẽ, y lau vết máu trên khóe môi rồi đứng lên đi về phía người kia. Ánh mắt của y chân thành tha thiết mà lại kiên định, giống như một chậu than nóng thiêu đốt sạch sẽ Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy, lại nghe thấy đồ nhi của mình cười.
“Sư phụ, ngươi thực sự… nghĩ như vậy sao?”
“Trên đời này có sư phụ nào sẽ nhiều lần phân tách nguyên thần chỉ vì lo lắng cho đồ đệ mình?”
“Trên đời này có người sư phụ nào luôn giấu việc này không muốn nói cho đồ đệ mình?”
Mỗi một câu nói đều nện lên ngực Huyền Linh Tử, sắc mặt hắn dần tái lại, nhưng một chữ cũng không phản bác được.
Lạc Tiệm Thanh đi đến trước mặt Huyền Linh Tử, y dùng ánh mắt phức tạp nhìn người này, gió thoảng bên tai, lá trúc xào xạc. Thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh mới nói khẽ: “Coi như tất cả chuyện này đều chỉ là tình thầy trò. Vậy ở cửa thứ bảy Thiên Khu Tinh của Bắc Đẩu chân quân, là ai áp lên người ta, không thể kiềm chế… hôn đồ đệ của mình?”
Những lời này như sấm sét giáng xuống khiến Huyền Linh Tử ngây ra.
Hắn chưa từng nghĩ tới, lúc trước vì lo sẽ thương tổn đến đồ nhi của mình nên rất cẩn thận tẩy đi trí nhớ của y, nhưng vẫn chưa xóa sạch đoạn trí nhớ kia. Từ đầu tới đuôi Lạc Tiệm Thanh đều coi đó là ảo cảnh, là một giấc mộng, là si tâm vọng tưởng của mình.
Y chỉ nhớ rõ một cái hôn, y nhớ người mà y yêu mấy chục năm đè y xuống, say mê cuồng nhiệt hôn y.
Người kia sao có thể hôn y? Sao có thể hôn chân thành đến thế?
Nhưng lời của Hạo Tinh Tử vang vọng trong đầu y, lần đó Huyền Linh Tử cũng đi, còn trọng thương trở lại.
Vì sao người này bị trọng thương?
Lý Tu Thần bị thương trong phòng đá đã có giải thích, tàn hồn của Bắc Đẩu chân quân trở nên hiền lành cũng có giải thích.
Hết thảy là vì người này xuất hiện, người này cứu y, người này… hôn y.
Tất cả chuyện này có thể sử dụng tình thầy trò để giải thích sao?
Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của tôn giả áo trắng, tươi cười giả bộ kiên cường của Lạc Tiệm Thanh dần dần biến mất, y run rẩy, gần như là nhút nhát hỏi ra câu nói kia.
“Vô Âm, trong lòng ngươi… ta là ai?”
Vừa dứt lời, một cái hôn nóng bỏng phủ lên.
Nụ hôn này của Lạc Tiệm Thanh tới quá nhanh, cho dù là Huyền Linh Tử cũng không kịp né tránh, hắn ngẩn ra để mặc đồ nhi của mình hôn. Nhiệt độ ấm nóng quanh quẩn nơi kề nhau, Lạc Tiệm Thanh vươn tay ôm lấy người này, ôm thật chặt, giống như ảo tưởng trong mấy chục năm qua.
Y càn rỡ hôn, liếm cắn đôi môi lạnh lẽo của người này. Bỗng nhiên, ngực hơi lạnh, lập tức bay thẳng ra ngoài.
Chỉ thấy trước nhà trúc, thân thể Huyền Linh Tử run rẩy, hắn khàn giọng nói: “Càn rỡ! Lạc Tiệm Thanh, ngươi tưởng vi sư không dám giết ngươi sao?!”
“Vô Âm, ngươi thích ta.” Lạc Tiệm Thanh ngã xuống đất, lau đi máu tươi bên môi, cười nói.
Sắc mặt Huyền Linh Tử tái nhợt, khẽ run rẩy nói: “Nói… nói bậy nói bạ!”
“Nhưng mà Vô Âm, ngươi thích ta.” Lạc Tiệm Thanh lặp lại.
Lúc này, y tiếp tục đứng dậy đi tới hôn đối phương. Huyền Linh Tử cứng đờ nhưng lại không đẩy Lạc Tiệm Thanh ra. Đây là đáp án chân thật nhất. Nhưng chỉ nháy mắt sau, Huyền Linh Tử nổi giận dùng kiếm quang màu vàng đâm thủng bả vai Lạc Tiệm Thanh, sau đó hóa thành một luồng sáng vàng biến mất trong Ngọc Tiêu phong mênh mông.
Lúc hắn đi, Lạc Tiệm Thanh vẫn còn mỉm cười, mất hồn nhìn về phía hắn rời đi.
Nhưng chỉ một lát sau, khi đã xác định bóng dáng kia thực sự rời đi, Lạc Tiệm Thanh mới nặng nề hộc ra một búng máu. Trong máu đều là linh quang màu xanh, cả người y xụi lơ, ngã xuống vũng máu.
Một ngày sau, khi Huyền Linh Tử lạnh mặt trở lại Ngọc Tiêu phong, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh nằm trong vũng máu.
Huyền Linh Tử chấn động, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, hắn run rẩy ôm lấy thanh niên sắc mặt trắng bệch kia, linh lực màu vàng tỏa ra cẩn thận kiểm tra. Lạc Tiệm Thanh gần như đã không có hô hấp, linh lực dao động cũng mỏng manh khó phát hiện. Bàn tay Huyền Linh Tử ôm lấy Lạc Tiệm Thanh không ngừng run rẩy, khi linh lực của hắn chạm tới đan điền thì Huyền Linh Tử lập tức cứng người, trong mắt tràn ngập sợ hãi và hối hận.
“Ngươi chưa củng cố nguyên thần mà đã dám điều động nguyên thần lực ngăn cản kiếm khí của ta?!”
Huyền Linh Tử lập tức ôm lấy Lạc Tiệm Thanh, hóa thành một luồng sáng vọt tới Thanh Lam phong.
Hắn bay thẳng vào động phủ của Ngọc Thanh Tử, đánh ngất xỉu hai đệ tử đang hành lễ, phá tan ba cánh cửa, rốt cục cũng tìm được Ngọc Thanh Tử đang luyện đan. Ngọc Thanh Tử nhìn thấy hắn cũng sững sờ, đến khi nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh trong lòng hắn thì nàng mở to hai mắt, hoảng sợ nói: “Bị thương nặng đến vậy? Nguyên thần còn chưa củng cố đã bị thương nặng? Sư đệ, rốt cục… hả? Đây là kiếm khí của ngươi mà!”
Ngọc Thanh Tử dùng ánh mắt phức tạp liếc qua liếc lại hai thầy trò.
Sắc mặt Huyền Linh Tử đã trắng bệch như giấy, trên trán phủ kín mồ hôi, dường như đã sắp bất tỉnh đến nơi. Hắn khàn giọng nói: “Sư tỷ, cứu y! Cứu y!”
Mười ngày sau, Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại ở Thanh Lam phong.
Tiểu sư muội Mộ Thiên Tâm đang ngồi cạnh trông y, thấy Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, nàng vui sướng đứng bật dậy, liên tục nói: “Đại sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Sư phụ luôn nói nguyên thần của ngươi chưa ngưng kết thành hình đã bị thương nặng như vậy, lần này vô cùng nguy hiểm, nếu không xử lý tốt, có thể rơi về Kim Đan kỳ, không thì cả đời không thể Kết Anh, còn một khả năng nữa là…” Nói đến đây, Mộ Thiên Tâm đen mặt, nắm chặt tay: “Sư phụ lại dám nói Đại sư huynh ngươi có thể trực tiếp ngã xuống! Nàng lại nói lung tung, lần này ta sẽ không để ý tới nàng nửa năm!”
Lạc Tiệm Thanh dù tỉnh nhưng không thể nói, chỉ có thể sốt ruột nhìn Mộ Thiên Tâm.
Mộ Thiên Tâm lại không hiểu, vẫn liên tục huyên thuyên.
Đợi đến ngày thứ ba, Lạc Tiệm Thanh mới có thể cử động, việc đầu tiên y làm đó là xuống giường chào từ biệt Ngọc Thanh Tử tôn giả, chuẩn bị trở về Ngọc Tiêu phong. Ai ngờ Ngọc Thanh Tử tôn giả lại thở dài nói: “Tiệm Thanh, sư phụ ngươi đã đóng tử quan*, lần này ngươi đã làm gì mà sư phụ ngươi lại tức giận như thế.”
*Dành cho những tu sĩ sắp đến đại hạn, sắp chết vì hết tuổi thọ, không lên cấp sẽ không ra.
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy hơi khựng lại, một lúc sau lại cười nói: “Sư bá, nhiều ngày ta chưa về chỉ sợ sư phụ sẽ lo lắng.”
Ngọc Thanh Tử tôn giả nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng phải, sư phụ ngươi thương ngươi như vậy, sau này ngươi đừng để hắn lo lắng. Nhớ hồi trước ngươi và Tâm nhi chạy tới Yêu Thú viên trong Ngự Thú phong chơi cả ngày không về, sư phụ ngươi khi đó gấp đến mức lật tung cả Thái Hoa Sơn lên.”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “… Sư bá, ta chỉ nhớ sư phụ phạt ta tới Tư Quá Nhai quỳ ba tháng.”
Ngọc Thanh Tử cười ha ha: “Ngươi nhớ lầm, nào có ba tháng, ngươi mới quỳ một tháng, sư phụ ngươi đã đau lòng cho ngươi về đó thôi? Kinh động cả Thái Hoa Sơn, ầm ĩ tới gà bay chó chạy chỉ vì tìm kiếm hai đệ tử, loại chuyện không vẻ vang này sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết cũng phải.”
Lạc Tiệm Thanh lặng lẽ gật đầu.
Ngọc Thanh Tử tôn giả như không phát hiện có gì kì lạ, chỉ dặn dò vài câu “đừng chọc sư phụ ngươi nổi giận” rồi thả Lạc Tiệm Thanh rời đi.
Lạc Tiệm Thanh bước lên con đường nhỏ trên Thanh Lam phong, bên tai lại vang lên lời Ngọc Thanh Tử tôn giả.
“Cứ nói ta sủng Tâm nhi lên tận trời, ta thấy Huyền Linh Tử sư đệ mới là người quá quan tâm ngươi.”
Người ta nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hiện giờ cẩn thận nghĩ lại Lạc Tiệm Thanh mới thấy. Tuy người kia không nói ra những lời che chở quan tâm y, nhưng mỗi lần y xuống núi lịch hiểm, vừa về tới Ngọc Tiêu phong sẽ thấy đối phương. Chỉ cần y trở về, người kia sẽ không bế quan, vĩnh viễn ở đỉnh núi chờ y.
Vô số cảm xúc phức tạp tích tụ trong lòng khiến sắc mặt Lạc Tiệm Thanh hơi nặng nề, cũng bắt đầu hối hận lúc trước vì sao phải bức bách người kia như vậy, dồn hắn tới vách núi.
Y biết rõ sư phụ của mình là người rất chú trọng lễ tiết. Huyền Linh Tử tôn giả của Thái Hoa Sơn cao cao tại thượng hôm đó lại bị y làm cho không nói nổi một câu, sắc mặt trắng bệch yếu ớt như sắp chết chìm.
Lúc đó y chỉ là phát tiết oán hận trong lòng, thậm chí trong khoảnh khắc ấy, Lạc Tiệm Thanh còn nghĩ, nếu người kia trở về, nhìn thấy thi thể của y sẽ có cảm giác gì. Sẽ hối hận sao? Sẽ tự trách sao? Có tuyệt vọng hay không? Y muốn xé rách mặt nạ luôn thanh lãnh lãnh đạm mấy trăm năm qua của người kia, vì thế y cố gắng che giấu thương thế của mình không để người kia phát hiện.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh không biết, Huyền Linh Tử khi đó đã rối loạn, hoảng sợ, sao có thể chú ý tới thương thế của y.
Nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả nói, Lạc Tiệm Thanh đã chiếm được đáp án mà mình mong muốn. Khi người kia ôm y tới Thanh Lam phong đã kinh hoảng đến mức có thể ngất xỉu luôn. Người kia mất đi lý trí, luôn cầu xin Ngọc Thanh Tử tôn giả cứu mạng y, thậm chí còn nghĩ tới cách dùng nguyên thần của hắn đẩy vào thân thể y để trị thương.
Ngọc Thanh Tử tôn giả nói: “Hơn ba trăm năm qua, chưa bao giờ thấy sư đệ sợ hãi như thế.”
Nhưng sau khi xác định mình đã ổn định thì người kia lại lập tức rời đi, thậm chí đóng tử quan.
Lúc này Lạc Tiệm Thanh đã về tới đỉnh Ngọc Tiêu phong, y đứng trước nhà trúc của người kia, thật lâu không nói gì.
Một lúc sau, giọng nói hơi khàn khàn của Lạc Tiệm Thanh vang lên: “Sư phụ.”
Bên trong không ai trả lời.
Lạc Tiệm Thanh vươn tay muốn đẩy vào lại bị một màng kết giới màu vàng nhạt ngăn lại. Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư phụ, ngươi đã hi sinh vì ta nhiều đến vậy, vì sao bây giờ lại trốn trong phòng không chịu gặp ta lấy một lần?”
Trả lời Lạc Tiệm Thanh chính là sự im ắng.
Lạc Tiệm Thanh chưa từ bỏ ý định, lại nói tiếp: “Nếu ngươi không chịu đi ra gặp ta, ta sẽ quỳ ở bên ngoài.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh hất vạt áo bào trực tiếp quỳ xuống. Y thẳng lưng, ánh mắt lo lắng đảo qua cánh cửa đóng chặt này.
Mặt trời chói chan chiếu xuống, mưa to như trút nước.
Đối với một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì dù quỳ ở đây mười năm cũng không sao, nhưng Lạc Tiệm Thanh quỳ một tháng, cánh cửa này cũng không có dấu hiệu sẽ mở ra. Dù sao lúc trước mới trọng thương, đến ngày thứ bốn mươi, Lạc Tiệm Thanh bỗng hôn mê bất tỉnh.
Nhưng sau khi y tỉnh lại, cánh cửa này vẫn đóng chặt, lạnh lùng từ chối y.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh lại cười, y vừa lảo đảo đứng lên vừa nói: “Tuy ngươi không chịu gặp ta, nhưng ta sẽ vẫn chờ đợi ngươi. Chờ ta bế quan củng cố lại tu vi, chờ ta bước vào Hóa Thần, ngươi còn có thể đối xử với ta như thế nữa không?”
Bên trong phòng vẫn im ắng như trước.
Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh sáng như sao trời, giống như có thể xuyên qua kết giới mà nhìn người ở bên trong, y nhìn thật lâu, cuối cùng vung áo bào để lại câu nói sau cùng.
“Vô Âm, đối với Lạc Tiệm Thanh cũng không phải tình thầy trò. Sư phụ… ta thích ngươi.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh đã bay vào nhà trúc của mình bắt đầu bế quan tu luyện.
Câu nói kia không ngừng văng vẳng trên đỉnh Ngọc Tiêu phong quạnh quẽ, lá trúc nhẹ nhàng đong đưa.
Bên trong một căn nhà trúc, sắc mặt Huyền Linh Tử tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, dường như đang cố gắng bảo vệ tâm cảnh đang rối loạn. Mà bên trong một căn nhà trúc khác, Lạc Tiệm Thanh ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Chỉ có y mới biết, bốn mươi tuổi Kết Anh đã sớm hơn Huyền Linh Tử mười sáu năm.
Vậy khi nào y mới có thể bước vào Hóa Thần?
Đến lúc đó sẽ thế nao?
Y và người kia đã rõ ràng, nhưng người kia lại cố chấp không chịu vượt qua ranh giới thầy trò loạn luân kia. Vậy nên trước mắt Lạc Tiệm Thanh chỉ có một con đường: Dùng thực lực, ép buộc người kia đi ra!
Khi Lạc Tiệm Thanh bấm thủ quyết chuẩn bị tu dưỡng nguyên thần, đột nhiên có một quyển sách thật dày rơi xuống, vừa lúc rơi lên sàn nhà trúc. Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người, sau đó y khẽ phất tay hút quyển sách đó lại đây. Bên trên có mấy chữ to ——
“Cầu Tiên 2″!
___________________
[Đại sư huynh: các ngươi nhìn người kia xem, thích ta lại không dám thừa nhận [doge] Hắn thích ta thích ta thích ta [doge] [doge] [doge]
Lâu rồi không viết cẩu huyết mà sung sướng muốn bay lên thế này _(:з” ∠)_ Các em gái có thấy kích thích không? Hắc hắc hắc.
Danh sách chương