Đại vương tử Tần Dương nhất thời phụ họa nói:
– Tiêu thống lĩnh nói đúng, người đến a, thu thập một hồi, bày yến cho Lý công tử!
Lập tức không ít thái giám cung nữ chạy vào, đem thi thể Võ sư kia mang xuống, rất nhanh một lần nữa mang lên một bàn yến hội.
Sắc mặt Lý Dật cực kỳ dữ tợn, gào thét nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi làm tốt chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta đi!
Phía sau hắn Lý Bạch Phong đầu tiên là khiếp sợ thủ đoạn của Lý Vân Tiêu, nghe được Lý Dật nói, nhất thời sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo.
Nhưng Lý Vân Tiêu chỉ tự mình châm một chén rượu ngon, nhẹ nhàng uống một ngụm nói:
– Ồ, không phải nói chó cắn người không thích kêu sao?
Ầm!
Đầu óc của Lý Dật lần thứ hai bị tức giận xông lên não, đặt mông ngồi trên ghế, cũng không nói tiếp. Hắn chỉ lo mình sẽ bị tức chết!Toàn bộ phòng yến hội bị nháo trò như thế, nhất thời yên tĩnh lại. Trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt bất nhất, bắt đầu suy tư lên. Nhưng bất kể là ai, đều ngửi được một luồng mùi vị “loạn”. Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ mang đến náo loạn rất lớn cho Lý gia. Lý gia loạn, tất nhiên cũng sẽ khiến cho quốc gia loạn!
Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại nhìn Lý Vân Tiêu một chút, hết thảy người ở chỗ này, ánh mắt của hắn là sắc bén nhất, vừa nãy Lý Vân Tiêu ra tay, hắn xem rõ rõ ràng ràng, quả thực chính là làm liền một mạch, nước chảy mây trôi, không có nửa điểm ngưng lại!
Loại quyền pháp thích làm gì thì làm kia, vũ ý tùy tâm mà động, làm sao có khả năng là một Võ sĩ có thể triển khai ra? Quả thực chính là cường giả trải qua muôn vàn thử thách! Coi như là Tiêu Khinh Vương, cũng không dám nói đối với võ đạo lý giải, có thể sâu đến trình độ như thế!
Ngay thời điểm bầu không khí toàn trường có chút lúng túng, thái giám bên ngoài hô to một tiếng, quốc vương bệ hạ Tần Chính, dẫn Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết, ở dưới bách quan bao vây đi vào. Toàn thể mọi người dồn dập đứng lên, khom lưng hạ bái.
Mặc dù Lý Vân Tiêu có chút không muốn, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu một cái.
Một tiểu quốc quốc vương tính là gì? Coi như là Hoàng Đế những siêu cấp đế quốc của Thiên Vũ giới, thấy hắn cũng phải khách khách khí khí, khuôn mặt tươi cười ba phần!
Tần Chính tóc đã trắng phơ, tuổi tác rất cao. Bước tiến của hắn thật chậm, ở dưới Tần Như Tuyết nâng đỡ mỉm cười đi vào phòng chủ yến, ngồi ở trên bách quan, quân lâm quần thần.
Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết cũng chia ở hai bên ngồi xuống, thời điểm hai người đi vào, đều kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút. Lý Vân Tiêu cũng mỉm cười, làm cái thủ thế kéo tay.
Tần Như Tuyết lén lút làm cái mặt quỷ, thè ra hiệu nói: Quê mùa!
Cõi đời này sự tình thổ dân nhất, không gì bằng triển khai kéo tay...
Ngồi trên long y, một luồng khí thế cao cao tại thượng nhất thời tán phát ra, hắn dùng âm thanh thoáng vẩn đục cười nói:
– Hôm nay thiết yến quần thần, bởi vì có hai đại hỉ sự. Một là Vân Thường thống lĩnh lên cấp thành Thuật Luyện Sư, thật là tuyệt đại thiên tài. Hai là bệnh tình của nha đầu Như Tuyết này hơn mười năm cuối cùng cũng coi như triệt để trừ tận gốc. Hai chuyện này, không có chỗ nào mà không để trẫm vui mừng.
Lam Hoằng đứng lên nói:
– Bệ hạ vạn phúc, này đều là thiên hữu Thiên Thủy quốc ta, lúc này mới nhân tài xuất hiện lớp lớp. Lão thần chúc mừng Lạc thống lĩnh cùng Như Tuyết công chúa.
Lạc Vân Thường bận bịu đáp lễ nói:
– Tể tướng đại nhân hữu tâm.
Lam Hoằng khẽ mỉm cười, nhất thời có hai người hầu nâng một cái hộp ngọc tiến lên, phân biệt đi tới trước mặt Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết. Lam Hoằng cười nói:
– Hai viên Đông Hải Minh Nguyệt Châu này, chính là lão thần hao hết tâm lực mới chiếm được, cố ý đưa cho Lạc thống lĩnh cùng Như Tuyết công chúa.
Hai người hầu mở ra hộp ngọc, nhất thời một đạo hào quang tràn ra, toàn bộ phòng chủ yến sáng rực rỡ như ban ngày.
Mỹ nữ đều thích châu báu, hai người đại hỉ, yêu thích không buông tay cất đi.
– Ha ha, Tể tướng đại nhân thật là có tiền a. Hai hạt châu này sợ là muốn mấy trăm ngàn kim tệ chứ?
Tiêu Khinh Vương cười to nói:
– Ta không có tài lực như lão Tể tướng, cố ý chuẩn bị hai bản võ kỹ. Một quyển chí dương võ kỹ Oanh Phủ Dương, một quyển hệ “thủy” tâm pháp Thanh Tâm quyết, phân biệt đưa cho hai vị.
Trên mặt Lạc Vân Thường lướt qua một vẻ kinh ngạc.
– Mấy trăm năm trước Thiên Thủy quốc Lục Hợp cảnh Vũ Tông cường giả lưu lại Oanh Phủ Dương? Đa tạ Tạ thống lĩnh đại nhân!”
Huyền Binh của nàng chính là một cây chiến phủ, hơn nữa đi cũng là con đường chí dương chí cương, chính hợp nàng dùng.
Tần Như Tuyết cũng nhận lấy Thanh Tâm quyết, cười nói:– Đa tạ Tiêu gia gia.
Hai bản võ kỹ giá trị cao, cách xa Đông Hải Nguyệt Minh Châu của Lam Hoằng, nhưng hai vị mỹ nhân không có loại hưng phấn như lúc trước kia.
– Ai, nữ nhân a, yêu những thứ chỉ đẹp mà không có thực!
Tất cả mọi người là trong lòng dồn dập lắc đầu than thở.
Lương Văn Vũ cũng đứng dậy dâng lên hai viên đan dược, cười nói:
– Đây là tại hạ luyện chế cấp hai Trú Nhan Đan, có thể bảo đảm thanh xuân bất lão hai mươi năm.
– A!
Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết đều kêu lên sợ hãi, như nhặt được chí bảo. Nhìn chung quanh như sợ có tặc mới cất đi. Tần Như Tuyết càng là lấy ra hộp ngọc vừa nãy thu Đông Hải Minh Nguyệt Châu, đem hạt châu lấy ra, bỏ đan dược vào.
Động tác này liền đem địa vị hai bảo bối ở trong mắt nàng lộ ra rõ ràng.
Lam Hoằng cũng mỉm cười lắc lắc đầu.
Lúc này Lý Dật cũng đứng dậy, tiến lên chúc mừng:
– Lạc thống lĩnh phong thái trác việt, tiên cơ ngọc cốt. Tại hạ cố ý dùng Thanh Tâm Bảo Ngọc chế tạo một cây trâm gài tóc, chúc Lạc thống lĩnh phong hoa tuyệt đại, vĩnh bảo thanh xuân.
– Thanh Tâm Bảo Ngọc?
Lương Văn Vũ cả kinh nói:
– Lý công tử thật đúng là hao tốn sức lực. Thanh Tâm Bảo Ngọc này phối ở trên người có thể ngưng thần tĩnh tâm, khi tu luyện rất ít bị tâm ma quấy nhiễu, chính là bảo bối hiếm có. Năm đó ta bỏ ra rất nhiều tiền muốn cầu một khối cũng không thể được.
Lý Dật nghe có người cổ động tán thưởng, nhất thời đối với Lương Văn Vũ rất nhiều hảo cảm, cười nói:
– Cũng không phải sao, chính ta cũng không nỡ dùng, bảo bối này, cũng chỉ có Lạc thống lĩnh mới xứng được.
Một cây trâm bạch ngọc điêu thành, nạm vàng bội ngân, tỏa ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt đưa đến trước mặt Lạc Vân Thường, Lý Dật khẽ cười nói:
– Ta là mời Thiên Thủy quốc đệ nhất điêu khắc đại sư Thạch Văn Tượng chế tạo thành.
Lạc Vân Thường hơi giật mình, Thanh Tâm Bảo Ngọc này nàng cũng có nghe nói, hiện tại Lương Văn Vũ cũng nói như thế, này xác thực là cực kỳ quý giá, vẻ mặt nghiêm nghị hướng Lý Dật nói cám ơn.
Trong lòng Lý Dật hết sức thỏa mãn, càng là đi tới trước mặt Tần Như Tuyết, cười nói:
– Như Tuyết công chúa quốc sắc thiên hương, chung linh mẫn tú, vẫn khiến Lý Dật ngưỡng mộ, ta thực sự không nghĩ ra cõi đời này còn có món đồ gì xứng được với công chúa.