Trên trán Lý Vân Tiêu bốc lên mồ hôi lạnh.
– Cái này... lần sau đi, lần sau đi, hiện tại ta mới vừa tiêu hết tinh khí thần, thân thể có chút mệt...
Con ngươi Cổ Vinh co rụt, đột nhiên nói:
– Ta rõ ràng! Nguyên lai Vân thiếu thích cái kia, ta lập tức đi triệu tập hết thảy nam phục vụ!
Lý Vân Tiêu đập một chưởng vào trên đầu hắn.
– Bạch Hạc Huyễn Đan là dùng Tiên Hạc Xà thảo luyện chế thành, Tiên Hạc Xà thảo là nguyên liệu đại bổ cấp ba. Chút dược hiệu mê huyễn kia đối với ta mà nói là cái rắm gì!
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận chuyển Tạo Hóa Nhất Khí công pháp, trực tiếp hấp thu nguyên lực trong đan dược.
Ba người đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng không ai dám quấy rầy hắn, bắt đầu chia ngồi ở xung quanh, một bên khôi phục thể lực, một bên nhớ lại quá trình luyện chế vừa nãy của Lý Vân Tiêu. Lần này Lý Vân Tiêu luyện chế, đối với mấy người bọn họ ảnh hưởng không thể nghi ngờ là có tính dẫn dắt rất lớn, hiện tại ba người bọn họ phảng phất còn ở trong mộng, có chút không dám tin tưởng những gì mình chứng kiến.
Cứ như vậy, toàn bộ năm tầng công hội, trong phòng luyện chế hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có mùi thơm ngát nhàn nhạt thỉnh thoảng từ trong lò luyện đan truyền đến, còn có một thanh thiết kiếm ngăm đen, chênh chếch xuyên ở trên vách tường, chờ đợi chủ nhân của nó tới lấy.
Hô!Không biết qua bao lâu, Lý Vân Tiêu thở dài một hơi, trên da khô quắt cuối cùng cũng coi như khôi phục chút dung quang, hắn ai thán nói:
– Ai, cuối cùng cũng coi như khôi phục một phần ba. Luyện chế như vậy quá tiêu hao tinh khí thần.
Ba người Trương Thanh Phàm cũng đồng thời mở mắt ra, Cổ Vinh sợ hãi nói:
– Vân thiếu, hồn lực của ngươi liền khôi phục một phần ba?
– Hừm, có gì đáng kinh ngạc. Hồn lực của ta chỉ là Sĩ cấp, so với các ngươi khôi phục nhanh cũng bình thường a.
– Nhưng... này cũng quá nhanh đi? Ta cũng là hồn lực một cấp, sau mỗi lần luyện chế muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất bảy ngày mới được a!
– Ngươi là đồ bỏ đi, cũng muốn cùng ta so sánh?
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ trừng Cổ Vinh một chút, sợ đến hắn vội vàng rút đầu, không dám nói lời nào.
Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn cũng liếc nhau một cái, dồn dập cười khổ không thôi. Bọn họ cũng không dám nói tiếp, miễn cho bị đối phương mắng là đồ bỏ đi, vậy khuôn mặt già nua thả chỗ nào a!
Lý Vân Tiêu đột nhiên nhìn Hứa Hàn làm ra nụ cười quyến rũ.
– Khà khà, Hứa hội trưởng, vừa nãy ngươi nói cái kia… cái sắp xếp nữ phục vụ kia. Khà khà, lần sau a, đừng quên.
Hứa Hàn:
– …
Lý Vân Tiêu đứng dậy, đi tới trên vách tường rút ra hắc thiết đại kiếm, toàn bộ thân kiếm đen kịt, không có một tia ánh sáng lộng lẫy cùng nhuệ khí, thật giống như một khối đại thiết côn, không đặc sắc một chút nào.
Lần này Cổ Vinh học ngoan, không dám lắm miệng, cẩn thận từng li từng tí đứng ở phía sau hầu hạ.
Lý Vân Tiêu nhìn đại thiết kiếm mấy lần, trong mắt lộ ra một nụ cười khen:
– Cũng không tệ lắm, cùng dự đoán gần như. Trương đại sư, Hứa đại sư, các ngươi xem thấy thế nào?
Hắn đem hắc thiết đại kiếm đưa tới trước mắt hai người.
Trương Thanh Phàm vội vàng nói:
– Vân Tiêu đại sư gọi tên ta là được, đại sư là không dám nhận!
Hắn dùng tay ở trên đại thiết kiếm nhẹ nhàng vuốt ve, dùng hồn lực chậm rãi cảm thụ.
Hứa Hàn cũng cẩn thận xem, mới đầu là cau mày, sau đó dần dần giãn ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
– Thế nào?
Lý Vân Tiêu cười hỏi.
Trương Thanh Phàm biết hắn là đang khảo cứu hai người, nhất thời không dám bất cẩn, trầm tư nói:
– Cấp bậc cấp một, tạo cấu hoàn mỹ, thật giống như thiên địa sinh thành, sức mạnh rất lớn ở trong đó lưu chuyển, ta chưa từng gặp Huyền Binh hài hòa như vậy. Chỉ có điều toàn thân là tinh thiết bản nguyên, xin hỏi Vân Tiêu đại sư, kiếm phong này giải thích như thế nào đây? Sau khi giải phong sẽ là hình thái thế nào?
Huyền Binh là một loại binh khí ẩn chứa năng lượng rất lớn, quá trình luyện chế của Thuật Luyện Sư chỉ có thể đem loại năng lượng này phong ấn lại, trở nên đơn giản, khi cần sẽ bộc phát ra năng lượng của nó, cũng chính là trạng thái “giải phong”!Nhưng chuôi Huyền Binh này của Lý Vân Tiêu đã là năng lượng phóng thích, ở trạng thái “giải phong”. Có thể trực tiếp luyện chế ra Huyền Binh ở trạng thái giải phong, ba người là chưa từng nghe thấy. Nhưng ngăn ngắn mấy canh giờ, hàng rào tri thức lúc trước hoàn toàn bị lật đổ, vì lẽ đó cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Không sai, trong quá trình ta luyện chế, liền đem loại năng lượng này ngưng hóa, vì lẽ đó lúc chiến đấu liền không cách nào lần thứ hai giải phong. Nhưng các ngươi nhìn thấy ta sau đó bỏ vào khối Tử Dương Thạch kia không?
– Tử Dương Thạch?
Hứa Hàn trầm ngâm nói:
– Không phải nguyên liệu then chốt bố trí trận pháp trọng lực sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chính là trận pháp trọng lực, ta ở trên trạng thái giải phong Huyền Binh hòa vào hai cái trận pháp trọng lực. Các ngươi xem, giải phong!
Theo hắn dứt tiếng, ba người Trương Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy từ trên mặt đất truyền đến lực kéo to lớn, trong nháy mắt ba người bị hấp trên mặt đất, bước đi khó khăn! Hứa Hàn cả kinh nói:
– Gấp mười lần trọng lực!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không sai, là gấp mười lần trọng lực. Nhưng ta chỉ phóng thích một trận pháp trọng lực trong đó, cái còn lại cũng ẩn chứa gấp mười lần trọng lực, chồng chất nhau chính là gấp trăm lần trọng lực. Đáng tiếc khối Tử Dương Thạch này quá ít, bằng không ta cô đọng ba cái trận pháp, gộp lại có thể sản sinh ngàn lần trọng lực. Có điều như vậy, bản thân chuôi Huyền Binh này cũng không thể chịu đựng sức mạnh như thế lôi kéo, sợ là trong nháy mắt ba trận pháp giải phong sẽ tự mình diệt vong.
– Ba cái trận pháp, ba lần giải phong!
Ba người triệt để dại ra, đầu óc trống rỗng nhìn chuôi Huyền Thiết Trọng Kiếm không hề có sắc thái kia.
Một thanh Huyền Binh đang ở dưới trạng thái giải phong còn có thể giải phong ba lần, này, khái niệm này nghĩa là gì! Lý Vân Tiêu lại một lần nữa lật đổ thường thức dĩ vãng của bọn họ…
Trương Thanh Phàm nuốt ngụm nước miếng.
– Vân, Vân Tiêu đại sư, này, thanh kiếm này có thể cho chúng ta nghiên cứu mấy ngày hay không.
Hứa Hàn cùng Cổ Vinh cũng là hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt chờ mong.
Lý Vân Tiêu cong miệng lên, lạnh lùng nói:
– Hừ, cho ba đồ bỏ đi các ngươi nghiên cứu, vậy ta lấy cái gì dùng? Lẽ nào dùng Xuân Thủy kiếm của ngươi?
Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn cười khổ, vẫn bị đối phương không chút khách khí mắng thành đồ bỏ đi. Nhưng ngẫm lại ở trong mấy canh giờ này nhìn thấy, học được, trước đây mình xác thực là đồ bỏ đi a!
Trương Thanh Phàm nhớ tới chuôi Xuân Thủy kiếm của mình, cũng là càng ngày càng cảm thấy bỏ đi, thậm chí trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, thật muốn trực tiếp hủy diệt, ngàn vạn lần không có thể để người ta biết là mình luyện chế.