Nguy Đồng luôn cảm thấy, giữa mình và Lăng Tĩnh Ưu tồn tại một nghiệt duyên.

Thành phố Z rất lớn, trong một thời gian ngắn mà gặp nhau nhiều như vậy, mỗi lần đều rất náo nhiệt, thực ra không hề đơn giản.

Hằng An gần đây có chút chuyện, Lăng Thái hôm nay cùng Lục Lộ đến Hằng An, anh biết Nguy Đồng có hẹn với bạn, liền đưa chìa khóa chiếc Bentley để cô có thể thuận tiện đi lại.

Buổi tối sau khi xem phim với hai cô bạn, đối phương lại nói muốn đi quán bar, kết quả bị Nguy Đồng từ chối. …

Hai cô gái cười nói cô giờ là một bà lão hai mươi tư tuổi, nhưng cũng không cưỡng ép, chỉ nói cô đưa bọn họ đến cửa quán bar thì sẽ cho cô về.

Sau đó, ba người trên xe nhìn thấy tiểu thư Lăng gia ở trên phố.

Đó là một cửa ngõ tương đối ít người, mấy người đàn ông nhìn có vẻ bất lương chặn đường Lăng Tĩnh Ưu đang bước ra từ quán bar, kéo vào một con ngõ nhỏ.

Lúc đó Nguy Đồng đang tìm quán bar mới mà Hình Phong Phong nói, tốc độ lái xe rất chậm, ba người trên xe đều nhìn thấy cảnh đó. Chiếc xe dừng lại bên đường, Tô Sung hỏi có muốn xuống xe xem không, Hình Phong Phong lập tức ngắt lời nói đây là chuyện của người ta, đừng lo chuyện bao đồng.

"Mấy người đàn ông đó hình như rất hung dữ, chúng ta không để ý, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?" Tô Sung đẩy Nguy Đồng.

Hình Phong Phong nắm chặt vai bạn tốt, "Đây gọi là tự làm tự chịu, loại phụ nữ như cô ta, cho dù có báo ứng cũng đáng."

Nguy Đồng xoa dịu, nhéo hai gương mặt mềm mại, "Mình xuống xe xem sao, hai cậu có thể đến quán bar rồi!"

Tuy nhiên, Hình Phong Phong và Tô Sung tâm lý vốn hiếu kỳ, cuối cùng vẫn đi theo sau Nguy Đồng, bước đến con ngõ nhỏ đó. Con ngõ rất ngoằn nghèo, so với phố lớn hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, khắp nơi đều là rác thải vứt bừa bãi, lạnh lẽo âm u. Ba người đi vô cùng cẩn thận, không để phát ra tiếng bước chân nào.

Bọn họ rẽ ở một khúc ngoặt, cuối con ngõ tối tăm, Lăng Tĩnh Ưu đang bị người ta đè xuống đất, áo của cô gần như đã bị xé sạch, một người đàn ông đang chuẩn bị tháo quần. Miệng cô bị bịt chặt, cơ thể mềm mại trắng trẻo đang hết sức giãy giụa dưới nền đất bẩn thỉu, muốn thoát ra khỏi bàn tay hỗn hào trên người mình, nhưng tất cả đều vô ích. Tóc cô rối tung, khắp mặt đều là nước mắt, nhìn giống như một người điên.

Ba cô gái đều hoảng hốt, Nguy Đồng muốn xông lên thì bị Hình Phong Phong kéo lại, lắc đầu nguầy nguậy. Nguy Đồng ra hiệu an ủi vỗ vai bạn rồi xông ra.

Trước khi quen Nguy Đồng, bọn họ đã nghe nói đến tên của cô. Bắt đầu từ hồi tiểu học, cô đã là nhân vật phong vân của mấy trường học lân cận. Trong nhà cô có mười hai vị sư huynh đệ, cô có một thân võ công mười phần uy lực.

Nhưng quen nhau nhiều năm như vậy, ngoài việc nhìn thấy Nguy Đồng đánh nhau với mấy anh chị cấp ba, bọn họ chưa từng thấy bộ dạng động thủ thật sự của cô.

Có tất cả bốn người đàn ông, thời gian đánh gục tất cả là năm phút, tốc độ tất cả dắt díu nhau bỏ chạy là năm giây. Bọn họ từ lo lắng thành yên tâm, mắt chữ a mồm chữ o, chỉ thiếu mỗi vỗ tay cổ vũ.

Trên nền đất lạnh ngắt, Lăng Tĩnh Ưu lôi chiếc giẻ nhét trong miệng ra, trừng mắt nhìn Nguy Đồng đang cởi áo khoác ra đưa cho mình, trong đôi mắt sưng đỏ toàn là oán hận, "Đừng tưởng cứu tôi, tôi sẽ cảm kích cô. Nếu không phải cô, tất cả những chuyện hôm nay sẽ không xảy ra."

Nguy Đồng nhìn cô một cái, khom lưng đặt chiếc áo khoác trước mặt, "Cô vẫn như vậy, mãi mãi không phân biệt được trắng đen thị phi. Cô cho rằng sự cảm kích của cô đáng tiền lắm sao? Cũng đừng cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô, tôi chỉ là không muốn nguyên tắc tinh thần võ đạo của Nguy gia vì cô mà bị phá hoại."

Nguy Đồng nói xong, kéo bạn chuẩn bị rời đi, chưa đi được mấy bước, đằng sau vọng đến tiếng khóc. Cô thở dài, bảo bạn đi trước, rồi quay lại, "Đi bệnh viện, hay đi báo cảnh sát?"

"Đều không cần..." Lăng Tĩnh Ưu dùng tay lau nước mắt, nhặt chiếc áo khoác dưới đất khoác lên người, "Cô có thể... đưa tôi về nhà không?"

***

Đây là chung cư hai phòng ngủ, không cũ không mới. Lăng Tĩnh Ưu sau khi bị ép dọn ra khỏi Lăng gia thì thuê ở đây. Chung cư ở giữa khu phố náo nhiệt, trang trí không tồi, chỉ là chủ nhân lười quét dọn, khắp nơi đều là quần áo, phòng có chút bừa bộn.

Mấy năm nay, Quan Tuệ Tâm và Lăng Lạc An cho Lăng Tĩnh Ưu không ít tiền, tuy đã dùng nhiều, nhưng vẫn giữ lại một ít. Vì thế lúc đầu sau khi bị đuổi ra khỏi cửa, cuộc sống của cô không quá khó khăn. Chỉ là cô đã quen xa xỉ, thói quen mua hàng hiệu không thay đổi được, ra vào toàn nhà hàng cao cấp, kết quả không đến một tháng đã không còn đồng nào.

Sau đó, Tĩnh Ưu cũng từng về Lăng gia xin tiền hai lần, nhưng lần nào cũng gặp phải lời nói lạnh lùng châm biếm của Quan Tuệ Tâm. Lúc này cô mới thật sự hiểu ra, người phụ nữ nuôi dưỡng cô hai mươi mấy năm vốn không hề coi cô như con gái. Cô chỉ là một vật phẩm có giá trị, một khi mất đi giá trị lợi dụng sẽ không còn danh nghĩa gì.

Lăng Tĩnh Ưu cũng từng nghĩ đến tìm Lăng Lạc An, nhưng nghĩ đến lúc Vu Tư Nguyên lập mưu với cô, anh khoanh tay bàng quan, cô không có cách nào làm được việc ấy.

Cô yêu anh điên cuồng như vậy, cho rằng chỉ cần giữ anh ấy ở bên mình, những chuyện khác cô có thể không để tâm. Nhưng giống như Nguy Đồng nói, một người đàn ông, trái tim không dành cho cô, không yêu cô, không quan tâm cô, càng đừng nói đến hai từ chung thủy.

Anh có thể đứng nhìn cô bị người phụ nữ khác vu hại, cho dù cô đi tìm anh, có thể đạt được điều gì? Lại thêm một sự châm biếm nữa? Lại thêm một ánh mắt khinh thường nữa?

Cô không muốn quay về để bị anh coi thường, liền bắt đầu qua lại với những người đàn ông mình không yêu. Cô còn có gương mặt xinh đẹp, là gương mặt ngây thơ mà đàn ông thích nhất. Cô bắt đầu biến thành một người khác, buổi sáng ăn mặc xinh đẹp đáng yêu nũng nịu bên cạnh đàn ông, buổi tối hút thuốc hóa trang đậm ra vào hộp đêm, thỉnh thoảng được ai để mắt đến sẽ đi thuê nhà nghỉ.

Có lúc đụng mặt người thuộc tầng lớp thượng lưu ở những nơi cao cấp, cô sẽ mỉm cười giả vờ không quen biết. Cái danh xưng tiểu thư Lăng gia hầu như đã biến thành chuyện của thế kỷ trước. …

Chiều nay không phải lần đầu tiên cô gặp phải Vu Tư Nguyên ở câu lạc bộ. Đó là người phụ nữ tâm địa còn thâm độc hơn cả cô, sâu trong đôi mắt luôn cười nhẹ nhàng, cô thấy những cái gai độc sắc nhọn, dường như đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu. Vu Tư Nguyên ghét Lăng Tĩnh Ưu ra vào câu lạc bộ này, ghét Lăng Tĩnh Ưu xuất hiện trước mặt cô.

Thực ra Lăng Tĩnh Ưu trong lòng đã có trực giác, nhưng không ngờ đối phương hạ thủ lại nhanh như vậy, nếu không có Nguy Đồng, hôm nay cô khó thoát nạn.

***

Đón lấy chiếc khăn Nguy Đồng đưa cho, người trên sô-pha chỉ nói khẽ ba chữ, "Tôi xin lỗi."

Nguy Đồng không để bụng cười cười, "Tôi còn tưởng cô muốn nói cảm ơn."

"Tôi xin lỗi!" Lăng Tĩnh Ưu ngẩng đầu, "Ý tôi là, chuyện ở công trường thành phố S trước đây, xin lỗi! Chuyện đó là tôi làm!"

"Công trường thành phố S?" Nguy Đồng xoa vết sẹo mờ do mũi khâu để lại trên cánh tay, kinh ngạc, "Là cô làm?" Cô thở dài, chậm rãi nheo mắt lại, "Tôi thật sự muốn đánh cho cô một trận. Cô đúng là cái gì cũng dám làm!"

"Đúng thế, vì Lăng Lạc An, cái gì tôi cũng dám làm. Tôi nghĩ cô không biết, hôm đó ở bệnh viện, Lăng Lạc An nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và sư huynh cô. Rõ ràng trước đó vẻ mặt hằm hằm còn rất đáng sợ, nghe thấy cô và Lăng Thái bất hòa, cho rằng vẫn còn cơ hội đoạt lại cô, liền nở nụ cười. Lúc đó anh ấy đang theo đuổi Vu Tư Nguyên. Tôi cho rằng anh ấy sớm đã quên cô rồi, kết quả anh ấy vẫn thích cô. Sao anh ấy có thể thích cô như vậy? Cô không biết lúc đó tôi nhìn anh ấy dõi theo bóng cô mà trong lòng hận đến thế nào." Giọng nói của cô có chút run rẩy, với Nguy Đồng là hận, với Lăng Lạc An lại là vừa hận vừa yêu.

"Sau đó, tôi phái người đi theo cô. Cô vội vã đến thành phố S, người theo dõi nghe được cuộc điện thoại của cô, vì thế tôi đã bảo người ta sắp đặt sự cố ở công trường đó. Tôi luôn biết chuyện tranh chấp giữa Lăng Lạc An và Lăng Thái, tôi gọi điện cho sư huynh cô, cố ý ly gián, muốn giá họa chuyện này là do tranh chấp giữa hai người đó, cho mấy người phải hỗn loạn. Kết quả chồng cô thật lợi hại, âm thầm giải quyết người của tôi..." Lăng Tĩnh Ưu ôm khăn mặt, càng nói âm thanh càng nhỏ, hai chân thu lại trên sô-pha, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, "Số cô thật tốt, luôn khiến đàn ông thích cô, đầu tiên là người cháu, sau đó là người chú... Lăng Thái, mỗi lần tôi nhìn thấy chú ấy thì đều có sự sợ hãi từ trong nội tâm. Chú ấy quá lạnh lùng, có lúc rõ ràng đang mỉm cười, nhưng lại mang sự xa cách đến ngàn dặm. Tôi luôn không hiểu người đàn ông như vậy sao lại có thể yêu cô đến mức này?"

"Anh ấy không phải loại người như cô nghĩ." Lạnh lùng? Đã từng có lúc, cô cũng dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn nhận anh. Nếu không có sự việc bất ngờ sáu năm trước làm sự khởi đầu, chỉ e Lăng Thái đối với cô, cũng không có chút ngoại lệ nào.

"Vì thế, vận mệnh con người có lúc rất kỳ lạ. Nếu không phải vì cô, e rằng người bây giờ bị đùa giỡn vứt bỏ đau lòng buồn bã chính là tôi. Thời gian càng dài, càng khó dứt bước ra đi, ở một góc độ khác, thực ra tôi nên cảm kích sự xen vào của cô lúc đó."

Lăng Tĩnh Ưu cười mỉa mai, khóe môi trắng bệnh mấp máy, "Cô cũng thật là một người phụ nữ kỳ lạ. Tôi sắp đặt hại cô nhiều lần như vậy, cô vẫn không hề dẫm đạp lên tôi lúc tôi khó khăn nhất, có phải phụ nữ luyện võ rất thích giả làm người tốt?"

"Cô cứ coi như người đang sống hạnh phúc như tôi đang thương xót cho người bất hạnh như cô là được." Trước khi đi, Nguy Đồng còn để lại một câu cảnh báo chân thành, "Mấy người vừa nãy thân thủ không tồi, chắc không phải là lưu manh bình thường. Chuyện này, có thể vẫn còn tiếp tục, tôi kiến nghị cô báo cảnh sát."

Lúc mở cửa ra về, từ trong chung cư vọng đến hai chữ rất nhẹ: "Cám ơn."

Nguy Đồng lúc đó không hề hay biết, có báo cảnh sát hay không vốn dĩ không thể thay đổi sự thật đã định. Đám đàn ông bỏ chạy đó đã chụp những bức ảnh nude, đến đương sự cũng không hề hay biết gì.

Hai ngày sau, một loạt bức ảnh nude tên là "Đồ cướp bạn trai" được tung lên mạng, cô gái trẻ trong bức ảnh nửa thân trên lõa lồ biểu cảm sợ hãi, bên cạnh tấm ảnh thậm chí còn ghi chú tên thành phố, địa chỉ và điện thoại của cô gái.

Đám phóng viên báo lá cải nhận ra nhân vật chính, lấy những tấm ảnh trước đây của Lăng Tĩnh Ưu ra so sánh. Trong vụ việc ầm ĩ này, Quan Tuệ Tâm luôn giữ thái độ "chuyện này không liên quan đến mình". Bà còn bảo tiểu thư Lăng gia đang nghỉ dưỡng ở châu Âu, số ảnh đó chỉ là tác phẩm của một người muốn nổi tiếng.

Vài ngày sau, Lăng Tĩnh Ưu bị đám phóng viên vây kín, không ngừng nhận được những cuộc điện thoại làm phiền, thậm chí còn không dám ra khỏi nhà một bước. Cô như người mất hồn liền mở van ga trong nhà.

Lúc được đưa vào bệnh viện, Lăng Tĩnh Ưu đã hôn mê sâu, có thể tỉnh lại được không vẫn chưa rõ.

***

Nguy Đồng tắt máy tính, đi đến chỗ quầy bar nhỏ của phòng tranh, nói với Lăng Thái đang pha cafe, "Em muốn đến bệnh viện thăm cô ấy."

Anh nhìn cô, gật gật đầu.

Tình hình gần giống với những gì cô nghĩ. Quan Tuệ Tâm đã coi đây là chuyện người ngoài, không niệm tình mẹ con, để mặc Lăng Tĩnh Ưu tự sinh tự diệt trong bệnh viện.

Nguy Đồng dùng thẻ Lăng Thái cho, giúp Lăng Tĩnh Ưu chuyển sang phòng bệnh đơn cao cấp, đổi bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện. Ngoài ra còn thuê một hộ lý phụ trách việc lau rửa thay quần áo hàng ngày cho cô.

Cả quá trình thấy Lăng Thái không hề nói câu nào, Nguy Đồng hỏi anh, có cảm thấy cô gàn dở không, Lăng Tĩnh Ưu rõ ràng xấu xa như vậy, cô còn giúp cô ấy.

Đôi mắt nhìn Nguy Đồng chăm chú giấu đi vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt của Lăng Thái từ từ trìu mến hơn, "Nói thế nào cũng là chú thím, nó là hậu bối, em làm những chuyện này anh không phản đối."…

Anh trước giờ không thương cảm cho những kẻ tự làm tự chịu đó, cho dù vì mệnh lệnh của anh khiến cô bị Vu Tư Nguyên vu hại, nhưng sau khi rời khỏi Lăng gia, cô vẫn còn có trăm ngàn sự lựa chọn. Con người luôn oán trách vận mệnh, nhưng lại quên mất có nhiều lúc vận mệnh đó lại do chính bản thân tạo ra.

"Thực ra chúng ta nên tốt với cô ấy một chút."

"Ồ?" Anh khẽ nhướng đôi mày dài.

"Vì nếu không có người thứ ba xấu xa là cô ấy, sao em có thể tìm được người chồng tốt thế này!" Nguy Đồng khoác lấy cánh tay Lăng Thái, nép sát vào người anh, gương mặt màu nâu nhạt khỏe khoắn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó vừa gợi cảm vừa đáng yêu, đôi mắt sáng như đóa hoa nở dưới ánh nắng chói chang.

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, thừa dịp cô ngẩng đầu lên nhìn mình, cúi đầu hôn một cái vào môi cô.

Người qua người lại trên hành lang bệnh viện, ánh mắt của các y tá và người nhà bệnh nhân đều bị thu hút, đa phần đều nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Lăng Thái.

Lăng Thái nhìn đôi má hơi ửng hồng của cô, anh nheo mắt tinh nghịch, "Câu nói này hay lắm, thưởng cho em, có thích không?"

Người bị trêu đang vui mừng trong lòng, làm sao có thể nói không thích. Khoảnh khắc ngọt ngào này, cô đột nhiên nhớ đến tuần trăng mật của hai người, "Ông xã, lúc nào chúng ta đi trăng mật? Lần trước không phải anh nói sẽ suy nghĩ đi Tây Song Bản Nạp ư? Em muốn đi thám hiểm rừng sâu..."

"..." Lăng Thái không nói gì nữa. Xem ra, anh thật sự cần phải đi tập võ rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện