"Vốn cũng chỉ còn hơi tàn mà thôi." Lương Diệp cười lạnh lùng một tiếng: "Chết lại hời cho gã quá."
Sung Hằng ngập ngừng, dường như đang dè chừng vì có Vương Điền ở đây. Lương Diệp sốt ruột phất tay: "Chết thì chết, quẳng ra bãi tha ma đi."
"Vâng." Sung Hằng tuân lệnh lui ra.
Trên đường quay lại nhà lao bí mật, cậu đi ngang qua cung điện nào đó. Tiếng đàn du dương vọng ra từ bên trong. Bởi chỗ này rất gần cung Thọ Khang nên Sung Hằng nhảy thẳng lên tường, đang định đi theo tiếng đàn thì bỗng nghe ai quát khẽ: "Ai đấy?!"
Ngay giây sau, vô số ám khí lao tới. Sung Hằng kịp thời tránh thoát trong gang tấc, lạnh lùng cúi đầu nhìn đối phương.
Thấy rõ dáng dấp cậu, Thân Nguyệt Lệ cất tiếng cười lạnh lùng, hỏi: "Thằng oắt con từ đâu tới mà dám trèo tường rình rập trong hoàng cung vậy?"
Sung Hằng đi theo Lương Diệp suốt, tuy nhiên cậu hiếm khi lộ mặt, cộng thêm tay nghề hóa trang tuyệt diệu nên ngoại trừ vài cung nhân và thị vệ hầu hạ kề cận Lương Diệp, hầu như không ai nhận ra cậu.
Nhưng cậu lại biết Thân Nguyệt Lệ.
"Đây nào phải hoàng cung Đông Thần của các cô, phạm vi quan tâm rộng thế nhỉ. Nhìn lén ai cũng chẳng nhìn lén cô." Sung Hằng đứng khoanh tay trên tường: "Trái lại cô đường đường là một công chúa mà ăn vạ mãi ở Đại Lương bọn ta chưa chịu đi, đang ấp ủ mưu mô gì vậy?"
"Rõ là các người giam bổn cung ở đây!" Thân Nguyệt Lệ bắt đầu bực bội: "Bệ hạ của các người hết thất hứa không nhận tín vật rồi giết Thôi Ngữ Nhàn. Đông Thần tuyệt đối sẽ không tha cho các người."
"Ồ." Sung Hằng liếc nàng ta: "Trả treo thật đấy, rõ ràng bọn ta chẳng biết cô sử dụng mánh khóe gì để ăn trộm tín vật. Thôi Ngữ Nhàn tạo phản, không giết bà ta thì giết ai? Với lại sứ thần Nam Triệu và Lâu Phiền nhà người ta sớm đã nhận thấy tình hình sai khác rồi, chỉ có cô khờ khạo thôi, thế mà còn mặt dày trách móc người khác."
Thân Nguyệt Lệ lạnh lùng quăng thêm một loạt ám khí nữa tới. Ban đầu, Sung Hằng lấy vỏ kiếm chắn, có điều, những đòn tấn công của Thân Nguyệt Lệ càng lúc càng dữ dội, Sung Hằng phát hiện tình trạng bất thường, thiếu kiên nhẫn rút luôn kiếm ra.
"Thằng giặc con ăn nói bừa bãi nhà mi!" Thân Nguyệt Lệ nổi giận: "Tín vật ấy rõ ràng là của Lương Diệp! Chính hắn tự tay đưa cho ta mà!"
"Năm ấy, lúc mất ngọc bội, chủ tử ốm nặng đến mờ cả mắt, ai biết cô cướp hay trộm chứ!" Sung Hằng chẳng gặp khó khăn gì khi đối đầu với nàng ta. Song, Lương Diệp không ban lệnh giết người nên cậu đành thu hồi sức mạnh một cách miễn cưỡng, cơn nóng nảy hằn sâu trong đôi mắt giống hệt Lương Diệp.
"Ai đang làm ồn bên trong đó?" Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vọng vào qua bức tường.
Nghe tiếng, nét mặt Sung Hằng nhoáng cái thay đổi. Cậu khua hờ một chiêu xong dứt khoát tra kiếm vào vỏ, phi lên tường rồi nhảy xuống.
Thân Nguyệt Lệ căm hận lườm nguýt bức tường. Nàng ta cũng không muốn sinh sự, nổi giận đùng đùng cất ám khí đi.
"Hồi bẩm Thái phi nương nương, công chúa Đông Thần – Thân Nguyệt Lệ đang ở trong đây." Thị vệ gác cửa cung kính đáp lời.
Đàm Diệc Sương khẽ gật đầu, không có tâm trạng hỏi cặn kẽ, lại cất bước đi về phía trước.
Cung nữ bên cạnh cười tiếp tục chủ đề dang dở: "Thưa nương nương, nô tỳ nghe họ nói hoa mai ở vườn Châu Khê đang độ nở đẹp nhất, trong vườn còn có đình ấm, cực hợp để ngắm mai đó ạ."
Đàm Diệc Sương khoan thai gật đầu, trong phút lơ đễnh, nàng chợt thấy một bóng dáng vụt qua chỗ mình, bèn gọi: "Bé Hằng?"
Sung Hằng phanh gấp, cúi đầu chắp tay hành lễ với nàng: "Sung Hằng kính chào Thái phi nương nương."
"Đi đâu vội vàng thế?" Đàm Diệc Sương cười nói: "Trời lạnh vậy mà lại nóng toát cả mồ hôi rồi."
Sung Hằng do dự một lát, mới nâng tay áo lau mạnh lớp mồ hôi mỏng rịn trên đầu mũi. Cậu ngước mắt, ngó nhanh qua nàng rồi lại rủ hàng mi, ngoan ngoãn và khôn khéo đáp: "Đến vườn Châu Khê hái hoa mai cho chủ tử ạ."
Đàm Diệc Sương hơi ngạc nhiên: "Bệ hạ cần hoa mai?"
"Người trong lòng chủ tử muốn ngắm." Sung Hằng chân thành thề thốt, thầm nghĩ Vương Điền thích hoa sen thì chắc cũng thích hoa mai. Cậu đưa mắt thoáng nhìn Đàm Diệc Sương lần nữa, căng thẳng hỏi: "Nương nương có thích hoa mai không ạ?"
Cung nữ bên cạnh nâng tay áo che miệng cười khẽ, Đàm Diệc Sương hờ hững liếc qua nàng, cung nữ lập tức cúi đầu.
"Hoa mai đẹp... nhưng tiết trời lạnh giá, tự ép mình đi ngắm, trái lại sẽ làm mất đi ý nghĩa của phong cảnh." Đàm Diệc Sương cười nói rất đỗi hiền hòa: "Bệ hạ đã dặn dò vậy thì con đi hái nhanh nhanh đi. Chúng ta về cung thôi, Lưu Ly."
Sung Hằng hơi ảm đạm gục đầu, quét mắt qua ống tay áo màu trắng thuần của nàng, lại đánh bạo tiến lên một bước: "Nương nương không muốn đi ngắm thì ta sẽ hái mang cho người."
Không đợi Đàm Diệc Sương phản hồi, cậu chàng đã rảo bước rời khỏi.
Đàm Diệc Sương nhìn thoáng qua dấu chân in trên tuyết của cậu, thở dài khe khẽ.
——
Tại tẩm cung.
Vương Điền vừa ra khỏi bể tắm thì thấy vài cành mai đỏ trên bàn. Có điều chúng đã bị người ta bứt trụi quá nửa, cánh hoa rơi rụng khắp mặt bàn. Anh hỏi: "Hoa mai từ đâu ra đây?"
"Sung Hằng hái." Lương Diệp ngắt đóa hoa ném lên áo bào của anh. Đóa hoa ấy trượt từ vải áo xuống tấm thảm dày nặng.
"Cậu nhóc có nhã hứng phết." Vương Điền giẫm thẳng vào đóa hoa mai ấy, đi tới tiện tay ngắt một đóa gài lên tai Lương Diệp, cười khen: "Cũng ổn."
Lương Diệp nắm lấy cổ tay anh: "Tối nay ở lại trong cung đi."
Vương Điền hỏi dí dỏm: "Chẳng phải ở chỗ các ngươi, trước khi thành thân, phu thê đôi bên không được gặp nhau sao?"
"Trẫm nói gặp được là gặp được." Lương Diệp kéo anh khóa ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm eo anh. Hắn vùi mặt vào lồng ngực anh, thở ra toàn hơi ấm nóng: "Ngươi không ở đây, trẫm ngủ không ngon."
Vương Điền nghiêng đầu ngắm nghía bông hoa trên tai hắn hồi lâu, đoạn ghé tới hôn lên vành tai hắn, cười hỏi: "Ngủ không ngon hay ngủ không sướng?"
Cái tai kia nhạy cảm giật giật, tiếp theo cứ thế ửng đỏ. Lương Diệp ngẩng mặt nhìn anh, khẳng định chắc nịch: "Đầu óc ngươi toàn nghĩ về mấy thứ bẩn thỉu thôi Vương Điền."
"Ta chỉ đang đắn đo." Vương Điền vò nát đóa mai đỏ, nhìn phần da tai vốn đã ửng đỏ, giờ lại bị nhựa hoa đỏ thắm dính lên. Anh cúi đầu liếm đi sắc đỏ ít ỏi này, khẽ nhíu mày. Hơi đắng.
Lương Diệp cười ngửa mặt về sau, lười biếng tựa lên lưng ghế, nâng mi mắt liếc anh: "Phóng túng."
Vương Điền vừa tắm gội xong, mặc áo quần lỏng lẻo, vạt áo trước ngực xộc xệch phanh ra, để lộ bờ ngực rộng. Nghe vậy, anh tiện tay ngắt cành mai nhỏ, phẩy nhẹ cằm Lương Diệp, sau đó vén vạt áo trước ngực hắn, khẽ nhấn vào yết hầu: "Thiếu hiểu biết."
Cánh hoa mềm mại hững hờ lướt qua như không giải quyết thỏa đáng được vấn đề. Lương Diệp khóa chặt tầm nhìn tại lồng ngực anh, thò tay ngang nhiên sờ soạng. Hắn nhướng mày: "Chậc."
Vương Điền cầm cành hoa hất bàn tay bỉ ổi của hắn ra. Anh đứng dậy, mặc đồ gọn gàng, quét mắt nhìn vạt áo xộc xệch chẳng ra làm sao của hắn: "Chậc."
Lương Diệp tỏ vẻ thản nhiên một cách công khai, đắc chí hỏi: "Hâm mộ à?"
"Xem tiền đồ kìa." Vương Điền chê ghét ném cành hoa lên vạt áo Lương Diệp, hắn nhanh tay bắt được.
"Trẫm hiểu mà, dù gì ngươi cũng mắc chứng thận hư." Hắn nở nụ cười sâu xa: "Trẫm sẽ dặn dò Lý Bộ bồi bổ cho ngươi nhiều hơn."
Vương Điền nhếch môi, để nét cười che đi màu u ám thẳm sâu trong đôi mắt: "Được thôi."
Quậy là vậy nhưng khi đi ngang qua cái bàn chất đầy tấu chương, gân xanh trên trán anh vẫn giật đùng đùng, ngờ vực hỏi: "Đây là ngươi xem xong hết rồi?"
"Chưa xem." Lương Diệp đang hừng hực hào hứng lấy bàn cờ ra, nghe vậy thì mặt mày lập tức ủ rũ.
"Chưa xem bao nhiêu?" Vương Điền hỏi.
Lương Diệp im lặng một lát, cúi đầu sắp xếp bát đựng quân cờ, xếp xong lâu rồi vẫn chưa thấy Vương Điền đi tới, hắn mới bất chấp tất cả đáp: "Chưa xem một quyển nào."
Vương Điền không thể tin nổi: "Đống này tích được mấy hôm rồi? Hằng ngày ngươi làm gì thế?"
"Dục Anh đã lấy ra mấy cái quan trọng." Lương Diệp mân mê quân cờ lạnh lẽo: "Qua đây đánh cờ."
Trước đây, Vương Điền đã cải cách hình thức viết và chế độ trình tấu chương, nâng tối đa hiệu suất phê duyệt tấu chương. Lương Diệp luôn áp dụng nhưng với tiền đề nâng hiệu suất là... hắn phải "xem" đã.
"Xem xong những cái quan trọng rồi?" Vương Điền hỏi tiếp.
Lương Diệp thoáng ngừng, chỉ vào chiếc bàn nhỏ chất đống tấu chương gần đấy, ậm ờ: "Coi như thế."
"Lương Diệp." Giọng Vương Điền hơi lắng xuống.
Lương Diệp hậm hực nhìn chằm chằm anh: "Ngươi đã đồng ý sẽ dạy trẫm đánh cờ năm quân. Trẫm còn chưa tính sổ vụ ngươi cấu kết với Triệu Kỳ đâu."
"Ngươi bớt lảng sang chủ đề khác đi." Vương Điền chẳng mảy may bị lay động, lạnh nhạt chỉ vào chiếc bàn đầy ắp tấu chương: "Ngươi không biết tầm quan trọng của tấu chương à?"
"Trẫm bận lắm." Lương Diệp nhíu mày.
"Bận hạ thuốc ta, bận nhìn ta tắm?" Vương Điền gõ bàn: "Dù sao ngươi cũng là một Hoàng đế, làm chút chuyện của con người đi."
Lương Diệp bực bội bịt tai: "Trẫm muốn học đánh cờ năm quân."
"Học cái đầu ngươi." Vương Điền đi tới nhấc hắn dậy: "Xem tấu chương."
Lương Diệp đau khổ nhìn núi tấu chương, thật thà nói: "Bảo trẫm phê duyệt tấu chương, trẫm thà uống canh Bạch Ngọc còn hơn."
"Đừng mơ." Vương Điền đanh mặt nói: "Ngươi đã có năng lực vật ngã Thôi Ngữ Nhàn thì ắt cũng có năng lực xử lý công vụ sau khi tiền triều và nội triều được sáp nhập."
"Trẫm là Hoàng đế." Lương Diệp nghiến răng: "Trẫm nói không xem là không xem."
"Cứ thử kéo dài nữa xem ngươi có sống yên thân nổi không." Vương Điền ấn hắn lên ghế, mỉm cười nói: "Huống hồ, đây là chức trách công việc của Hoàng đế nhà ngươi. Sao ngươi lại không thích cho được?"
Lương Diệp lưu luyến nhìn ra chỗ bàn cờ: "Năm..."
"Năm canh giờ là xem xong." Vương Điền thủ thỉ bên tai hắn: "Chỉ cần xem hai canh giờ hôm nay và ba canh giờ ngày mai thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lương Diệp nhíu mày: "Không..."
"Không cần phải lo lắng." Vương Điền đè bờ vai hắn lại: "Ngươi làm được. Hãy nghĩ về giang sơn của ngươi, bá tánh của ngươi, quốc khố trống trơn của ngươi và cả biên cương mối nguy trải khắp bốn bề."
Lương Diệp đơ mặt: "Chết hết đi cho rồi."
"..." Khóe miệng Vương Điền giật mạnh.
Anh sử dụng một tay ấn Lương Diệp xuống, tay còn lại tìm chuẩn hai phần tấu chương của Bộ Hộ, gõ bàn: "Xem cái ta phê duyệt trước."
Cuối cùng, Lương Diệp mới thấy hứng thú hơn chút, mở sổ con ra. Nét chữ viết bằng bút lông của Vương Điền tuyệt đẹp. Trước đó, anh đã có thể bắt chước gần giống nét chữ của hắn, tuy nhiên bản thân chữ viết của anh cũng rất cá tính, sắc sảo khí phách, trừ việc lâu lâu chữ cái thiếu tay thiếu chân, sai nét ra thì trông cực kỳ thích mắt.
Chẳng qua, chữ có đẹp đến mấy mà nội dung khô khan nghiêm túc thì cũng chán, còn lâu mới thú vị bằng xem các tập tranh.
Vương Điền nghe hắn nhắc mãi đến suýt tung một nắm đấm tới, đang định lên tiếng thì bỗng bị Lương Diệp ôm eo. Hắn trông ngóng nhìn anh: "Ngươi xem giúp trẫm đi, trẫm sẽ không thấy chán nữa."
"Được thôi." Vương Điền gật đầu một cách sảng khoái: "Phần này thuộc về hạng mục công việc phát sinh, ngươi phải trả phí tăng ca. Yêu cầu của ta không cao, gấp mười bổng lộc bình quân."
"Gấp mười?" Lương Diệp nhìn anh, không tin nổi.
Vương Điền cười gõ nhẹ thái dương mình, nghiêng đầu nói: "Bệ hạ à, với bộ não này của ta thì giá đó dành cho ngươi đã là ưu đãi lắm rồi."
Lương Diệp khẽ híp mắt: "Gấp mười thì gấp mười, đúng là không gian xảo không phải dân buôn."
"Đây là những gì ta xứng đáng nhận được." Vương Điền ngồi xuống, cầm sổ con bắt đầu xem: "Một cấp trên đủ tư cách là người biết cách trả phí tăng ca."
Móng vuốt của Lương Diệp ngang nhiên đặt tại eo anh. Vương Điền bình thản nói: "Ta chỉ tăng ca hai canh giờ. Ngươi quấy rầy ta không phải đang lãng phí thời gian mà là lãng phí số bạc ngươi trả cho ta."
Lương Diệp cân nhắc một lát, sau đó lẳng lặng rụt tay về. Cùng với nét mặt căng thẳng, hắn cầm chiếc bút lông lên, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Đau đầu.
Hoa mắt.
Mặt bàn bừa quá.
Căn phòng ngột ngạt quá.
Mười lăm phút sau, Vương Điền nhìn tấu chương và bút lông được thu dọn gọn gàng trên bàn, tiếp theo nhìn sang Lương Diệp hết day huyệt Thái Dương đến đứng dậy đi ra mở cửa sổ rồi lại đóng nó vào. Tóm lại, trông hắn như đang bộn bề công việc... nhưng thực chất chỉ xem hai tấu chương thôi.
Quen lắm, cứ như nhìn thấy công nhân thạo nghề làm biếng trong công ty vậy.
"Lương Diệp, về ngồi yên đi." Vương Điền nói chẳng buồn ngẩng đầu, nhanh chóng phê duyệt tấu chương trong tay: "Ta chỉ xem một nửa thôi, ngươi chưa xem xong chỗ còn lại thì đừng hòng ngủ."
Lương Diệp bất giác định phản bác, ngay sau đó, Vương Điền đã nói: "Không là ta rời cung luôn đó."
Lương Diệp không cam lòng ngồi xuống sát bên anh, rủ hàng mi xem tấu chương, viết lời phê một cách qua quýt rồi quăng sang một bên. Hắn uể oải ngáp một tiếng, lông mi hơi ướt át vì dính nước mắt.
Vương Điền nhìn thoáng qua, kìm nén xúc cảm thôi thúc mình trao nụ hôn, kiên nhẫn xem tấu chương tiếp. Qua hơn nửa canh giờ, anh ngẩng đầu lần nữa, Lương Diệp đã gối đầu lên sổ con ngủ thiếp đi.
"..." Vương Điền vừa bực mình, vừa buồn cười, tập trung quan sát hắn hồi lâu, sau đấy lại quay đi, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đến khi xem hết đủ chừng nửa số tấu chương được chuyển tới, anh mới ngẩng mặt lên, vừa đúng hai canh giờ trôi qua. Hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, anh cực kỳ hài lòng, lại nhìn thoáng qua Lương Diệp, thấy hắn đã gối đầu lên đùi anh ngủ say tít mít thì không khỏi thở dài.
Sau đó, Vương Điền cúi đầu, hôn lên mi mắt hơi mong manh của Lương Diệp.
Lương Diệp mở to mắt nhìn anh, trong thái độ cảnh giác xen lẫn chút mông lung, đôi mi ướt át khẽ rung rinh dưới ánh nến.
Đẹp đến hớp hồn.
Vương Điền hài lòng cười khẽ.
Coi như... thưởng KPI đi.
Sung Hằng ngập ngừng, dường như đang dè chừng vì có Vương Điền ở đây. Lương Diệp sốt ruột phất tay: "Chết thì chết, quẳng ra bãi tha ma đi."
"Vâng." Sung Hằng tuân lệnh lui ra.
Trên đường quay lại nhà lao bí mật, cậu đi ngang qua cung điện nào đó. Tiếng đàn du dương vọng ra từ bên trong. Bởi chỗ này rất gần cung Thọ Khang nên Sung Hằng nhảy thẳng lên tường, đang định đi theo tiếng đàn thì bỗng nghe ai quát khẽ: "Ai đấy?!"
Ngay giây sau, vô số ám khí lao tới. Sung Hằng kịp thời tránh thoát trong gang tấc, lạnh lùng cúi đầu nhìn đối phương.
Thấy rõ dáng dấp cậu, Thân Nguyệt Lệ cất tiếng cười lạnh lùng, hỏi: "Thằng oắt con từ đâu tới mà dám trèo tường rình rập trong hoàng cung vậy?"
Sung Hằng đi theo Lương Diệp suốt, tuy nhiên cậu hiếm khi lộ mặt, cộng thêm tay nghề hóa trang tuyệt diệu nên ngoại trừ vài cung nhân và thị vệ hầu hạ kề cận Lương Diệp, hầu như không ai nhận ra cậu.
Nhưng cậu lại biết Thân Nguyệt Lệ.
"Đây nào phải hoàng cung Đông Thần của các cô, phạm vi quan tâm rộng thế nhỉ. Nhìn lén ai cũng chẳng nhìn lén cô." Sung Hằng đứng khoanh tay trên tường: "Trái lại cô đường đường là một công chúa mà ăn vạ mãi ở Đại Lương bọn ta chưa chịu đi, đang ấp ủ mưu mô gì vậy?"
"Rõ là các người giam bổn cung ở đây!" Thân Nguyệt Lệ bắt đầu bực bội: "Bệ hạ của các người hết thất hứa không nhận tín vật rồi giết Thôi Ngữ Nhàn. Đông Thần tuyệt đối sẽ không tha cho các người."
"Ồ." Sung Hằng liếc nàng ta: "Trả treo thật đấy, rõ ràng bọn ta chẳng biết cô sử dụng mánh khóe gì để ăn trộm tín vật. Thôi Ngữ Nhàn tạo phản, không giết bà ta thì giết ai? Với lại sứ thần Nam Triệu và Lâu Phiền nhà người ta sớm đã nhận thấy tình hình sai khác rồi, chỉ có cô khờ khạo thôi, thế mà còn mặt dày trách móc người khác."
Thân Nguyệt Lệ lạnh lùng quăng thêm một loạt ám khí nữa tới. Ban đầu, Sung Hằng lấy vỏ kiếm chắn, có điều, những đòn tấn công của Thân Nguyệt Lệ càng lúc càng dữ dội, Sung Hằng phát hiện tình trạng bất thường, thiếu kiên nhẫn rút luôn kiếm ra.
"Thằng giặc con ăn nói bừa bãi nhà mi!" Thân Nguyệt Lệ nổi giận: "Tín vật ấy rõ ràng là của Lương Diệp! Chính hắn tự tay đưa cho ta mà!"
"Năm ấy, lúc mất ngọc bội, chủ tử ốm nặng đến mờ cả mắt, ai biết cô cướp hay trộm chứ!" Sung Hằng chẳng gặp khó khăn gì khi đối đầu với nàng ta. Song, Lương Diệp không ban lệnh giết người nên cậu đành thu hồi sức mạnh một cách miễn cưỡng, cơn nóng nảy hằn sâu trong đôi mắt giống hệt Lương Diệp.
"Ai đang làm ồn bên trong đó?" Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vọng vào qua bức tường.
Nghe tiếng, nét mặt Sung Hằng nhoáng cái thay đổi. Cậu khua hờ một chiêu xong dứt khoát tra kiếm vào vỏ, phi lên tường rồi nhảy xuống.
Thân Nguyệt Lệ căm hận lườm nguýt bức tường. Nàng ta cũng không muốn sinh sự, nổi giận đùng đùng cất ám khí đi.
"Hồi bẩm Thái phi nương nương, công chúa Đông Thần – Thân Nguyệt Lệ đang ở trong đây." Thị vệ gác cửa cung kính đáp lời.
Đàm Diệc Sương khẽ gật đầu, không có tâm trạng hỏi cặn kẽ, lại cất bước đi về phía trước.
Cung nữ bên cạnh cười tiếp tục chủ đề dang dở: "Thưa nương nương, nô tỳ nghe họ nói hoa mai ở vườn Châu Khê đang độ nở đẹp nhất, trong vườn còn có đình ấm, cực hợp để ngắm mai đó ạ."
Đàm Diệc Sương khoan thai gật đầu, trong phút lơ đễnh, nàng chợt thấy một bóng dáng vụt qua chỗ mình, bèn gọi: "Bé Hằng?"
Sung Hằng phanh gấp, cúi đầu chắp tay hành lễ với nàng: "Sung Hằng kính chào Thái phi nương nương."
"Đi đâu vội vàng thế?" Đàm Diệc Sương cười nói: "Trời lạnh vậy mà lại nóng toát cả mồ hôi rồi."
Sung Hằng do dự một lát, mới nâng tay áo lau mạnh lớp mồ hôi mỏng rịn trên đầu mũi. Cậu ngước mắt, ngó nhanh qua nàng rồi lại rủ hàng mi, ngoan ngoãn và khôn khéo đáp: "Đến vườn Châu Khê hái hoa mai cho chủ tử ạ."
Đàm Diệc Sương hơi ngạc nhiên: "Bệ hạ cần hoa mai?"
"Người trong lòng chủ tử muốn ngắm." Sung Hằng chân thành thề thốt, thầm nghĩ Vương Điền thích hoa sen thì chắc cũng thích hoa mai. Cậu đưa mắt thoáng nhìn Đàm Diệc Sương lần nữa, căng thẳng hỏi: "Nương nương có thích hoa mai không ạ?"
Cung nữ bên cạnh nâng tay áo che miệng cười khẽ, Đàm Diệc Sương hờ hững liếc qua nàng, cung nữ lập tức cúi đầu.
"Hoa mai đẹp... nhưng tiết trời lạnh giá, tự ép mình đi ngắm, trái lại sẽ làm mất đi ý nghĩa của phong cảnh." Đàm Diệc Sương cười nói rất đỗi hiền hòa: "Bệ hạ đã dặn dò vậy thì con đi hái nhanh nhanh đi. Chúng ta về cung thôi, Lưu Ly."
Sung Hằng hơi ảm đạm gục đầu, quét mắt qua ống tay áo màu trắng thuần của nàng, lại đánh bạo tiến lên một bước: "Nương nương không muốn đi ngắm thì ta sẽ hái mang cho người."
Không đợi Đàm Diệc Sương phản hồi, cậu chàng đã rảo bước rời khỏi.
Đàm Diệc Sương nhìn thoáng qua dấu chân in trên tuyết của cậu, thở dài khe khẽ.
——
Tại tẩm cung.
Vương Điền vừa ra khỏi bể tắm thì thấy vài cành mai đỏ trên bàn. Có điều chúng đã bị người ta bứt trụi quá nửa, cánh hoa rơi rụng khắp mặt bàn. Anh hỏi: "Hoa mai từ đâu ra đây?"
"Sung Hằng hái." Lương Diệp ngắt đóa hoa ném lên áo bào của anh. Đóa hoa ấy trượt từ vải áo xuống tấm thảm dày nặng.
"Cậu nhóc có nhã hứng phết." Vương Điền giẫm thẳng vào đóa hoa mai ấy, đi tới tiện tay ngắt một đóa gài lên tai Lương Diệp, cười khen: "Cũng ổn."
Lương Diệp nắm lấy cổ tay anh: "Tối nay ở lại trong cung đi."
Vương Điền hỏi dí dỏm: "Chẳng phải ở chỗ các ngươi, trước khi thành thân, phu thê đôi bên không được gặp nhau sao?"
"Trẫm nói gặp được là gặp được." Lương Diệp kéo anh khóa ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm eo anh. Hắn vùi mặt vào lồng ngực anh, thở ra toàn hơi ấm nóng: "Ngươi không ở đây, trẫm ngủ không ngon."
Vương Điền nghiêng đầu ngắm nghía bông hoa trên tai hắn hồi lâu, đoạn ghé tới hôn lên vành tai hắn, cười hỏi: "Ngủ không ngon hay ngủ không sướng?"
Cái tai kia nhạy cảm giật giật, tiếp theo cứ thế ửng đỏ. Lương Diệp ngẩng mặt nhìn anh, khẳng định chắc nịch: "Đầu óc ngươi toàn nghĩ về mấy thứ bẩn thỉu thôi Vương Điền."
"Ta chỉ đang đắn đo." Vương Điền vò nát đóa mai đỏ, nhìn phần da tai vốn đã ửng đỏ, giờ lại bị nhựa hoa đỏ thắm dính lên. Anh cúi đầu liếm đi sắc đỏ ít ỏi này, khẽ nhíu mày. Hơi đắng.
Lương Diệp cười ngửa mặt về sau, lười biếng tựa lên lưng ghế, nâng mi mắt liếc anh: "Phóng túng."
Vương Điền vừa tắm gội xong, mặc áo quần lỏng lẻo, vạt áo trước ngực xộc xệch phanh ra, để lộ bờ ngực rộng. Nghe vậy, anh tiện tay ngắt cành mai nhỏ, phẩy nhẹ cằm Lương Diệp, sau đó vén vạt áo trước ngực hắn, khẽ nhấn vào yết hầu: "Thiếu hiểu biết."
Cánh hoa mềm mại hững hờ lướt qua như không giải quyết thỏa đáng được vấn đề. Lương Diệp khóa chặt tầm nhìn tại lồng ngực anh, thò tay ngang nhiên sờ soạng. Hắn nhướng mày: "Chậc."
Vương Điền cầm cành hoa hất bàn tay bỉ ổi của hắn ra. Anh đứng dậy, mặc đồ gọn gàng, quét mắt nhìn vạt áo xộc xệch chẳng ra làm sao của hắn: "Chậc."
Lương Diệp tỏ vẻ thản nhiên một cách công khai, đắc chí hỏi: "Hâm mộ à?"
"Xem tiền đồ kìa." Vương Điền chê ghét ném cành hoa lên vạt áo Lương Diệp, hắn nhanh tay bắt được.
"Trẫm hiểu mà, dù gì ngươi cũng mắc chứng thận hư." Hắn nở nụ cười sâu xa: "Trẫm sẽ dặn dò Lý Bộ bồi bổ cho ngươi nhiều hơn."
Vương Điền nhếch môi, để nét cười che đi màu u ám thẳm sâu trong đôi mắt: "Được thôi."
Quậy là vậy nhưng khi đi ngang qua cái bàn chất đầy tấu chương, gân xanh trên trán anh vẫn giật đùng đùng, ngờ vực hỏi: "Đây là ngươi xem xong hết rồi?"
"Chưa xem." Lương Diệp đang hừng hực hào hứng lấy bàn cờ ra, nghe vậy thì mặt mày lập tức ủ rũ.
"Chưa xem bao nhiêu?" Vương Điền hỏi.
Lương Diệp im lặng một lát, cúi đầu sắp xếp bát đựng quân cờ, xếp xong lâu rồi vẫn chưa thấy Vương Điền đi tới, hắn mới bất chấp tất cả đáp: "Chưa xem một quyển nào."
Vương Điền không thể tin nổi: "Đống này tích được mấy hôm rồi? Hằng ngày ngươi làm gì thế?"
"Dục Anh đã lấy ra mấy cái quan trọng." Lương Diệp mân mê quân cờ lạnh lẽo: "Qua đây đánh cờ."
Trước đây, Vương Điền đã cải cách hình thức viết và chế độ trình tấu chương, nâng tối đa hiệu suất phê duyệt tấu chương. Lương Diệp luôn áp dụng nhưng với tiền đề nâng hiệu suất là... hắn phải "xem" đã.
"Xem xong những cái quan trọng rồi?" Vương Điền hỏi tiếp.
Lương Diệp thoáng ngừng, chỉ vào chiếc bàn nhỏ chất đống tấu chương gần đấy, ậm ờ: "Coi như thế."
"Lương Diệp." Giọng Vương Điền hơi lắng xuống.
Lương Diệp hậm hực nhìn chằm chằm anh: "Ngươi đã đồng ý sẽ dạy trẫm đánh cờ năm quân. Trẫm còn chưa tính sổ vụ ngươi cấu kết với Triệu Kỳ đâu."
"Ngươi bớt lảng sang chủ đề khác đi." Vương Điền chẳng mảy may bị lay động, lạnh nhạt chỉ vào chiếc bàn đầy ắp tấu chương: "Ngươi không biết tầm quan trọng của tấu chương à?"
"Trẫm bận lắm." Lương Diệp nhíu mày.
"Bận hạ thuốc ta, bận nhìn ta tắm?" Vương Điền gõ bàn: "Dù sao ngươi cũng là một Hoàng đế, làm chút chuyện của con người đi."
Lương Diệp bực bội bịt tai: "Trẫm muốn học đánh cờ năm quân."
"Học cái đầu ngươi." Vương Điền đi tới nhấc hắn dậy: "Xem tấu chương."
Lương Diệp đau khổ nhìn núi tấu chương, thật thà nói: "Bảo trẫm phê duyệt tấu chương, trẫm thà uống canh Bạch Ngọc còn hơn."
"Đừng mơ." Vương Điền đanh mặt nói: "Ngươi đã có năng lực vật ngã Thôi Ngữ Nhàn thì ắt cũng có năng lực xử lý công vụ sau khi tiền triều và nội triều được sáp nhập."
"Trẫm là Hoàng đế." Lương Diệp nghiến răng: "Trẫm nói không xem là không xem."
"Cứ thử kéo dài nữa xem ngươi có sống yên thân nổi không." Vương Điền ấn hắn lên ghế, mỉm cười nói: "Huống hồ, đây là chức trách công việc của Hoàng đế nhà ngươi. Sao ngươi lại không thích cho được?"
Lương Diệp lưu luyến nhìn ra chỗ bàn cờ: "Năm..."
"Năm canh giờ là xem xong." Vương Điền thủ thỉ bên tai hắn: "Chỉ cần xem hai canh giờ hôm nay và ba canh giờ ngày mai thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lương Diệp nhíu mày: "Không..."
"Không cần phải lo lắng." Vương Điền đè bờ vai hắn lại: "Ngươi làm được. Hãy nghĩ về giang sơn của ngươi, bá tánh của ngươi, quốc khố trống trơn của ngươi và cả biên cương mối nguy trải khắp bốn bề."
Lương Diệp đơ mặt: "Chết hết đi cho rồi."
"..." Khóe miệng Vương Điền giật mạnh.
Anh sử dụng một tay ấn Lương Diệp xuống, tay còn lại tìm chuẩn hai phần tấu chương của Bộ Hộ, gõ bàn: "Xem cái ta phê duyệt trước."
Cuối cùng, Lương Diệp mới thấy hứng thú hơn chút, mở sổ con ra. Nét chữ viết bằng bút lông của Vương Điền tuyệt đẹp. Trước đó, anh đã có thể bắt chước gần giống nét chữ của hắn, tuy nhiên bản thân chữ viết của anh cũng rất cá tính, sắc sảo khí phách, trừ việc lâu lâu chữ cái thiếu tay thiếu chân, sai nét ra thì trông cực kỳ thích mắt.
Chẳng qua, chữ có đẹp đến mấy mà nội dung khô khan nghiêm túc thì cũng chán, còn lâu mới thú vị bằng xem các tập tranh.
Vương Điền nghe hắn nhắc mãi đến suýt tung một nắm đấm tới, đang định lên tiếng thì bỗng bị Lương Diệp ôm eo. Hắn trông ngóng nhìn anh: "Ngươi xem giúp trẫm đi, trẫm sẽ không thấy chán nữa."
"Được thôi." Vương Điền gật đầu một cách sảng khoái: "Phần này thuộc về hạng mục công việc phát sinh, ngươi phải trả phí tăng ca. Yêu cầu của ta không cao, gấp mười bổng lộc bình quân."
"Gấp mười?" Lương Diệp nhìn anh, không tin nổi.
Vương Điền cười gõ nhẹ thái dương mình, nghiêng đầu nói: "Bệ hạ à, với bộ não này của ta thì giá đó dành cho ngươi đã là ưu đãi lắm rồi."
Lương Diệp khẽ híp mắt: "Gấp mười thì gấp mười, đúng là không gian xảo không phải dân buôn."
"Đây là những gì ta xứng đáng nhận được." Vương Điền ngồi xuống, cầm sổ con bắt đầu xem: "Một cấp trên đủ tư cách là người biết cách trả phí tăng ca."
Móng vuốt của Lương Diệp ngang nhiên đặt tại eo anh. Vương Điền bình thản nói: "Ta chỉ tăng ca hai canh giờ. Ngươi quấy rầy ta không phải đang lãng phí thời gian mà là lãng phí số bạc ngươi trả cho ta."
Lương Diệp cân nhắc một lát, sau đó lẳng lặng rụt tay về. Cùng với nét mặt căng thẳng, hắn cầm chiếc bút lông lên, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Đau đầu.
Hoa mắt.
Mặt bàn bừa quá.
Căn phòng ngột ngạt quá.
Mười lăm phút sau, Vương Điền nhìn tấu chương và bút lông được thu dọn gọn gàng trên bàn, tiếp theo nhìn sang Lương Diệp hết day huyệt Thái Dương đến đứng dậy đi ra mở cửa sổ rồi lại đóng nó vào. Tóm lại, trông hắn như đang bộn bề công việc... nhưng thực chất chỉ xem hai tấu chương thôi.
Quen lắm, cứ như nhìn thấy công nhân thạo nghề làm biếng trong công ty vậy.
"Lương Diệp, về ngồi yên đi." Vương Điền nói chẳng buồn ngẩng đầu, nhanh chóng phê duyệt tấu chương trong tay: "Ta chỉ xem một nửa thôi, ngươi chưa xem xong chỗ còn lại thì đừng hòng ngủ."
Lương Diệp bất giác định phản bác, ngay sau đó, Vương Điền đã nói: "Không là ta rời cung luôn đó."
Lương Diệp không cam lòng ngồi xuống sát bên anh, rủ hàng mi xem tấu chương, viết lời phê một cách qua quýt rồi quăng sang một bên. Hắn uể oải ngáp một tiếng, lông mi hơi ướt át vì dính nước mắt.
Vương Điền nhìn thoáng qua, kìm nén xúc cảm thôi thúc mình trao nụ hôn, kiên nhẫn xem tấu chương tiếp. Qua hơn nửa canh giờ, anh ngẩng đầu lần nữa, Lương Diệp đã gối đầu lên sổ con ngủ thiếp đi.
"..." Vương Điền vừa bực mình, vừa buồn cười, tập trung quan sát hắn hồi lâu, sau đấy lại quay đi, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đến khi xem hết đủ chừng nửa số tấu chương được chuyển tới, anh mới ngẩng mặt lên, vừa đúng hai canh giờ trôi qua. Hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, anh cực kỳ hài lòng, lại nhìn thoáng qua Lương Diệp, thấy hắn đã gối đầu lên đùi anh ngủ say tít mít thì không khỏi thở dài.
Sau đó, Vương Điền cúi đầu, hôn lên mi mắt hơi mong manh của Lương Diệp.
Lương Diệp mở to mắt nhìn anh, trong thái độ cảnh giác xen lẫn chút mông lung, đôi mi ướt át khẽ rung rinh dưới ánh nến.
Đẹp đến hớp hồn.
Vương Điền hài lòng cười khẽ.
Coi như... thưởng KPI đi.
Danh sách chương