Edit: Ji
[Quá ghê tởm]
“Ngụy Vạn Lâm?” Kỳ Minh cười lạnh: “Ta làm sao biết Ngụy Vạn Lâm ở đâu?”
“Bức thư cuối cùng ngươi nhận được từ hắn là vào ngày hai mươi chín tháng chạp.” Vương Điền nói: “Hắn vẫn liên lạc với ngươi sau khi đi tới Bắc Cương, sao ngươi có thể không biết?”
Kỳ Minh nhìn chằm chằm y, một lúc sau đột nhiên mỉm cười: “Vương Điền, ngươi không cần ở chỗ này úp úp mở mở với ta. Thôi Kỳ đã phát hiện ra điều gì ở Đại Đô phải không? Ngươi dùng chiêu lấy lui để tiến thành thục quá rồi đấy.”
“Cho dù ta không lùi, e rằng Biện Thương cũng không nhịn được nữa.” Vương Điền ngồi vào bàn bình tĩnh uống trà. “Trước tiên để cho Lương Diệp cùng Đàm gia liên thủ đánh bại Thôi Ngữ Nhàn, cùng Thôi gia, Giản gia đứng sau bà ta. Lại xúi giục Nguỵ Vạn Lâm phản quốc, giết hại mười vạn Bắc quân, buộc Lương Diệp phải tự mình xuất chinh. Sau khi ta trở về Đại Đô, ông ta lại xúi giục Đàm gia mưu phản, ngoại trừ Đàm gia, toàn bộ thế gia đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Cuối cùng, ông ta còn cố tình thả tên Biện Phượng điên khùng kia ra tay sát hại Lương Diệp, Đàm Diệc Sương cũng chỉ là một quả bom ông ta dùng để nhiễu loạn Lương Diệp… Nhạc Hoằng, ta nói có đúng không?”
“Làm sao ngươi biết ông ta cố ý thả Biện Phượng?” Kỳ Minh hỏi.
“Nếu Biện Phượng được ông ta nuôi dưỡng mười mấy năm, làm sao ông ta không biết gã là một tên ngu xuẩn?” Vương Điền nói: “Nếu để ý kỹ, ngươi sẽ thấy ông ta dám thả Biện Phượng ra, sẽ không sợ tham vọng của mình bị người ta biết được”.
Thậm chí còn nhờ tên Biện Phượng ngu xuẩn kia mà lừa dối được cả Lương Diệp.
Kỳ Minh cau mày.
“Nhưng có một điều ta thấy kỳ lạ” Vương Điền đứng dậy đi về phía gã: “Ông ta đến tột cùng muốn làm cái gì? Mặc dù quân của Lương Diệp phân tán khắp nơi, nhưng nếu ông ta thật sự muốn đánh, quân lính trong tay Biện Thương có hơn hai mươi vạn, làm sao ông ta lại chắc chắn Lương Diệp yêu dân như con, không dám khai chiến chứ?”.
Lương Diệp yêu dân như con, Kỳ Minh dường như nghe được cái gì đó rất buồn cười, khinh bỉ nói: “Lương Diệp chỉ là một kẻ điên, có gì phải sợ”.
“Cho nên Biện Thương không giết hắn là bởi vì hắn không đáng để cho ông ta sợ?” Vương Điền có chút kinh ngạc.
“Cái gì?” Kỳ Minh bị lời nói của y mà sửng sốt.
Vương Điền nhếch môi: “Chúng ta một đường từ Xuyên Tùng đến An Hán, bị ám sát không dưới mười lần. Điều thú vị là trong số đó không có người của Biện gia, những kẻ đuổi giết Lương Diệp chỉ là thích khách, Biện gia giống như không tích cực cho lắm, nên động cơ của Biện Thương càng sâu xa, có phải không?”.
Biện Thương hiện đang khống chế triều đình, nhưng tin tức từ các gián điệp là tất cả các công việc của triều đình trước khi Vương Điền rời khỏi Đại Đô đều đang được tiến hành một cách có trật tự, ngay cả cuộc cải cách khoa cử mà y đặt ra trước đó vẫn đang được tiến hành, nhưng Biện Thương quả thật bắt đám người đi theo Vương Điền và Lương Diệp bỏ tù, đến nay vẫn chưa có tin tức nào cho thấy ông ta có ý định lập tân đế hay tự mình đăng cơ.
Kỳ Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Điền: “Muốn giết muốn chém tuỳ ngươi, hà tất phải nhiều lời với ta như vậy?”.
“Đừng, Lương Diệp gần đây rất thích xẻo thịt người, máu me đầy người, dọa trẻ con khóc.” Vương Điền hợp lại tay áo, khẽ mỉm cười: “Nhạc Hoằng, ngươi phải nói cái gì để ta giúp ngươi cầu xin chết toàn thây chứ”.
“…” Kỳ Minh tức giận đến mức ánh mắt bốc hoả.
“Ngươi thật sự không biết Biện Thương muốn làm gì sao?” Vương Điền thở dài: “Nếu Lương Diệp tới thẩm vấn ngươi, hắn sẽ không ôn hoà như vậy đâu.”
“Ta đã chết một lần, không có gì phải sợ hãi.” Kỳ Minh son sắc nói.
Vương Điền tiếc nuối lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Lương Diệp nhướng mày nhìn y: “Sao rồi?”
“Hắn nhất định biết cái gì đó.” Vương Điền cụp mắt xuống: “Ngươi đi đi.”
Mặc dù không đến lượt Hoàng đế Lương Diệp đích thân thẩm vấn, nhưng thứ nhất ám vệ dưới quyền hắn là Lý Mộc vẫn còn là người mới, thứ hai, Lương Diệp có chút đam mê tra tấn ép cung, khi thẩm vấn Biện Phượng bị Vương Điền phá hỏng, hắn liên tục nhắc mấy ngày liền, thậm chí còn muốn xẻo y vài cái chơi chơi, nhưng lại bị Vương Điền mắng đến nhe răng trợn mắt.
Nhìn thấy người vui vẻ bước vào phòng tra tấn, Vương Điền không có sở thích xem người khác bị tra tấn, nên đưa Lương Hoàn vừa mới tỉnh ngủ ra sân sau chơi.
Lương Hoàn sau một giấc ngủ ngon tinh thần rất tốt, trong sân không có ai ngoại trừ chú mình, nên nó chạy vòng quanh một lúc, nhìn lên những cái cây cao và rậm rạp một lúc rồi bắt đầu dùng tay chân muốn leo lên cây. Một lúc sau mới leo được khoảng ba bốn tấc, khoảng hơn chục ám vệ ẩn nấp chỗ tối trong sân vô cùng sốt ruột.
Dùng tay đi, chân dùng sức đi!
Ối, lại rơi xuống nữa rồi!
Giải Quế ngồi xổm trên cây hận không thể đem dây thừng trói nó lại.
Vương Điền ngồi ở bậc thang gỗ nhìn đứa trẻ trèo cây, thích thú nhìn một lúc rồi nheo mắt lại phơi nắng.
“Vương gia.” Giọng nói của Bách Lý Thừa An từ phía sau vang lên.
Vương Điền quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Bách Lý đại nhân, ngươi cũng tới đây phơi nắng sao?”
Bách Lý Thừa An nhìn về phía lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng hét từ trong phòng truyền ra: “Bệ hạ đang thẩm vấn Kỳ Minh sao?”
“Kỳ Minh biết mình không thể sống sót, thủ đoạn bình thường cũng không thể cạy miệng hắn được.” Vương Điền vỗ vỗ bậc thang bên cạnh: “Ngồi xuống không?”
Bách Lý Thừa An do dự một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh y.
“Thư của Thôi Kỳ quá ngắn, chính là vì viết quá vội vàng sao?” Vương Điền tùy ý hỏi.
“Không phải vội vàng, hẳn là sợ ta bị bắt sẽ lộ ra quá nhiều tin tức.” Bách Lý Thừa An nói: “Thôi đại nhân trước giờ vẫn luôn cẩn thận.”
“Ngụy Vạn Lâm thông đồng với địch phản quốc. Lẽ ra hắn phải chạy càng xa càng tốt. Tại sao hắn lại quay về Đại Đô?” Vương Điền nhặt một hòn đá tròn nhỏ trên mặt đất ném đi: “Bách Lý đại nhân thử nghĩ xem, Biện Thương muốn làm gì?”
“Biện Thương từ trước đến nay luôn có cùng quan điểm chính trị với sư phụ ta, luôn là thái độ không tranh với đời. Ta không hiểu tại sao ông ấy lại làm vậy.” Bách Lý Thừa An lắc đầu.
Những gì Bách Lý Thừa An nói không sai, nếu Biện Thương thật sự muốn đoạt quyền mưu phản, lựa chọn tốt nhất chính là tiếp tục ẩn nhẫn hoặc giết người chỉ bằng một đòn. Hơn nữa, Biện Thương có thể ẩn nấp lâu như vậy mà không có ai nghi ngờ, điều này chứng minh ông ta không phải kẻ ngu xuẩn, hiện tại lại nửa vời giằng co với Lương Diệp, càng thêm khó hiểu.
“Nhưng nhất định trong đó có gian trá.” Bách Lý Thừa An nói: “Ta cảm thấy chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Vương Điền vuốt ve viên đá nhỏ trong tay, thở dài: “Nếu chiến tranh lại nổ ra ở Đại Lương, mọi thứ sẽ sụp đổ. Trừ khi thật cần thiết, Bệ hạ nhân từ, hẳn là sẽ không động binh nữa.”
Y còn chưa dứt lời, trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Lương Hoàn vừa mới leo lên cây được mấy tấc đã run rẩy mà ngã thẳng xuống, váy bị xé rách.
Ám vệ xung quanh đang âm thầm động viên nó đột nhiên đấm ngực giậm chân.
“…” Vương Điền khóe miệng giật giật.
Bách Lý Thừa An yên lặng nhìn bầu trời.
Lương Hoàn vỗ vỗ váy của mình, thổi nhẹ vào đôi bàn tay trầy xước rồi lại bắt đầu leo lên.
Bách Lý Thừa An sáng suốt lựa chọn chuyển đề tài: “Khi chúng ta tới đây, đã thấy hoàn cảnh khốn cùng của lưu dân ở quận An Hàn, Thái tử điện hạ không đành lòng, lại có thể nghĩ ra biện pháp cấp đất, giảm thuế, điều đó thể hiện lòng tốt và sự khôn ngoan của ngài ấy”.
Vương Điền cười nói: “A Hoàn quả thực thông minh, nhưng quận An Hán hiện tại đang thiếu lương thực. Khiến những thế gia đó mở kho lương thực còn khó hơn là lột da bọn họ.”
“Nghe nói Hứa đái nhân kế nhiệm Phùng Lam?” Bách Lý Thừa An hỏi.
“Mặc dù Hứa đại nhân đôi lúc quá khéo léo, nhưng trong lòng lại có bá tánh.” Vương Điền nói: “Chỉ sợ còn có việc phải làm, ở Đại Đô không còn bao nhiêu lương thực. Ta thấy biện pháp của ngươi ở huyện Quảng Viễn rất tốt, Hứa Tu Đức có thể học theo.”
Bách Lý Thừa An nghe xong xúc động: “Vương gia, người có biết người đầu tiên sử dụng phương pháp này là ai không?”
Vương Điền nghi hoặc nhìn nàng.
“Là Biện Thương.” Bách Lý Thừa An nói: “Ông ấy cùng sư phụ thảo luận phương pháp này, sau đó sư phụ dạy chúng ta.”
“Ông ta đã làm rất tốt việc cải cách hệ thống khoa cử.” Vương Điền thở dài: “Quay lưng lại liền có thể xúi giục gian lận trong kỳ thi”.
“Lúc trước không phải Thôi thị…” Bách Lý Thừa An có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra: “Ta mơ hồ nghe nói cháu trai của Biện Thương có liên quan.”
“Lúc trước ta cùng Bệ hạ đều cho rằng đây là do Thôi Ngữ Nhàn làm. Mặc dù chuyện này sau đó đã bỏ qua, nhưng vẫn có người điều tra”. Vương Điền thở dài: “Sau án gian lận khoa cử qua đi, Biện Thương đã bí mật nhồi nhét một số người của mình vào, rất nhiều người bị liên luỵ, lại không thể tố cáo, hầu hết trong số họ không phải là học sinh của ông ta.”
Trong mắt Bách Lý Thừa An chợt lóe lên sự chán ghét: “Học sinh gian khổ học tập mấy chục năm, lại để cho ông ta muốn làm gì thì làm.”
“Bách Lý đại nhân thật đúng là chính trực.” Vương Điền vô cùng tán thưởng nói.
Bách Lý Thừa An trầm ngâm một lát: “Vương gia, ngài không để ý đến thân phận nữ nhân của ta sao?”
“Bệ hạ còn chưa nói gì, nơi nào có chỗ cho ta suy nghĩ chứ.” Vương Điền khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, ta cùng Bách Lý đại nhân làm việc cùng nhau lâu như vậy, đại nhân thế nào, không cần nhiều lời.”
Bách Lý Thừa An mỉm cười, nhìn Lương Hoàn lại từ trên cây ngã xuống, hai mắt nàng sáng lên, đôi chân ngắn ngủn của nó chạy về phía nàng: “An An ~”
Kết quả, chạy được nửa liền dừng lại, há miệng nhìn Lương Diệp xuất hiện ở cửa.
Lương Diệp vui vẻ ngoắc ngón tay về phía đứa trẻ, ra hiệu cho nó lại gần.
Lương Hoàn nuốt khan, chậm rãi bước về phía bậc thang, nửa sợ hãi nửa tò mò nhìn chằm chằm vật dài màu trắng trong tay hắn.
Vương Điền và Bách Lý Thừa An nhìn theo ánh mắt của nó, nhìn thấy Lương Diệp trong tay cầm một khối xương trắng khoe khoang mà hướng bọn họ xoay tròn hai vòng, tươi cười đầy mặt nói: “Xương này nhìn có đẹp không?”
Bách Lý Thừa An bình tĩnh nhìn đi nơi khác: “Bệ hạ, Vương gia, thần dẫn Thái Tử điện hạ ra ngoài chơi”.
Nói xong, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lương Hoàn bước ra ngoài.
“An An, xương cốt gì cơ?” Lương Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua.
Bách Lý Thừa An duỗi tay ra, đem đầu nó xoay lại: “Điện hạ, chỉ là xương heo mà thôi. Trước đó ngài không phải muốn nhìn thấy con bướm nhỏ sao? Thần dẫn ngài đi xem được không?”
“Được ~” Lương Hoàn ngọt ngào đáp lại.
Vương Điền liếc nhìn xương trong tay Lương Diệp: “Rửa sạch chưa mà chơi?”
“Đương nhiên là sạch sẽ.” Lương Diệp xương trong tay đi: “Ta làm mấy mũi tên xương cho ngươi chơi nhé?”
“…Không cần.” Vương Điền không nói nên lời: “Quá ghê tởm.”
Lương Diệp thất vọng ném xương trong tay xuống bãi cỏ bên cạnh, vỗ vỗ tay, muốn nắm lấy tay Vương Điền, nhưng Vương Điền nhanh chóng né tránh.
“Ghét bỏ trẫm?” Lương Diệp sắc mặt không vui nhướng mày, tiểu nhân mà trả đũa y trước: “Rõ ràng là ngươi cầu trẫm thẩm vấn người”.
“Rửa tay!” Vương Điền có chút bực bội nói: “Đừng ném xương lung tung, trong quán trọ còn có người ở!”
Thật đáng sợ khi đào được một cục xương trắng từ đống cỏ khô.
“Lý Mộc sẽ xử lý.” Lương Diệp từ trước đến nay không để ý đến chuyện giết người mà không chôn.
Lý Mộc ở trong bóng tối cam chịu số phận, sai người nhặt xương dọn dẹp phòng.
Lương Diệp nhất quyết muốn chạm vào mặt Vương Điền, nhưng Vương Điền tránh né nhiều lần, cuối cùng hắn thô bạo chạm vào mặt y nói: “Trẫm đã rửa sạch rồi, trên người trẫm toàn là mùi thơm, không tin ngươi ngửi xem.”
“Cút! Một thân toàn mùi máu, tóc cũng chưa khô!” Vương Điền ước gì có thể ném người xuống ao tắm bảy tám lần, sắc mặt đen tối bước vào cửa, sau đó đột nhiên quay người lại, ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm vào Lương Diệp.
Lương Diệp cười nhạo: “Bây giờ nhận lỗi cũng đã muộn. Ngươi dám ghét bỏ trẫm, trẫm nhất định phải cho ngươi biết mùi —— cái gì?”
“Đá.” Vương Điền đặt viên đá tròn nhỏ trong lòng bàn tay hắn, thản nhiên nói: “Ta tùy tiện nhặt, ngươi có muốn hay không?”.
Nói xong y bước lên lầu chuẩn bị đi tắm.
Lương Diệp tò mò liếc nhìn viên đá nhỏ bình thường trong lòng bàn tay, rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Điền, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi giãn ra, tức khắc hưng phấn đến mức muốn xẻo người nào đó chơi chơi.
Ám vệ xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy chủ tử của mình tung hòn đá nhỏ trong tay, vui vẻ đi theo Vương gia lên lầu.
Đây có phải là… xẻo Vương gia không?