Nhưng sau đó, cả nước cờ đều hỗn loạn, nói trắng ra chính là đang đánh loạn xạ, hơn nữa lại rất nóng lòng muốn ăn quân xe của anh †a, cho nên đem hết xe pháo ngựa đều dồn đến chỗ anh ta.

Trông có vẻ như một nước đi thiếu chiến lược nhưng phải đến khi giành chiến thắng, Cố Thanh Chiêu mới nhận ra rằng ông Trần đây là đang.. nhường anh ta.

"Cậu thắng rồi” Ông Trần hơi mỉm cười, sau đó ngước mắt nhìn Tiêu Diệp Nhiên: "Ngày mai bác sẽ đến dự cuộc họp." Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười xán lạn: "Cảm ơn bác Trần”

Ông Trần mỉm cười, sau đó thấy Cố Thanh Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ông đứng dậy võ vai anh ta.

Cố Thanh Chiêu giương mắt nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta lộ ra nụ đầy ẩn ý, nói với anh ta: "Chàng trai, chờ sau này có cơ hội chúng ta sẽ thật sự đấu một phen."

Nói xong, ông ta lại vỗ vai Cố Thanh Chiêu thật mạnh, sau đó cất giọng cảm thán: "Đất nước đời nào cũng có người tài, thật là đáng mừng, đáng mừng!"

Tiêu Diệp Nhiên và Cố Thanh Chiêu nhìn nhau mỉm cười. Bọn họ vốn cho rằng chuyện này sẽ rất phiền phức nhưng không ngờ lại suôn sẻ như vậy.

Đây là một khởi đầu tốt, điềm báo cho mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt. Vấn đề của ông Trần đã được giải quyết, cho nên Tiêu Diệp Nhiên vội vã trở về nhà tiếp tục kế hoạch còn dang dở.

Mặc Đình đã đồng ý hợp tác với nhà họ Tiêu, trước sự cám dỗ lớn từ Tập đoàn giải trí Hoàng Đình như vậy, cô không tin những cổ đông đứng về phía Cố Tống Vy sẽ không bị cám dõ.

Tiêu Diệp Nhiên bên này vội vã về nhà chuẩn bị kế hoạch thì Cố Thanh Chiêu lại đi thẳng đến Thời Thụy.

Khi đi ngang qua chỗ cô thư ký ngồi, anh ta dừng lại im lặng nhìn vào chiếc bàn làm việc màu vàng tươi.

Ứng Tiêu Tiêu bước ra từ phòng giải khát, nhìn thấy một bóng người cao to đứng trước bàn làm việc của cô, đôi mày. tinh tế hơi nhếch lên.

Cô thong thả bước tới, đặt cái cốc lên bàn rồi ngước mắt, sau đó mi mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt lơ đãng rơi vào người anh, đôi môi đỏ mọng cong lên nói: "Chủ tịch Lục, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Cố Thanh Chiêu chăm chú nhìn cô một lúc sau đó mới mở miệng: "Ngày mai cô có rảnh không?"

Ứng Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó nháy mắt, cười ngọt ngào: "Sao thế? Anh muốn hẹn hò với tôi à?"

"Không sai, tôi đúng là muốn hẹn hò với cô."

Sự bình tĩnh của Cố Thanh Chiêu khiến Ứng Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại. Cô lùi về sau vài bước khoanh tay trước ngực, cảnh giác nhìn anh ta: "Cố Thanh Chiêu, anh đừng nghĩ giở quy tắc ngầm với tôi, tôi không phải là cô gái dễ dãi đâu." Cố Thanh Chiêu:...

Cô ta bị thiểu năng sao? Cố Thanh Chiêu hít một hơi thật sâu: "Quên đi, tôi tìm người khác đi"

Nói xong, anh ta liền muốn đi về phòng làm việc của mình. Tìm người khác? 

Người phụ nữ khác?

Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên trợn to mắt, không suy nghĩ nhiều nữa, cô lao lên túm lấy cánh tay anh ta.

"Cô làm gì vậy?" Cố Thanh Chiêu nghiêng đầu đi, tức giận nhìn cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện