"Ông Trần..."
Những người xung quanh tôi một tiếng, anh một tiếng nhao nhao nói chêm vào, có người giọng điệu cực kỳ chua ngoa, rõ ràng là đang ghen tị với ông Trần nhưng ông Trần vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề tỏ ra bất mãn.
Có thể thấy ông Trần này là người cực kỳ có tu dưỡng.
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, sau đó huých khuỷu tay Cố Thanh Chiêu. Anh ta bực bội quay đầu nhìn cô. Cô nháy mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh đánh cờ với ông Trần.
Cho dù trong lòng Cố Thanh Chiêu không muốn nhưng anh †a vẫn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống đối diện với ông Trần. Anh ta vừa ngồi xuống, lập tức những giọng nói xì xào bàn tán xung quanh cũng từ từ ngừng lại.
Ông Trần nghỉ ngờ nhìn chàng trai trẻ trước mặt: "Cậu đây là?"
Cố Thanh Chiêu nhếch miệng cười: "Cháu nghe nói ông chơi cờ rất hay cho nên cố ý đến đây học hỏi một phen." Anh ta vừa nói xong, người bên cạnh lập tức lên tiếng: "Chàng trai, hóa ra hôm qua cậu tới hỏi thăm ông Trần, chính là vì muốn đến đây học hỏi ông ta sao?"
Cố Thanh Chiêu theo tiếng nhìn lại. Là một bà cụ đã ngoài sáu mươi, khá quen mắt, thì ra là người mà hôm qua anh ta đã gặp.
Anh ta cười khan, vội vàng nói: "Vâng ạ, cháu chính là muốn được ông Trần chỉ bảo nhiều hơn”
Má ơi, sao bà cụ này cũng ở đây xem chơi cờ vậy? Liệu lát nữa có thu hút một đám dì tám cô tư tới đây không?
"Hôm qua cậu đã đến đây rồi à?" Ông Trần lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt nhìn Cố Thanh Chiêu mang theo vẻ dò xét. Cố Thanh Chiêu đáp “ừm” một tiếng: “Không chỉ tối qua tôi tới, mà hôm trước tôi cũng đã tới. Nhưng ông Trần lại không muốn gặp tôi."
Ngày hôm trước? Ông Trần cau mày, suy nghĩ kỹ rồi mới ngập ngừng hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Tiêu Tùng?"
Cố Thanh Chiêu cười đáp: "Con gái của ông ấy là chị dâu của tôi."
"Cậu là người của nhà họ Bùi." Trong nháy mắt, ông cụ Trần sa sầm sắc mặt.
Cố Thanh Chiêu:...
Coi anh ta thành người nhà họ Bùi, vậy mà ông già này cũng nghĩ ra cho được.
Trên thực tế, điều này cũng không thể đổ lỗi cho ông Trần được, xét cho cùng trong ấn tượng của ông Trần, Diệp Nhiên con gái vợ cả của Tiêu Tùng vẫn chưa kết hôn, mà người có hôn ước là con gái riêng Cố Tống Vy của ông ta. Còn đối tượng vốn có hôn ước với Diệp Nhiên là Bùi Hạo Tuấn.
Cho nên khi Cố Thanh Chiêu nói con gái của Tiêu Tùng là chị dâu của anh ta thì tự nhiên ông ta liền liên tưởng đến Cố Tống Vy, đương nhiên cũng xem anh là người nhà họ Bùi.
Cố Thanh Chiêu khẽ ho một tiếng giải thích: "Ông cụ à, thật ra chị dâu mà tôi nói chính là con gái của Tiêu Tùng - Tiêu Diệp Nhiên."
"Diệp Nhiên?" Ông Trần cau mày: "Chẳng phải cô ta vẫn chưa kết hôn sao?"
"Kết hôn rồi, chỉ là có rất ít người biết chuyện này mà thôi." Cố Thanh Chiêu theo bản năng nhìn Tiêu Diệp Nhiên sau lưng, mà lúc này Đường Ngọc Sợ lại bĩu môi đi tới, giọng nói giòn giã vang lên: "Bác Trần."
Những người xung quanh tôi một tiếng, anh một tiếng nhao nhao nói chêm vào, có người giọng điệu cực kỳ chua ngoa, rõ ràng là đang ghen tị với ông Trần nhưng ông Trần vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề tỏ ra bất mãn.
Có thể thấy ông Trần này là người cực kỳ có tu dưỡng.
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, sau đó huých khuỷu tay Cố Thanh Chiêu. Anh ta bực bội quay đầu nhìn cô. Cô nháy mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh đánh cờ với ông Trần.
Cho dù trong lòng Cố Thanh Chiêu không muốn nhưng anh †a vẫn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống đối diện với ông Trần. Anh ta vừa ngồi xuống, lập tức những giọng nói xì xào bàn tán xung quanh cũng từ từ ngừng lại.
Ông Trần nghỉ ngờ nhìn chàng trai trẻ trước mặt: "Cậu đây là?"
Cố Thanh Chiêu nhếch miệng cười: "Cháu nghe nói ông chơi cờ rất hay cho nên cố ý đến đây học hỏi một phen." Anh ta vừa nói xong, người bên cạnh lập tức lên tiếng: "Chàng trai, hóa ra hôm qua cậu tới hỏi thăm ông Trần, chính là vì muốn đến đây học hỏi ông ta sao?"
Cố Thanh Chiêu theo tiếng nhìn lại. Là một bà cụ đã ngoài sáu mươi, khá quen mắt, thì ra là người mà hôm qua anh ta đã gặp.
Anh ta cười khan, vội vàng nói: "Vâng ạ, cháu chính là muốn được ông Trần chỉ bảo nhiều hơn”
Má ơi, sao bà cụ này cũng ở đây xem chơi cờ vậy? Liệu lát nữa có thu hút một đám dì tám cô tư tới đây không?
"Hôm qua cậu đã đến đây rồi à?" Ông Trần lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt nhìn Cố Thanh Chiêu mang theo vẻ dò xét. Cố Thanh Chiêu đáp “ừm” một tiếng: “Không chỉ tối qua tôi tới, mà hôm trước tôi cũng đã tới. Nhưng ông Trần lại không muốn gặp tôi."
Ngày hôm trước? Ông Trần cau mày, suy nghĩ kỹ rồi mới ngập ngừng hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Tiêu Tùng?"
Cố Thanh Chiêu cười đáp: "Con gái của ông ấy là chị dâu của tôi."
"Cậu là người của nhà họ Bùi." Trong nháy mắt, ông cụ Trần sa sầm sắc mặt.
Cố Thanh Chiêu:...
Coi anh ta thành người nhà họ Bùi, vậy mà ông già này cũng nghĩ ra cho được.
Trên thực tế, điều này cũng không thể đổ lỗi cho ông Trần được, xét cho cùng trong ấn tượng của ông Trần, Diệp Nhiên con gái vợ cả của Tiêu Tùng vẫn chưa kết hôn, mà người có hôn ước là con gái riêng Cố Tống Vy của ông ta. Còn đối tượng vốn có hôn ước với Diệp Nhiên là Bùi Hạo Tuấn.
Cho nên khi Cố Thanh Chiêu nói con gái của Tiêu Tùng là chị dâu của anh ta thì tự nhiên ông ta liền liên tưởng đến Cố Tống Vy, đương nhiên cũng xem anh là người nhà họ Bùi.
Cố Thanh Chiêu khẽ ho một tiếng giải thích: "Ông cụ à, thật ra chị dâu mà tôi nói chính là con gái của Tiêu Tùng - Tiêu Diệp Nhiên."
"Diệp Nhiên?" Ông Trần cau mày: "Chẳng phải cô ta vẫn chưa kết hôn sao?"
"Kết hôn rồi, chỉ là có rất ít người biết chuyện này mà thôi." Cố Thanh Chiêu theo bản năng nhìn Tiêu Diệp Nhiên sau lưng, mà lúc này Đường Ngọc Sợ lại bĩu môi đi tới, giọng nói giòn giã vang lên: "Bác Trần."
Danh sách chương