Cô hơi buồn cười nhìn cánh tay Cố Thanh Chiêu đang dừng giữa không trung: "Thanh Chiêu, cậu đang làm nghi thức gì sao?"

Cố Thanh Chiêu thu tay lại, cười khan hai tiếng: "Chị dâu, trí tưởng tượng của chị thật phong phú"

Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày: "Đúng thế, chúng ta làm về lĩnh vực truyền thông, nếu không có sức tưởng tượng thì làm sao viết được tin tức chứ”

"Chị dâu, sao lời này của chị nói ra nghe lại khó chịu như: thế?"

Dựa vào sức tưởng tượng viết ra tin tức, đó không phải là nói bừa, nói nhảm sao? "Đừng khó chịu." Tiêu Diệp Nhiên quay người đi vào trong văn phòng, vừa đi vừa nói: "Phóng viên giải trí chắc chắn sẽ có lúc vì chuyện làm ăn mà phải đưa tin không có căn cứ, vậy thì phải dựa vào sức tưởng tượng để có thể biên tập câu chuyện hoàn chỉnh rồi."

"Chị dâu, đó là marketing, không phải phóng viên giải trí." Tiêu Diệp Nhiên quay đầu cười với cậu ta: "Ý nghĩa cũng không khác nhau lắm."

Nghe vậy, Cố Thanh Chiêu nhún vai, đúng là ý nghĩa không. khác nhau lắm, giờ làm gì còn có phóng viên giải trí nào thực sự cầu thị, không tự mình tạo tin tức chứ.

Bọn họ đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Cố Mặc Đình đã bày từng món ăn họ mang tới trên bàn trà.

Nhìn thấy những món ăn vẫn đang bốc hơi nóng hổi, Cố Thanh Chiêu suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng, cuối cùng. 

cậu ta đã có thể ăn cơm rồi.

"Thanh Chiêu, của cậu này” Tiêu Diệp Nhiên đưa cho cậu ta một đôi đũa, nhìn thấy cậu ta nhìn chằm chằm đồ ăn, không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

"Thanh Chiêu, xin lỗi vì đã để cậu chờ tôi lâu như vậy"

Cố Thanh Chiêu lắc đầu: "Không sao, dù sao tôi cũng không có việc gì."

Nói xong, cậu ta cầm đũa, bưng bát lên, không chờ bọn họ bắt đầu vùi đầu ăn

Thấy thế, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình nhìn nhau mỉm cười, xem ra cậu ta thật đói sắp chết rồi.

"Mặc Đình, ăn tôm đi" Tiêu Diệp Nhiên gắp con tôm đặt vào. trong bát trước mặt Cố Mặc Đình.

Cố Mặc Đình vừa định mở miệng nói gì đó thì đã thấy một đôi đũa đưa qua gắp mất con tôm đó.

Anh quay mắt nhìn lại, thấy Cố Thanh Chiêu đã bỏ tôm vào. miệng cắn: "Tôm này để em ăn hết, Anh anh đừng ăn."

"Cố Thanh Chiêu, cậu là trẻ con sao? Không biết là phải chia sẻ sao?" Tiêu Diệp Nhiên thấy cậu ta ngây thơ như vậy, thật dở khóc dở cười.

"Không phải không biết chia sẻ, mà là Anh đã ăn son môi rồi thì còn ăn tôm làm gì?”

Cậu ta vừa dứt lời, tay Tiêu Diệp Nhiên tay run một cái, tôm. vừa gắp rơi mất.

Cô trợn mắt nhìn Cố Thanh Chiêu: "Thanh Chiêu, cậu vừa nói gì thế?"

Cố Thanh Chiêu nhếch miệng cười với bọn họ: "Em nói, Anh

chỉ cần ăn son môi là được rồi Dứt lời, ánh mắt mập mờ đảo qua bờ môi Tiêu Diệp Nhiên, 

Tiêu Diệp Nhiên vội lấy tay che miệng mình, mặt lập tức đỏ ứng.

Mãi cho đến lúc ăn cơm, Tiêu Diệp Nhiên cũng không nói câu nào.

Cho dù Lục Thành Chiêu có nói chuyện với cô trong suốt thời gian đó, cô cũng chỉ "ừ”, "à", rõ ràng cô không có hứng. và rất thờ ơ.

Lúc đầu Cố Thanh Chiêu còn băn khoăn không biết cô bị làm sao nhưng sau đó anh ta nhận ra hình như mình đã nói sai. Bắt đầu từ câu nói “Anh cả chỉ ăn son” kia thì chị dâu của anh ta liền im lặng.

Là thẹn thùng hay tức giận chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện