Tay nghề của thím Ngô rất tốt, nên Tiêu Diệp Nhiên không thể kìm chế được, cô ăn hai bát cơm, còn uống một bát canh.
Cô ăn đến mức cảm thấy đầy đến yết hầu, dường như chỉ cần há miệng là có thể phun toàn bộ ra.
Cô khó nhọc bước ra khỏi phòng ăn, Cố Mặc Đình thấy cô vịn eo, bước từng bước chậm rãi như phụ nữ mang thai, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, một lúc lâu sau anh mới đi ra, trên tay có thêm một cốc tròn có quai.
Trong phòng khách, Tiêu Diệp Nhiên cả người làm thành hình chữ đại ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt cuộc đời không còn gì đáng tiếc nữa.
Bụng cô no đến sắp phát nổ rồi, cô cảm thấy rất khó chịu, nên không hề để ý hình tượng, chỉ muốn cứ mãi mãi ngồi trên ghế sô pha như vậy.
Cố Mặc Đình đi tới thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới, đưa cốc trong tay đến: "Đây là nước quả táo gai, uống chút cho tiêu cơm."
Tiêu Diệp Nhiên nhận lấy, ngước mắt nhìn anh, cảm động nói: "Mặc Đình, anh thật tốt."
Anh luôn cẩn thận quan tâm cô như thế, sao cô có thể không càng ngày càng thích anh chứ.
Cố Mặc Đình mỉm cười dịu dàng, không lên tiếng.
Cô vô cùng cảm động, uống sạch nửa cốc nước quả táo gai, điều này với người đã ăn quá no như cô mà nói lại càng no. hơn, nhưng cô làm sao có thể phụ ý tốt của anh được.
Cho nên cô đành phải để bản thân ủy khuất rồi, dù sao quả †áo gai cũng có thể tiêu thực.
Cô uống xong, Cố Mặc Đình lấy lại cốc, dịu dàng nói: "Em hãy nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh sẽ dẫn em đi tản bộ." Tiêu Diệp Nhiên hơi mỉm cười: "Vâng."
Cố Mặc Đình khẽ vuốt tóc cô, sau đó cầm cốc đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi của anh, ánh mắt cô dần trở nên dịu dàng.
Cô không kìm được nghĩ, khi bọn họ già đi thì cảnh tượng sẽ như thế nào? Anh còn sẵn lòng pha cho cô một cốc nước quả táo gai không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi bật cười, đó là chuyện rất xa xôi, giờ chuyện quan trọng nhất là phải quý trọng hiện tại, quý trọng những gì đang có.
Tối hôm sau, Cố Thanh Chiêu đánh báo cáo hoạt động một ngày của ông Trần giao cho chị dâu nhà mình.
Tiêu Diệp Nhiên xem qua, hỏi: "Đây chỉ là hoạt động một ngày của ông ấy, hay là ngày nào cũng thế này?"
"Tôi đã hỏi những người già khác ở chung cư, bọn họ nói chỉ cần thời tiết đẹp thì ngày nào ông Trần cũng trải qua như thế này"
Cố Thanh Chiêu nghĩ đến hoàn cảnh lúng túng hôm nay gặp. phải khi chạy tới hỏi những người già khác, lòng còn sợ hãi, thế là cậu ta nói: "Chị dâu, sau này tuyệt đối đừng bảo tôi làm chuyện như này nữa"
"Tại sao?"
Tiêu Diệp Nhiên đang cẩn thận xem báo cáo không ngẩng đầu mà hỏi.
"Bởi vì... Rất kinh khủng."
Kinh khủng? Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, buồn bực nhìn cậu †a: "Sao lại kinh khủng chứ?"
Chỉ là âm thầm quan sát tình hình sinh hoạt một ngày của ông Trần thì có thể có cái gì kinh khủng chứ?
"Chính là... Chính là..." Cố Thanh Chiêu cũng không biết giải thích thế nào, chính là cả buổi, cuối cùng đành ngượng.
ngùng nói: "Chính là kinh khủng là được rồi
Cô ăn đến mức cảm thấy đầy đến yết hầu, dường như chỉ cần há miệng là có thể phun toàn bộ ra.
Cô khó nhọc bước ra khỏi phòng ăn, Cố Mặc Đình thấy cô vịn eo, bước từng bước chậm rãi như phụ nữ mang thai, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, một lúc lâu sau anh mới đi ra, trên tay có thêm một cốc tròn có quai.
Trong phòng khách, Tiêu Diệp Nhiên cả người làm thành hình chữ đại ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt cuộc đời không còn gì đáng tiếc nữa.
Bụng cô no đến sắp phát nổ rồi, cô cảm thấy rất khó chịu, nên không hề để ý hình tượng, chỉ muốn cứ mãi mãi ngồi trên ghế sô pha như vậy.
Cố Mặc Đình đi tới thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới, đưa cốc trong tay đến: "Đây là nước quả táo gai, uống chút cho tiêu cơm."
Tiêu Diệp Nhiên nhận lấy, ngước mắt nhìn anh, cảm động nói: "Mặc Đình, anh thật tốt."
Anh luôn cẩn thận quan tâm cô như thế, sao cô có thể không càng ngày càng thích anh chứ.
Cố Mặc Đình mỉm cười dịu dàng, không lên tiếng.
Cô vô cùng cảm động, uống sạch nửa cốc nước quả táo gai, điều này với người đã ăn quá no như cô mà nói lại càng no. hơn, nhưng cô làm sao có thể phụ ý tốt của anh được.
Cho nên cô đành phải để bản thân ủy khuất rồi, dù sao quả †áo gai cũng có thể tiêu thực.
Cô uống xong, Cố Mặc Đình lấy lại cốc, dịu dàng nói: "Em hãy nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh sẽ dẫn em đi tản bộ." Tiêu Diệp Nhiên hơi mỉm cười: "Vâng."
Cố Mặc Đình khẽ vuốt tóc cô, sau đó cầm cốc đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi của anh, ánh mắt cô dần trở nên dịu dàng.
Cô không kìm được nghĩ, khi bọn họ già đi thì cảnh tượng sẽ như thế nào? Anh còn sẵn lòng pha cho cô một cốc nước quả táo gai không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi bật cười, đó là chuyện rất xa xôi, giờ chuyện quan trọng nhất là phải quý trọng hiện tại, quý trọng những gì đang có.
Tối hôm sau, Cố Thanh Chiêu đánh báo cáo hoạt động một ngày của ông Trần giao cho chị dâu nhà mình.
Tiêu Diệp Nhiên xem qua, hỏi: "Đây chỉ là hoạt động một ngày của ông ấy, hay là ngày nào cũng thế này?"
"Tôi đã hỏi những người già khác ở chung cư, bọn họ nói chỉ cần thời tiết đẹp thì ngày nào ông Trần cũng trải qua như thế này"
Cố Thanh Chiêu nghĩ đến hoàn cảnh lúng túng hôm nay gặp. phải khi chạy tới hỏi những người già khác, lòng còn sợ hãi, thế là cậu ta nói: "Chị dâu, sau này tuyệt đối đừng bảo tôi làm chuyện như này nữa"
"Tại sao?"
Tiêu Diệp Nhiên đang cẩn thận xem báo cáo không ngẩng đầu mà hỏi.
"Bởi vì... Rất kinh khủng."
Kinh khủng? Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, buồn bực nhìn cậu †a: "Sao lại kinh khủng chứ?"
Chỉ là âm thầm quan sát tình hình sinh hoạt một ngày của ông Trần thì có thể có cái gì kinh khủng chứ?
"Chính là... Chính là..." Cố Thanh Chiêu cũng không biết giải thích thế nào, chính là cả buổi, cuối cùng đành ngượng.
ngùng nói: "Chính là kinh khủng là được rồi
Danh sách chương