Ứng Tiêu Tiêu tức đến mức bật cười: “Diệp Nhiên, An Kỳ bị người ta bắt nạt như thế, chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy không có gì à? Cậu cũng muốn bỏ qua chuyện này như vậy?” “Không phải” Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, cô nghiêng đầu đau lòng nhìn chằm chằm Tống An Kỳ, rồi dịu dàng nói: “Tớ biết phải làm thế nào mới thật sự tốt cho An Kỳ, nên tớ đành phải đưa ra sự lựa chọn này”
Rồi cô nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, hơi nặng nề nói: “Tiêu, có những chuyện không phải cứ đi tranh giành là có kết quả tốt, mà ngược lại sẽ đi tới một cực đoan khác”
Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, thật ra Diệp Nhiên nói không phải không có lý, cô xuất thân từ gia đình chính trị, nên hiểu rất rõ người làm lính rất cố chấp, đồng thời cũng trọng tình trọng nghĩa, người sống trong quân đội mấy chục năm như ông cụ Thẩm chắc chắn sẽ có tính cố chấp, muốn thay đổi suy nghĩ của ông ấy e là còn khó hơn lên trời.
Huống hồ cô gái đính hôn với Thẩm Tử Dục còn là cháu gái người từng có ơn cứu mạng ông cụ Thẩm, nên chuyện này đã khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây, Ứng Tiêu Tiêu không thể không chấp nhận sự thật. Cô ủ rũ ngồi xuống ghế dài, tức giận nói: “Nhưng tớ vẫn không nuốt trôi cơn tức này”
Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười nói: “Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Nếu không phải Tử Dục là em họ Mặc Đình, tớ cũng rất muốn đánh anh ta một trận mới có thể hả giận”
Dám bắt nạt chị em tốt của cô, đúng là chán sống mà. Ứng Tiêu Tiêu cười miễn cưỡng, rồi nhìn Tống An Kỳ luôn ngồi im lặng hỏi: “Cậu thật sự quyết định buông tha như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Tống An Kỳ mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra con đường náo nhiệt bên ngoài cửa sổ: “Tớ biết rõ thứ gì thuộc về tớ thì sẽ là của tớ, còn không phải của tớ thì †ớ sẽ không ép buộc.”
Ánh nẵng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ bao phủ lấy khuôn mặt cô, không ai nhìn thấy rõ cảm xúc của cô.
Nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra vẻ cô đơn buồn bã.
Tiêu Diệp Nhiên và Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, rồi khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Vì không muốn để Tống An Kỳ đắm chìm trong cảm xúc tồi tệ, nên Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy nói: “Đi thôi, tớ dân các cậu đi ăn một bữa thật ngon.”
“Được đó, nhưng cậu phải mời bọn tớ” Tiêu Diệp Nhiên phối hợp với Tiêu Tiêu.
“Tớ sẽ mời, hai cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái!" Tiêu Tiêu hào phóng vỗ ngực.
Tiêu Diệp Nhiên bật cười, quay đầu nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta phải vét sạch túi cậu ấy”
Tống An Kỳ biết bọn họ muốn làm cô vui nên nở nụ cười đáp: “Đúng, chúng ta phải vét sạch túi cậu ấy”
“Mặc dù tớ đã chuẩn bị tốt tâm lý bị các cậu vét sạch, nhưng vẫn mong hai cô gái xinh đẹp nhẹ tay một chút.”
Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ nhìn nhau cười rồi đồng thanh đáp: “Đừng hòng!”
Mặt Tiêu Tiêu nhất thời đau khổ: “Có phải tớ đã lên nhầm. thuyền giặc rồi không?”
Biết cô đang giả vờ, ba người cùng bật cười vui vẻ.
Ai cũng cảm thấy lúc này những chuyện không vui trong lòng đều tan biến hết.
Cho dù xảy ra chuyện vui hay không vui, thì bên cạnh bạn luôn có bạn tốt ở bên.
Thật ra như vậy cũng đủ rồi.
Tiêu Diệp Nhiên trở về nhà, chào hỏi mấy câu đơn giản với thím Ngô rồi đi thẳng lên lầu.
Rồi cô nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, hơi nặng nề nói: “Tiêu, có những chuyện không phải cứ đi tranh giành là có kết quả tốt, mà ngược lại sẽ đi tới một cực đoan khác”
Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, thật ra Diệp Nhiên nói không phải không có lý, cô xuất thân từ gia đình chính trị, nên hiểu rất rõ người làm lính rất cố chấp, đồng thời cũng trọng tình trọng nghĩa, người sống trong quân đội mấy chục năm như ông cụ Thẩm chắc chắn sẽ có tính cố chấp, muốn thay đổi suy nghĩ của ông ấy e là còn khó hơn lên trời.
Huống hồ cô gái đính hôn với Thẩm Tử Dục còn là cháu gái người từng có ơn cứu mạng ông cụ Thẩm, nên chuyện này đã khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây, Ứng Tiêu Tiêu không thể không chấp nhận sự thật. Cô ủ rũ ngồi xuống ghế dài, tức giận nói: “Nhưng tớ vẫn không nuốt trôi cơn tức này”
Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười nói: “Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Nếu không phải Tử Dục là em họ Mặc Đình, tớ cũng rất muốn đánh anh ta một trận mới có thể hả giận”
Dám bắt nạt chị em tốt của cô, đúng là chán sống mà. Ứng Tiêu Tiêu cười miễn cưỡng, rồi nhìn Tống An Kỳ luôn ngồi im lặng hỏi: “Cậu thật sự quyết định buông tha như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Tống An Kỳ mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra con đường náo nhiệt bên ngoài cửa sổ: “Tớ biết rõ thứ gì thuộc về tớ thì sẽ là của tớ, còn không phải của tớ thì †ớ sẽ không ép buộc.”
Ánh nẵng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ bao phủ lấy khuôn mặt cô, không ai nhìn thấy rõ cảm xúc của cô.
Nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra vẻ cô đơn buồn bã.
Tiêu Diệp Nhiên và Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, rồi khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Vì không muốn để Tống An Kỳ đắm chìm trong cảm xúc tồi tệ, nên Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy nói: “Đi thôi, tớ dân các cậu đi ăn một bữa thật ngon.”
“Được đó, nhưng cậu phải mời bọn tớ” Tiêu Diệp Nhiên phối hợp với Tiêu Tiêu.
“Tớ sẽ mời, hai cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái!" Tiêu Tiêu hào phóng vỗ ngực.
Tiêu Diệp Nhiên bật cười, quay đầu nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta phải vét sạch túi cậu ấy”
Tống An Kỳ biết bọn họ muốn làm cô vui nên nở nụ cười đáp: “Đúng, chúng ta phải vét sạch túi cậu ấy”
“Mặc dù tớ đã chuẩn bị tốt tâm lý bị các cậu vét sạch, nhưng vẫn mong hai cô gái xinh đẹp nhẹ tay một chút.”
Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ nhìn nhau cười rồi đồng thanh đáp: “Đừng hòng!”
Mặt Tiêu Tiêu nhất thời đau khổ: “Có phải tớ đã lên nhầm. thuyền giặc rồi không?”
Biết cô đang giả vờ, ba người cùng bật cười vui vẻ.
Ai cũng cảm thấy lúc này những chuyện không vui trong lòng đều tan biến hết.
Cho dù xảy ra chuyện vui hay không vui, thì bên cạnh bạn luôn có bạn tốt ở bên.
Thật ra như vậy cũng đủ rồi.
Tiêu Diệp Nhiên trở về nhà, chào hỏi mấy câu đơn giản với thím Ngô rồi đi thẳng lên lầu.
Danh sách chương