Bản thân mình thì nhẫn nhịn không chạm vào cô mấy năm trời, thế mà vừa mới chia tay mình chưa được bao lâu, cô đã lên giường cùng người đàn ông khác rồi.
Đối với Hàn Minh Nhân mà nói, đây chính là sự sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, dứt khoát buông tay Dương Thiên Thiên ra, lến lên một bước, kéo cổ áo Tống An Kỳ xuống, lộ ra chiếc cổ chẳng chịt những vết hôn nông sâu không nhất định.
“Hàn Minh Nhân, anh làm gì đấy?” Tống An Kỳ kinh ngạc thốt lên, vội đánh vào tay anh, rồi lùi về sau, hai tay nắm chặt cổ áo, nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.
Cô thật sự bị dọa bởi hành động đột ngột này của anh. Ngay cả Dương Thiên Thiên cũng bị dọa sợ, cô ta trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ mặt khó tin: “Minh Nhân, anh đang làm gì vậy?”
Nhưng Hàn Minh Nhân làm như không nghe thấy lời cô ta, vẫn nhìn chằm chäm Tống An Kỳ, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy sự tức giận và không cam lòng.
“Người đó là ai?” Anh lạnh giọng hỏi.
Tống An Kỳ không biết anh đang hỏi ai, nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, cô không khỏi buồn cười: “Hàn Minh Nhân, giờ anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Giọng điệu cô tràn đầy mỉa mai.
Rốt cuộc anh ta là ai?” Hàn Minh Nhân hỏi lại lần nữa, ánh mắt đã thâm trầm hơn lúc nấy rất nhiều, trông rất đáng sợ. “Minh Nhân, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?” Dương Thiên Thiên không chịu nổi sự ngó lơ của anh, nên bước thẳng lên phía trước nắm tay anh.
Cô nhìn Tống An Kỳ với vẻ mặt hơi bất an, rồi lắc lắc cánh †ay anh làm nũng: “Minh Nhân, chúng ta đừng để ý đến Tống An Kỳ nữa, chẳng phải chúng ta còn phải đi mua giường sao?”
“Thiên Thiên, lát nữa chúng ta sẽ đi mua sau, đợi anh hỏi rõ chuyện này đã” Đối với Dương Thiên Thiên, Hàn Minh Nhân hoàn toàn đổi thành vẻ mặt dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ.
Tống An Kỳ thấy thế thì nhếch mép cười khẩy, quyết định không muốn dây dưa với họ nữa.
Thế là cô định xoay người rời đi.
Hàn Minh Nhân nhận ra cô định rời đi, nên không quan tâm đến việc an ủi Dương Thiên Thiên, mà đuổi theo chặn đường. cô lại.
Trong nháy mắt, cảm giác bất lực từ đáy lòng bỗng dâng lên như muốn nhấn chìm cô.
Rốt cuộc người này đã xong chưa vậy, cô đã không muốn dây dưa nhiều với họ rồi, cớ sao họ cứ khăng khăng không chịu buông tha cô vậy? Cô hít sâu một hơi, rồi ngước mắt lên, nhìn Hàn Minh Nhân với ánh mắt lạnh lẽo: “Hàn Minh Nhân, tôi nghĩ tôi không cần trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh, nếu anh biết điều thì tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ hét lên kêu cứu, nói anh đang ức hiếp phụ nữ đấy” Hàn Minh Nhân cười chế giêu rồi tự đại nói: “Vậy cô kêu đi, để tôi xem người ở đây sẽ giúp đỡ cô hay giúp tôi."
Sao anh ta lại vô liêm sỉ như thế? Chẳng qua là dựa vào quyền thế nhà họ Dương nên mới ngông cuồng như thế, nhưng ở đây không hề nằm trong phạm vị thế lực nhà họ Dương, anh ta thật sự nghĩ bản thân có thể ngang ngược. được như thị Đáy mắt Tống An Kỳ lóe lên tia sáng, rồi cô bất ngờ hô lên: “Cứu tôi với! Mọi người mau tới đây mà xem, làm một người đàn ông mà đi ăn hiếp phụ nữ này”
Hàn Minh Nhân không ngờ cô sẽ hét lên thật, nên sửng sốt giây lát, đợi đến khi anh ta phản ứng lại định bịt miệng cô, thì đã có mấy người nghe thấy tiếng kêu cứu rồi đi tới đây rồi.
Đối với Hàn Minh Nhân mà nói, đây chính là sự sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, dứt khoát buông tay Dương Thiên Thiên ra, lến lên một bước, kéo cổ áo Tống An Kỳ xuống, lộ ra chiếc cổ chẳng chịt những vết hôn nông sâu không nhất định.
“Hàn Minh Nhân, anh làm gì đấy?” Tống An Kỳ kinh ngạc thốt lên, vội đánh vào tay anh, rồi lùi về sau, hai tay nắm chặt cổ áo, nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.
Cô thật sự bị dọa bởi hành động đột ngột này của anh. Ngay cả Dương Thiên Thiên cũng bị dọa sợ, cô ta trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ mặt khó tin: “Minh Nhân, anh đang làm gì vậy?”
Nhưng Hàn Minh Nhân làm như không nghe thấy lời cô ta, vẫn nhìn chằm chäm Tống An Kỳ, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy sự tức giận và không cam lòng.
“Người đó là ai?” Anh lạnh giọng hỏi.
Tống An Kỳ không biết anh đang hỏi ai, nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, cô không khỏi buồn cười: “Hàn Minh Nhân, giờ anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Giọng điệu cô tràn đầy mỉa mai.
Rốt cuộc anh ta là ai?” Hàn Minh Nhân hỏi lại lần nữa, ánh mắt đã thâm trầm hơn lúc nấy rất nhiều, trông rất đáng sợ. “Minh Nhân, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?” Dương Thiên Thiên không chịu nổi sự ngó lơ của anh, nên bước thẳng lên phía trước nắm tay anh.
Cô nhìn Tống An Kỳ với vẻ mặt hơi bất an, rồi lắc lắc cánh †ay anh làm nũng: “Minh Nhân, chúng ta đừng để ý đến Tống An Kỳ nữa, chẳng phải chúng ta còn phải đi mua giường sao?”
“Thiên Thiên, lát nữa chúng ta sẽ đi mua sau, đợi anh hỏi rõ chuyện này đã” Đối với Dương Thiên Thiên, Hàn Minh Nhân hoàn toàn đổi thành vẻ mặt dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ.
Tống An Kỳ thấy thế thì nhếch mép cười khẩy, quyết định không muốn dây dưa với họ nữa.
Thế là cô định xoay người rời đi.
Hàn Minh Nhân nhận ra cô định rời đi, nên không quan tâm đến việc an ủi Dương Thiên Thiên, mà đuổi theo chặn đường. cô lại.
Trong nháy mắt, cảm giác bất lực từ đáy lòng bỗng dâng lên như muốn nhấn chìm cô.
Rốt cuộc người này đã xong chưa vậy, cô đã không muốn dây dưa nhiều với họ rồi, cớ sao họ cứ khăng khăng không chịu buông tha cô vậy? Cô hít sâu một hơi, rồi ngước mắt lên, nhìn Hàn Minh Nhân với ánh mắt lạnh lẽo: “Hàn Minh Nhân, tôi nghĩ tôi không cần trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh, nếu anh biết điều thì tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ hét lên kêu cứu, nói anh đang ức hiếp phụ nữ đấy” Hàn Minh Nhân cười chế giêu rồi tự đại nói: “Vậy cô kêu đi, để tôi xem người ở đây sẽ giúp đỡ cô hay giúp tôi."
Sao anh ta lại vô liêm sỉ như thế? Chẳng qua là dựa vào quyền thế nhà họ Dương nên mới ngông cuồng như thế, nhưng ở đây không hề nằm trong phạm vị thế lực nhà họ Dương, anh ta thật sự nghĩ bản thân có thể ngang ngược. được như thị Đáy mắt Tống An Kỳ lóe lên tia sáng, rồi cô bất ngờ hô lên: “Cứu tôi với! Mọi người mau tới đây mà xem, làm một người đàn ông mà đi ăn hiếp phụ nữ này”
Hàn Minh Nhân không ngờ cô sẽ hét lên thật, nên sửng sốt giây lát, đợi đến khi anh ta phản ứng lại định bịt miệng cô, thì đã có mấy người nghe thấy tiếng kêu cứu rồi đi tới đây rồi.
Danh sách chương