Hôm nay Cố Thanh Chiêu vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, con mắt suýt chút nữa đã rơi cả ra ngoài, rất lâu sau mới nói ra được một câu.
"Hôm nay cô có bị bệnh không?"
Nhìn trang phục của cô, một câu thôi, thô tục!
Nói thêm nữa thì là rất thô tục!
Tiếp nữa, vô cùng thô tục!
Đây là cách ăn mặc điển hình của mấy bà cô, thật sự không biết là dây thần kinh nào của cô bị hỏng rồi, vậy mà lại uất ức chính mình như thế, khiến mình ăn mặc giống như quỷ vậy.
"Anh mới có bệnh ấy!" Tiêu Tiêu tức giận trợn mắt nhìn anh †a một cái.
"Cô không có bệnh thì ăn mặc như thế này làm gì?"
Tiêu Tiêu đẩy kính mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Không phải có người ghét bỏ tôi không có năng lực sao? Tôi không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách ăn mặc thành như thế này mới có thể lộ ra sự chuyên nghiệp của mình."
Lời này hình như là anh ta nói.
Cố Thanh Chiêu khẽ ho "Khụ" một tiếng, vì sợ chọc giận cô. nên nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí một.
"Thật ra thì năng lực của một người có chuyên nghiệp hay không cũng không phải thể hiện qua cách ăn mặc đâu." "Hửm?" Một ánh mắt sắc như dao bắn tới.
Cố Thanh Chiêu ngay lập tức lại nói: "Nhưng ăn mặc như vậy nhìn rất có năng lực, rất lợi hại."
"Xem như anh thức thời." Tiêu Tiêu đẩy kính mắt lần nữa, sau đó đôi mắt đẹp xuyên thấu qua thấu kính không độ quét mắt nhì khắp văn phòng, hỏi: "Xin hỏi Lục tổng, vị trí của tôi ở đâu?"
Cố Thanh Chiêu nhìn một chút, sau đó chỉ vào chỗ ngồi của Lại Tiểu Lan trước kia nói: "Cô ngồi ở đó đi."
Tiêu Tiêu đi qua, đầu ngón tay quẹt lên mặt bàn, xem xét: "Ừm, công ty vệ sinh làm việc cũng không tệ lầm”
Cố Thanh Chiêu: "...
Giọng điệu này của cô cũng thật giống như là lãnh đạo tới kiểm tra công vi Kéo cái ghế ra ngồi xuống, Tiêu Tiêu lần lượt mở ngăn kéo ra kiểm tra một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Chiêu: "Lục tổng, tôi có thể xin đổi một chiếc bàn khác không?"
"Vì sao?" Không phải cái bàn này rất tốt sao? Tốt như vậy sao vẫn còn muốn đổi chứ? "Bởi vì..." Cô trượt cái ghế ra phía sau, khoanh hai tay lại trước ngực, hất cằm về phía mấy cái ngăn kéo kia: "Người sử dụng cái bàn này trước tôi vô cùng mất vệ sinh, trong ngăn kéo có rất nhiều mảnh vụn không rõ nguồn gốc, nhìn vào vô cùng buồn nôn”
Nghe vậy, Cố Thanh Chiêu đi qua, sau khi nhìn vào ngăn kéo mà cô bảo mày kiếm liền nhíu lại, không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng yêu cầu của cô.
"Hôm nay mới phát hiện ra thì ra anh cũng thật sự không tệ nha" Tiêu Tiêu đứng lên, trêu chọc sờ lên cằm của anh ta một cái, sau đó thản nhiên đi qua bên cạnh anh ta.
"Hôm nay cô có bị bệnh không?"
Nhìn trang phục của cô, một câu thôi, thô tục!
Nói thêm nữa thì là rất thô tục!
Tiếp nữa, vô cùng thô tục!
Đây là cách ăn mặc điển hình của mấy bà cô, thật sự không biết là dây thần kinh nào của cô bị hỏng rồi, vậy mà lại uất ức chính mình như thế, khiến mình ăn mặc giống như quỷ vậy.
"Anh mới có bệnh ấy!" Tiêu Tiêu tức giận trợn mắt nhìn anh †a một cái.
"Cô không có bệnh thì ăn mặc như thế này làm gì?"
Tiêu Tiêu đẩy kính mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Không phải có người ghét bỏ tôi không có năng lực sao? Tôi không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách ăn mặc thành như thế này mới có thể lộ ra sự chuyên nghiệp của mình."
Lời này hình như là anh ta nói.
Cố Thanh Chiêu khẽ ho "Khụ" một tiếng, vì sợ chọc giận cô. nên nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí một.
"Thật ra thì năng lực của một người có chuyên nghiệp hay không cũng không phải thể hiện qua cách ăn mặc đâu." "Hửm?" Một ánh mắt sắc như dao bắn tới.
Cố Thanh Chiêu ngay lập tức lại nói: "Nhưng ăn mặc như vậy nhìn rất có năng lực, rất lợi hại."
"Xem như anh thức thời." Tiêu Tiêu đẩy kính mắt lần nữa, sau đó đôi mắt đẹp xuyên thấu qua thấu kính không độ quét mắt nhì khắp văn phòng, hỏi: "Xin hỏi Lục tổng, vị trí của tôi ở đâu?"
Cố Thanh Chiêu nhìn một chút, sau đó chỉ vào chỗ ngồi của Lại Tiểu Lan trước kia nói: "Cô ngồi ở đó đi."
Tiêu Tiêu đi qua, đầu ngón tay quẹt lên mặt bàn, xem xét: "Ừm, công ty vệ sinh làm việc cũng không tệ lầm”
Cố Thanh Chiêu: "...
Giọng điệu này của cô cũng thật giống như là lãnh đạo tới kiểm tra công vi Kéo cái ghế ra ngồi xuống, Tiêu Tiêu lần lượt mở ngăn kéo ra kiểm tra một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Chiêu: "Lục tổng, tôi có thể xin đổi một chiếc bàn khác không?"
"Vì sao?" Không phải cái bàn này rất tốt sao? Tốt như vậy sao vẫn còn muốn đổi chứ? "Bởi vì..." Cô trượt cái ghế ra phía sau, khoanh hai tay lại trước ngực, hất cằm về phía mấy cái ngăn kéo kia: "Người sử dụng cái bàn này trước tôi vô cùng mất vệ sinh, trong ngăn kéo có rất nhiều mảnh vụn không rõ nguồn gốc, nhìn vào vô cùng buồn nôn”
Nghe vậy, Cố Thanh Chiêu đi qua, sau khi nhìn vào ngăn kéo mà cô bảo mày kiếm liền nhíu lại, không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng yêu cầu của cô.
"Hôm nay mới phát hiện ra thì ra anh cũng thật sự không tệ nha" Tiêu Tiêu đứng lên, trêu chọc sờ lên cằm của anh ta một cái, sau đó thản nhiên đi qua bên cạnh anh ta.
Danh sách chương