Nghe tiếng động, Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Mau ngồi đi, chuẩn bị ăn cơm”
Nói xong, cô lại tiếp tục vội vàng làm những việc đang còn dở.
Cô vừa mới xuất viện, thân thể vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn vậy mà lại phải bận tâm về những chuyện của mình. Trong lòng Tống An Kỳ rất là băn khoăn.
Cô đi qua, cầm lấy dao phay trong tay Tiêu Diệp Nhiên: "Để Tớ giúp cậu."
Tiêu Diệp Nhiên cũng không từ chối, cười nói: "Được, tớ cũng đang không biết xoay sở thế nào đây."
Tống An Kỳ cười lên một tiếng, sau đó cúi đầu bắt đầu thái đồ ăn trong tay.
Hai tay Tiêu Diệp Nhiên lau lau vào tạp đề, cười yếu ớt nhìn cô, ánh mắt vô cùng đau lòng.
Hai mắt của cô ấy đều khóc đến mức sưng khóc đỏ lên, chứng tỏ cô ấy có cảm tình đối với Tử Dục.
Nhưng đoạn tình cảm này đã được định trước là không có. kết quả, Tử Dục đã có hôn ước nên đến với cô ấy là chuyện không thể nào.
Nếu đã như vậy thì nghĩ thoáng ra sớm một chút cũng rất tốt cho cả cô ấy và Tử Dục, nếu cứ tiếp tục dây dưa nữa thì đối với An Kỳ chắc chắn còn có ảnh hưởng lớn hơn nhiều.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho An Kỳ phải chịu một chút xíu tổn thương nào hết.
"Nhiên Nhiên, đồ ăn thái xong rồi, còn phải làm..."
Hai chữ cái gì còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tống An Kỳ
vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên đứng sững sờ ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, cô nhíu nhíu mày, sau đó lên tiếng gọi: "Nhiên Nhiên."
"Hả?" Tiêu Diệp Nhiên bị giọng nói của của cô ấy khiến cho tỉnh táo lại, cô trừng mắt nhìn, mờ mịt hỏi: "Sao vậy?"
Tống An Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cô một hồi sau đó mới chỉ vào đồ ăn đã cắt gọn trên thớt, hỏi: "Đồ ăn cắt xong rồi, còn cái gì phải làm nữa không?"
Tiêu Diệp Nhiên nhìn qua sau đó cười nói: "Không cần nữa, cậu đi rửa mặt đi sau đó ra ăn cơm”
Nói xong, thấy cô ấy vẫn còn đứng đó không hề động.
"Đi đi" Tiêu Diệp Nhiên đẩy cô ấy ra khỏi phòng bếp.
Tống An Kỳ nhìn cô một cái, sau đó mới đi vào phòng tắm. Tiêu Diệp Nhiên hé miệng cười cười nhìn bóng lưng của cô ấy sau đó mới quay trở lại phòng bếp bận rộn làm tiếp.
Trong bữa ăn, Tiêu Diệp Nhiên không hề nhắc tới Thẩm Tử Dục một câu nào, chỉ nói là không nên quá đau khổ.
Thỉnh thoảng Tống An Kỳ cũng phụ họa theo một câu còn những lúc khác đều im lặng ăn cơm.
Hai người cùng nhau rửa bát xong, mỗi người tự rót cho mình một chén trà sau đó quay trở lại phòng khách.
Tiêu Diệp Nhiên nhấp một ngụm trà, trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói ra: "An Kỳ, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với Tử Dục.
Nói xong, cô lại tiếp tục vội vàng làm những việc đang còn dở.
Cô vừa mới xuất viện, thân thể vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn vậy mà lại phải bận tâm về những chuyện của mình. Trong lòng Tống An Kỳ rất là băn khoăn.
Cô đi qua, cầm lấy dao phay trong tay Tiêu Diệp Nhiên: "Để Tớ giúp cậu."
Tiêu Diệp Nhiên cũng không từ chối, cười nói: "Được, tớ cũng đang không biết xoay sở thế nào đây."
Tống An Kỳ cười lên một tiếng, sau đó cúi đầu bắt đầu thái đồ ăn trong tay.
Hai tay Tiêu Diệp Nhiên lau lau vào tạp đề, cười yếu ớt nhìn cô, ánh mắt vô cùng đau lòng.
Hai mắt của cô ấy đều khóc đến mức sưng khóc đỏ lên, chứng tỏ cô ấy có cảm tình đối với Tử Dục.
Nhưng đoạn tình cảm này đã được định trước là không có. kết quả, Tử Dục đã có hôn ước nên đến với cô ấy là chuyện không thể nào.
Nếu đã như vậy thì nghĩ thoáng ra sớm một chút cũng rất tốt cho cả cô ấy và Tử Dục, nếu cứ tiếp tục dây dưa nữa thì đối với An Kỳ chắc chắn còn có ảnh hưởng lớn hơn nhiều.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho An Kỳ phải chịu một chút xíu tổn thương nào hết.
"Nhiên Nhiên, đồ ăn thái xong rồi, còn phải làm..."
Hai chữ cái gì còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tống An Kỳ
vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên đứng sững sờ ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, cô nhíu nhíu mày, sau đó lên tiếng gọi: "Nhiên Nhiên."
"Hả?" Tiêu Diệp Nhiên bị giọng nói của của cô ấy khiến cho tỉnh táo lại, cô trừng mắt nhìn, mờ mịt hỏi: "Sao vậy?"
Tống An Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cô một hồi sau đó mới chỉ vào đồ ăn đã cắt gọn trên thớt, hỏi: "Đồ ăn cắt xong rồi, còn cái gì phải làm nữa không?"
Tiêu Diệp Nhiên nhìn qua sau đó cười nói: "Không cần nữa, cậu đi rửa mặt đi sau đó ra ăn cơm”
Nói xong, thấy cô ấy vẫn còn đứng đó không hề động.
"Đi đi" Tiêu Diệp Nhiên đẩy cô ấy ra khỏi phòng bếp.
Tống An Kỳ nhìn cô một cái, sau đó mới đi vào phòng tắm. Tiêu Diệp Nhiên hé miệng cười cười nhìn bóng lưng của cô ấy sau đó mới quay trở lại phòng bếp bận rộn làm tiếp.
Trong bữa ăn, Tiêu Diệp Nhiên không hề nhắc tới Thẩm Tử Dục một câu nào, chỉ nói là không nên quá đau khổ.
Thỉnh thoảng Tống An Kỳ cũng phụ họa theo một câu còn những lúc khác đều im lặng ăn cơm.
Hai người cùng nhau rửa bát xong, mỗi người tự rót cho mình một chén trà sau đó quay trở lại phòng khách.
Tiêu Diệp Nhiên nhấp một ngụm trà, trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói ra: "An Kỳ, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với Tử Dục.
Danh sách chương