Giấu đi? Sẽ không nhìn thấy? Đồng tử của Tiêu Diệp Nhiên bỗng giãn to, f**k! Thứ đó còn để trên giường. Bận hưng sư vấn tội mà cô quên mất phải cất thứ đó đi.
Không tiếp tục nhiều lời với Ứng Tiêu Tiêu nữa, cô vội vàng tất điện thoại, sau đó mở cửa xông vào phòng.
Vừa xông vào thì nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn vào chiếc laptop, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười với anh. Sau đó ánh mắt quét qua cái thứ màu đỏ bắt mắt ở trên giường.
Rõ ràng như vậy, anh chắc nhìn thấy rồi.
Vậy thì... cô có phải nên nói cái gì đó không?
Lúc cô đang do dự, Cố Mặc Đình gấp laptop trên đùi lại, chỉ nhìn cô: “Diệp Nhiên, lại đây.”
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên căn cắn môi, sau đó nuốt nước. bọt đi tới, nhưng không dám gần anh quá.
Cô cứ cảm giác nụ cười trên gương mặt đẹp trai lúc này của anh là lạ, anh chắc chắn nhìn thấy bộ nội y tình thú đó.
Vì thế, cô ngồi ở cuối giường, băn khoăn nói lúc, mới từ từ mở miệng: “Đây là quà bọn Tiêu Tiêu tặng, em cũng không biết các cậu ấy lại tặng cái này”
Anh chỉ cười không nói, ánh mắt đen láy sâu thẩm như biển, nhìn không ra một chút tâm tư.
Tiêu Diệp Nhiên tự nhiên cảm thấy lúc này anh giống như một thợ săn đang rình rập con mồi mình nhìn trúng.
Tự nhiên căng thẳng.
Tiêu Diệp Nhiên nuốt nước bọt, sau đó cầm bộ nội y tình thú như củ khoai nóng bỏng, giả vờ như không có gì xảy ra: “Em cất nó đi”
Vứt lời, cô xoay người đi vào phòng thay đồ.
Cất bộ nội y vào góc sâu trong tủ, Tiêu Diệp Nhiên mới thở phào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiêu Tiêu, An Kỳ, các cậu cứ chờ đấy, đợi các cậu kết hôn rồi, tớ cũng phải tặng món quà tuyệt vời như thế”
Sau đó, cô đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người lại rơi vào trong vòng ngực ấm áp.
Cô khẽ hô lên, sau đó ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen láy, bên trong lóe lên ánh lửa khiến cô kinh ngạc.
“Thật ra anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc bộ nội y đó” Anh cúi người ghé sát bên tai cô khẽ nói, giọng nói trầm thấp mang theo một tia quyến rũ.
Gương mặt của cô "phật" một cái đỏ bừng, xấu hổ lườm anh. Cô không biết cô bây giờ có bao nhiêu dụ người.
Ánh mắt lóe lên, anh cúi thấp đầu, đặt nụ hôn trên vai cô. Căn phòng trở nên nóng bỏng.
Hôm sau, Tiêu Diệp Nhiên tỉnh dậy, ăn sáng xong thì đến thẳng bệnh viện của Đường Tùng ở.
Đường Tùng vẫn hôn mê bất tỉnh, ý bên Mỹ là, hy vọng có. thể đưa Đường Tùng sang Mỹ, như thế bọn họ mới có thể nghiên cứu chữa trị.
Không tiếp tục nhiều lời với Ứng Tiêu Tiêu nữa, cô vội vàng tất điện thoại, sau đó mở cửa xông vào phòng.
Vừa xông vào thì nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn vào chiếc laptop, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười với anh. Sau đó ánh mắt quét qua cái thứ màu đỏ bắt mắt ở trên giường.
Rõ ràng như vậy, anh chắc nhìn thấy rồi.
Vậy thì... cô có phải nên nói cái gì đó không?
Lúc cô đang do dự, Cố Mặc Đình gấp laptop trên đùi lại, chỉ nhìn cô: “Diệp Nhiên, lại đây.”
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên căn cắn môi, sau đó nuốt nước. bọt đi tới, nhưng không dám gần anh quá.
Cô cứ cảm giác nụ cười trên gương mặt đẹp trai lúc này của anh là lạ, anh chắc chắn nhìn thấy bộ nội y tình thú đó.
Vì thế, cô ngồi ở cuối giường, băn khoăn nói lúc, mới từ từ mở miệng: “Đây là quà bọn Tiêu Tiêu tặng, em cũng không biết các cậu ấy lại tặng cái này”
Anh chỉ cười không nói, ánh mắt đen láy sâu thẩm như biển, nhìn không ra một chút tâm tư.
Tiêu Diệp Nhiên tự nhiên cảm thấy lúc này anh giống như một thợ săn đang rình rập con mồi mình nhìn trúng.
Tự nhiên căng thẳng.
Tiêu Diệp Nhiên nuốt nước bọt, sau đó cầm bộ nội y tình thú như củ khoai nóng bỏng, giả vờ như không có gì xảy ra: “Em cất nó đi”
Vứt lời, cô xoay người đi vào phòng thay đồ.
Cất bộ nội y vào góc sâu trong tủ, Tiêu Diệp Nhiên mới thở phào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiêu Tiêu, An Kỳ, các cậu cứ chờ đấy, đợi các cậu kết hôn rồi, tớ cũng phải tặng món quà tuyệt vời như thế”
Sau đó, cô đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người lại rơi vào trong vòng ngực ấm áp.
Cô khẽ hô lên, sau đó ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen láy, bên trong lóe lên ánh lửa khiến cô kinh ngạc.
“Thật ra anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc bộ nội y đó” Anh cúi người ghé sát bên tai cô khẽ nói, giọng nói trầm thấp mang theo một tia quyến rũ.
Gương mặt của cô "phật" một cái đỏ bừng, xấu hổ lườm anh. Cô không biết cô bây giờ có bao nhiêu dụ người.
Ánh mắt lóe lên, anh cúi thấp đầu, đặt nụ hôn trên vai cô. Căn phòng trở nên nóng bỏng.
Hôm sau, Tiêu Diệp Nhiên tỉnh dậy, ăn sáng xong thì đến thẳng bệnh viện của Đường Tùng ở.
Đường Tùng vẫn hôn mê bất tỉnh, ý bên Mỹ là, hy vọng có. thể đưa Đường Tùng sang Mỹ, như thế bọn họ mới có thể nghiên cứu chữa trị.
Danh sách chương