Vừa thấy bạn thân đến, Ứng Tiêu Tiêu lập tức lên tiếng trước, chỉ vào Cố Thanh Chiêu nói: “An Kỳ, anh ta chính là tên bi3n thái, vậy mà sờ ngực của tớ.

Tống An Kỳ nhìn Cố Thanh Chiêu, cười ngại ngùng: “Tớ có nhìn thấy”

“Vậy cô có nhìn thấy trước mắt xảy ra chuyện gì không?” “Không có”

Khi cô bước vào thì vừa hay nhìn thấy một cảnh nhạy cảm đó.

“Vậy cô cảm thấy tôi sẽ chủ động đi sờ vào ngực cô ta không? “Ờm..” Tống An Kỳ cũng không biết nên trả lời thế nào. Trả lời không, thì sẽ chọc giận Tiêu Tiêu.

Trả lời có, vậy cũng không công bằng với Cố Thanh Chiêu, dù sao Cố Thanh Chiêu cũng không giống loại đàn ông háo sắc dễ dàng đụng chạm vào con gái.

“Cái gì gọi là An Kỳ cảm thấy? Rõ ràng là sờ rồi” Ứng Tiêu Tiêu bất mãn nói anh.

“Cô Ứng, cô biết phân biệt rõ ràng chủ động và bị động chứ?”

“Phân rõ thì như nào, phân không rõ thì như nào, đều không thể thay đổi sự thật anh đã sờ tôi” Ứng Tiêu Tiêu lúc này rõ ràng có chút vô lý làm loạn, nhưng cô cũng thật sự bị Cố Thanh Chiêu chọc tức rồi. Bản thân vất vả trang điểm ăn vận một phen, vậy mà bị anh chê bai, cục tức này còn chưa xả đó? 

Tống An Kỳ nhìn hai người bọn họ, nhất thời cũng không biết nên như nào mới tốt.

Mà một màn xảy ra tiếp theo, là ai cũng không ngờ tới. Chỉ thấy Cố Thanh Chiêu đưa tay ra, động tác nhanh chóng chạm vào ngực của Ứng Tiêu Tiêu, sau đó lại nhanh chóng thu về.

“Đây mới gọi là chủ động chạm, có biết hay không?” Cố Thanh Chiêu hoàn toàn không ý thức đến việc mình làm vừa rồi có gì không ổn.

Đợi đến khi ý thức được, tay của Ứng Tiêu Tiêu đã dừng trên mặt của anh rồi.

Một tiếng "bốp", Tống An Kỳ nhíu mày, không nhịn được nhìn anh.

Lực tay của Tiêu Tiêu thật sự không nhỏ!

“Lưu manh, lưu manh thối tha. Ứng Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi dùng sức cắt miếng bít tết trong đ ĩa, dọa và đ ĩa cọ vào nhau phát ra âm thanh chói tai

Tống An Kỳ ngồi đối diện cô nhíu mày, không nhịn được mà giơ tay ngăn động tác của cô lại: “Tiêu Tiêu, cậu có thể suy nghĩ đến cảm nhận của tớ được không?”

Cô thật sự sắp bị âm thanh đó dày vò đến điên luôn rồi. Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên mỉm cười: “Xin lỗi, tớ quên”

Nói xong, cô đặt dao dĩa xuống, uống một ngụm nước hoa quả cho bình ổn tâm trạng, sau đó tiếp tục nói: “An Kỳ, cậu nói đàn ông sao lại đê tiện như vậy chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện