“Trời ơi, cô ta mặc mấy trăm triệu trên người, còn đến làm ở công ty chúng ta, có phái là đầu cô ta bị úng nước không?”

Đổi lại là cô ta, có điều kiện như vậy thì cần gì phải ra ngoài đi làm, chỉ cần nằm ở nhà hưởng phúc thôi.

“Cô thì hiểu cái gì, cái này gọi là trải nghiệm cuộc sống, hiểu không?”

“Tôi thật sự không hiểu những người có tiền bây giờ có phải là đầu óc có bệnh không, lại thích đi trả nghiệm cuộc sống, về quê sống không nói, còn ra ngoài để đi làm” Lúc Tống An Kỳ đi qua quầy lễ tân, nghe thấy tiếng hai cô gái ở quầy lễ tân đang thảo luận.

Cô không khỏi có chút tò mò dừng lại, đi đến hỏi: “Hai cô đang nói ai thế?”

“Chính là thư ký mới của tống giám đốc đó” Hai cô gái đang thảo luận rất rôm rả, trực tiếp trả lời nà không quay đầu lại.

Đợi đến lúc bọn họ quay đầu lại, đã không nhìn thấy người vừa đi đến hỏi bọn họ.

“Lúc nãy chúng ta nghe nhầm sao?” Bọn họ nhìn nhau.

Thư ký mới của tổng giám đốc không phải là Tiêu Tiêu sao? Vừa nghe thấy câu trả lời này, Tống An Kỳ lập tức quay

người bước nhanh về phía thang máy.

Cô cũng giống như Nhiên Nhiên, không hiểu một người theo đuổi tự do như Tiếu Tiếu tại sao lại muốn đến Thời Thụy làm việc.

Lễ nào thật sự giống như Nhiên Nhiên nói, là vì Cố Thanh Chiêu? Vì yêu sao?

Tống An Kỳ vừa đi vào thang máy, đã ấn tầng có văn phòng của tổng giám đốc.

Cô phải đi xem tình hình của Tiêu Tiêu, cô không yên tâm. Mà lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc quả thật không quá yên tĩnh.

“Cô Ứng, cô đến đây để làm việc chứ không phải đi xem mắt”

Lúc Cố Thanh Chiêu nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu đeo kình râm, mặc một chiếc váy liền đang thịnh hành, cầm một chiếc túi phiên bản giới hạn, đi đôi giày cao gót mười phân đến phòng làm việc, suýt nữa trượt từ ghế da xuống đất.

Hóa ra những thứ này là cô muốn đi lên sàn catwalk sao? Ứng Tiêu Tiêu không vui khi nghe thấy anh nói như vậy: “Sao? Tôi mặc như thế này không được sao?”

“Đương nhiên là không được, đây là công ty, cô mặc như này là muốn quyến rũ anh?” Miệng lưỡi của Cố Thanh Chiêu vẫn độc như trước.

Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù sao cũng không phải là quyến rũ anh”

“Vậy thì tôi quá may mắn rồi” Cố Thanh Chiêu thở phào. nhẹ nhõm: “Tôi thật sự lo lắng cho người cô muốn quyến rũ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện