Sau đó, cô ấy cố ý tỏ ra thần bí mà nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Chị Diệp Nhiên, không phải chỉ có mình em đến thăm chị a, còn có người cũng đến nữa”
“Ai thế?” Tiêu Diệp Nhiên rất tò mò.
Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ? “Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi”
Nói xong, cô quay người đi mở cửa.
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Tiêu Diệp Nhiên, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”
Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.
Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.
“Ừm, là tôi” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.
“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình năm viện, làm sao anh biết chứ?
Ánh mắt nghỉ hoặc của Tiêu Diệp Nhiên quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Diệp Nhiên rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền..”
Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị không giận chứ”
Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?
Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười bất lực: “Chị không giận” Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may”
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Diệp Nhiên, sao chị lại nằm viện thế?”
Cô đi đến bên giường, nhìn Tiêu Diệp Nhiên với vẻ nghỉ hoặc.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút” Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.
“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.
“Ừm, ngày mai xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên chỉ chiếc
ghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi:
Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Diệp Nhiên, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đến
không. Dù sao em cũng đã từng hại chị. Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống. “Thân Ngải Hân”
Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?” “Có gì lớn đâu” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.
“Ai thế?” Tiêu Diệp Nhiên rất tò mò.
Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ? “Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi”
Nói xong, cô quay người đi mở cửa.
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Tiêu Diệp Nhiên, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”
Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.
Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.
“Ừm, là tôi” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.
“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình năm viện, làm sao anh biết chứ?
Ánh mắt nghỉ hoặc của Tiêu Diệp Nhiên quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Diệp Nhiên rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền..”
Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị không giận chứ”
Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?
Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười bất lực: “Chị không giận” Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may”
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Diệp Nhiên, sao chị lại nằm viện thế?”
Cô đi đến bên giường, nhìn Tiêu Diệp Nhiên với vẻ nghỉ hoặc.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút” Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.
“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.
“Ừm, ngày mai xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên chỉ chiếc
ghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi:
Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Diệp Nhiên, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đến
không. Dù sao em cũng đã từng hại chị. Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống. “Thân Ngải Hân”
Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?” “Có gì lớn đâu” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.
Danh sách chương