Chương 206
Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny nhanh chóng đứng trước mặt hai người bọn họ.
Ánh mặt hai người kia đặt trên người Cố Thanh Chiêu tước tiên.
Nhìn ở khoảng cách gần, người đàn ông này rất đẹp trai, dù là Tần Mạn Ny và Ninh Huyên Huyên cũng không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt của người phía trước có chút cuồng nhiệt, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Chiêu, không hề có ý định dời đi.
Ninh Huyên Huyên tốt hơn một chút, đảo mắt nhìn vào Tiêu Diệp Nhiên: “Tiêu Diệp Nhiên, lại gặp nhau.”
“Đúng là lại gặp, hai vị đến đây, không biết là muốn làm gì?”
Tiêu Diệp Nhiên hững hờ lắc lắc ly nước trái cây trong tay, nhàn nhạt hỏi.
“Bạn học cũ khó gặp, chào hỏi mà thôi.”
Ninh Huyên Huyên mím môi cười một tiếng, ánh mắt lại lần nữa chuyển qua người Cố Thanh Chiêu: “Vị này là…?”
Tiêu Diệp Nhiên trừng mắt nhìn, cũng không trả lời, chỉ quan sát hai người trước mặt một chút, lại quay đầu qua nhìn Cố Thanh Chiêu một cái, sau đó, giống như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt giật mình.
Hai ngời phụ nữ này, lại vì Cố Thanh Chiêu mà tới nha!
Cố Thanh Chiêu nhíu chặt lông mày, đặc biệt là khi bị ánh mắt nóng bóng của Tần Mạn Ny nhìn vào, sắc mặt cũng nhịn không được mà trở lên lạnh lẽo, giống Cố Mặc Đình đến vài phần.
Anh ta cũng không mở miệng, chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm cùng Tiêu Diệp Nhiên liếc nhau một cái.
Hai người phía đối diện không nói gì, nhưng Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny lại lúng túng.
Đặt câu hỏi cho người ta, nhưng lại không được trả lời, không có gì khó chịu hơn so với việc này.
Sắc mặt Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny cũng có chút thay đổi, nhưng Tần Mạn Ny cũng bình tĩnh rất nhanh chóng, cô ta nở một nụ cười tự cho là quyến rũ, hướng Cố Thanh Chiêu nói: “Thưa ngài, xin chào, tôi là Tần Mạn Ny, có lẽ anh đã từng nghe nói đến tôi? Không biết có vinh hạnh làm quen với anh không?”
Tần Mạn Ny quả thật cũng có chút thủ đoạn, giơ tay nhấc chân, đều thể hiện được khí chất quyến rũ, khiến không ít ánh mắt của những người đàn ông bên cạnh đều nhìn thẳng vào.
Nhưng Cố Thanh Chiêu lại không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.”
Vẻ mặt Tần Mạn Ny cứng đờ, giống như cảm thấy có chút kinh ngạc với cách đối xử này.
Cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Ách, thưa ngài, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là…”
“Không có hứng thú, nghe không hiểu tiếng người sao?”
Cố Thanh Chiêu không nhịn được ngắt lời cô ta, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia cuối cùng cũng chuyển đến trên mặt Tần Mạn Ny: “Phấn son dung tục, cũng phải suy nghĩ lại, mắt nhìn người của bản thiếu gia rất cao, không hề hứng thú với loại phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ!”
Ninh Huyên Huyên: “…”
Tiêu Diệp Nhiên: “…”
Tuy rằng Tiêu Diệp Nhiên đã sớm được chứng kiến lời nói ác miệng của Cố Thanh Chiêu, nhưng vẫn bị những lời nói kia làm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt hốc mồm.
Tần Mạn Ny cũng bị những lời nói ác động này làm cho sững sờ.
Cô ta không thể tin nổi trừng to mắt, dường như không thể tin vào tai mình.