CHƯƠNG 189
Kẻ dở hai Cố Thanh Chiêu dọn thức ăn mới mua lên bàn, đâm chọc một câu.
Tiêu Diệp Nhiên kéo kéo mũi: “Lần đầu tiên tôi bị thương nhiều như vậy, nói không chừng còn để lại sẹo, cậu còn không cho người ta khác, có còn là người không?”
Cố Mặc Đình liếc mắt nhìn em trai nhà mình mọt cái, ánh mắt kia như là tuyết phủ trong mùa đông giá rét.
Cả người Cố Thanh Chiêu khẽ run rẩy, vội vàng cười làm lành: “Được rồi, em sai rồi. Chị dâu, chị yên tâm, em đã dặn dò bác sĩ ở đây, cam đoan sẽ không để miệng vết thương của chị lưu lại sẹo. Mặt khác, cái người lái xe đụng vào chị kia, em cũng sẽ báo thu giúp chị, tuyệt đối sẽ làm cô ta sống không bằng chết.”
Tiêu Diệp Nhiên ngẩn người: “Mọi người biết người đụng vào em là ai?”
Cố Thanh Chiêu gật gật đầu: “Đương nhiên, bên ngoài khu biệt thự có camera, điều tra một chút là biết.”
Sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên lập tức âm trầm.
Cố Tống Vy ác độc, hoàn toàn ngoài ý định, nếu như hôm naykhoong phải mình phản ứng nhanh, nói không chừng thật sự bị đâm chết.
Nghĩ đến một màn kia, trong đầu Tiêu Diệp Nhiên nghĩ đến sống sót sau tai nạn mà sợ.
Cố Mặc Đình nhìn vẻ mặt này của cô, không khỏi có chút đau lòng, vội vàng hỏi lắm: “Phu nhân, em có thể nói cho anh biết, hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Anh biết sau khi cô về nhà, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, không giấu giếm điều gì: “Người phụ nữ kia muốn 20% cổ phần tập đoàn Tiêu thị, nhưng mà vì em là người thừa kế, phải có sự đồng ý của em, mới lấy được. Nhưng mà em từ chối, có khả năng là cô ấy không cam lòng, cho nên lái xe đụng em.”
“Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà! Vừa cướp vị hôn phu, vừa cướp gia sản, bây giờ ngay cả mạng cũng không tha. Thiếu gia tôi lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ đáng sợ như vậy.”
Cố Thanh Chiêu vẻ mặt kinh ngạc nói.
Cố Mặc Đình sắc mặt càng âm trầm đến dọa người: “Phu nhân yên tâm, người đã từng tổn thương em, một người cũng không thể thoát.”
…
Tiêu Diệp Nhiên bị xe đụng phải, ở bệnh viện quan sát hai ngày, sau khi bác sĩ xác nhận cô không có vấn đề gì, lúc này mới được Cố Mặc Đình đón về nhà dưỡng bệnh.
Đến buổi tối, Tiêu Diệp Nhiên muốn tắm, Cố Mặc Đình kéo cô lên trên đùi mình gồi, thản nhiên nói: “Bác sĩ nói, miệng vết thương của em không được dính nước.”
“Em… Em sẽ cẩn thận.”
Gò má Tiêu Diệp Nhiên có chút nóng lên, cô có thể cảm giác cơ thể của mình hình như chống lên bộ phận dễ xúc động nào đó.
Vẻ mặt Cố Mặc Đình lại vô cùng bình tĩnh: “Để anh giúp em tắm.”
Dứt lời, anh bế ngang cô lên, đứng lên khỏi sofa, đi về phía phòng tắm. .
Hai tay Tiêu Diệp Nhiên ôm lấy cổ anh, con mắt trợn lớn: “Không… Không cần đâu, em tự mình tắm là được rồi.”
Nhưng Cố Mặc Đình nào sẽ để ý đến cô?
Sau khi ôm cô vào phòng tắm, bắt đầu chỉnh nước ấm giúp cô, thả nước.
Cả người Tiêu Diệp Nhiên căng cứng, trong lòng căng thẳng đến không ổn.
Mặc dù nói mỗi tấc da thịt của cô đều bị anh nhìn thấy, nhưng hai người vẫn chưa đi đến một bước kia, nhưng bây giờ anh nói muốn giúp cô tắm..