CHƯƠNG 176
Quản lý cấp cao của Thời Thụy bởi vì có sự tham gia của Hoàng Đình mà cũng bắt đầu cân nhắc tới tầm quan trọng của Tiêu Diệp Nhiên đối với Thời Thụy.
Kết quả thảo luận một hồi thì đông đảo quản lý cấp cao mới phát hiện ra trong vòng hai năm nay sự cống hiến của Tiêu Diệp Nhiên cho công ty hoàn toàn so được với một người đã làm được bảy tám năm có nhiều kinh nghiệm.
Mà nhân tài như vậy bọn họ lại liều mạng chèn ép.
Ngay lúc quản lý cấp cao của công ty bởi vì chuyện này mà cảm thấy nguy cơ quan hệ xã hội của công ty có vấn đề thì Tiêu Diệp Nhiên lại vô sự một thân nhẹ nhõm ngồi ở chỗ của mình, nên làm cái gì thì làm cái đó, ăn đủ no, sống rất tốt.
Tống An Kỳ thấy cô như thế, ánh mắt lập tức trở nên sùng bái: “Nói thật nhé Tiêu Diệp Nhiên, nếu như cậu mà là đàn ông thì tôi nhất định phải gả cho cậu, chết cũng phải gả cho cậu.”
Tiêu Diệp Nhiên bật cười: “Ánh mắt của tôi rất cao nên chưa chắc đã để ý đến cậu đâu.”
“Vậy cũng không sao, tôi sẽ bám lấy cậu.”
Tống An Kỳ nháy mắt với cô, cười vô cùng quyến rũ.
Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được rùng mình một cái: “Vẫn là thôi đi, tôi sợ không tiêu thụ nổi đâu.”
“Không sao, tôi tiêu thụ nổi là được rồi.”
Tống An Kỳ kỳ quái nhếch nhếch miệng, chợt đổi đề tài: “Nói thật là lần này cậu có cân nhắc tới chuyện từ chức ở đây để chuyển qua Hoàng Đình không? Ở Hoàng Đình tốt hơn nhiều so với ở đây hơn nữa bên kia cũng có Tổng giám đốc Cố làm chỗ dựa cho nên sẽ không có ai dám bắt nạt cậu, hơn nữa… Hắc hắc, nói không chừng tôi còn có thể đi theo cậu nữa chứ, một người làm quan cả họ được nhờ mà!”
“Câu ví von như vậy, ngược lại rất là chuẩn xác đấy.”
Tiêu Diệp Nhiên buồn cười nhìn cô ta một cái nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Tương lai có lẽ tôi sẽ đi nhưng không phải là bây giờ, Hoàng Đình đưa ra thông cáo như vậy tôi biết là Mặc Đình đang giúp tôi thôi, tôi cảm thấy tôi cần phải tôi luyện nhiều hơn nữa, tôi muốn biết giới hạn cuối cùng của tôi ở đâu.”
“Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.”
Tống An Kỳ vẻ mặt ghét bỏ khoát tay áo: “Nhưng cậu có nghĩ tới không, tin tức lần này huyên náo lớn như thế nếu như cậu không đi vậy không chừng dân mạng sẽ lại mắng cậu, nói cậu là không biết tốt xấu đấy.”
“Vậy thì đơn giản thôi, tôi sẽ trực tiếp nói với dân mạng là mặc dù Thời Thụy có lỗi với tôi nhưng Lina lại có ơn tri ngộ đối với tôi nên tôi không thể cứ đi như thế được, nếu đi thì sẽ có lỗi với sự cố gắng dìu dắt và vun trồng của cô ta. Bên Hoàng Đình kia thì chắc chắn Mặc Đình sẽ phối hợp với tôi nên tôi cũng không sợ hơn nữa lúc này hoàn toàn chính xác là chưa thích hợp để rời khỏi Thời Thụy.”
Tiêu Diệp Nhiên nói đến đây khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vòng ngưng trọng: “Chắc chắn tin tức lần này sẽ là kích thích không nhỏ đối với người phụ nữ điên Cố Tống Vy kia mà Lina đã giúp tôi không ít việc nên tôi lo là cô ta sẽ tìm Lina gây phiền phức.”
Có lời nhắc nhở này Tống An Kỳ cũng tán đồng gật đầu: “Đúng đấy, người phụ nữ kia vẫn luôn thù rất dai, Lina có thể đi đến một bước này cũng không dễ dàng gì, chúng ta không thể lấy oán trả ơn được.”
Tiêu Diệp Nhiên nhún nhún vai: “Cho nên bây giờ tôi chỉ có thể ở lại đây, chỉ có như vậy thì Cố Tống Vy mới có thể đem hết tinh lực dồn lên trên người tôi.”
Tống An Kỳ bất đắc dĩ thở dài: “Ài, được rồi, cảm giác cả đời này cậu muốn thoát khỏi không muốn dây dưa tới tiện nhân kia cũng khó.”
Khi sự nổi tiếng của Tiêu Diệp Nhiên tăng lên, Thời Thuỵ ngay lập tức đưa ra hành động giải nguy đối với nguy cơ quan hệ công chúng.