CHƯƠNG 169
Tiêu Diệp Nhiên điều chỉnh tốt tiêu cự máy ảnh nhanh chóng chụp lại mấy tấm, trong lòng thoáng có chút nghiền ngẫm.
Người phụ nữ này đối với bên ngoài đều là hình tượng ngọc nữ tinh khiết, kết quả không ngờ lại là tuesday.
Tuesday*:tiểu tam
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, hiển nhiên có chút chán ghét đối với tuesday nên bởi vậy sau khi chụp xong mấy tấm ảnh mình cần cô cũng không ở lại lâu mà xoay người nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Vừa ra khỏi bãi đỗ xe, Tiêu Diệp Nhiên liền thấy được xe của anh đang dừng ở ven đường chờ sẵn.
Cô đi qua chui lên xe, cười hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh chờ lâu chưa?”
“Tôi cũng chỉ vừa mới tới không lâu.”
Cố Mặc Đình một tay đánh tay lái, trên gương mặt lạnh lùng kia không có chút nào là mất kiên nhẫn.
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu lắc lư máy ảnh trong tay cười nói: “Lần này cũng coi như có chút thu hoạch, ngoài Cố Tống Vy ra thì Tần Mạn Ny là người thứ hai mà tôi cảm thấy đáng ghét nhất! Trước kia lúc mới bước chân vào nghề này không lâu thì người phụ nữ kia trong một bữa tiệc đã thiết kế em muốn đẩy em lên giường với một ông già.”
Nghe được lời của Tiêu Diệp Nhiên, sắc mặt Cố Mặc Đình lập tức có chút âm trầm: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em nhanh trí nghĩ ra cách chạy thoát được.” Tiêu Diệp Nhiên nhún vai: “Tóm lại, người phụ nữ này cũng không phải loại lương thiện gì, lúc trước cô ta nhục nhã tôi ở trước mặt tất cả mọi người, hình ảnh kia đến bây giờ tôi cũng không thể nào quên được.”
“Sau này chỉ cần tôi ở đó thì tôi sẽ không bao giờ để cho em phải chịu tổn thương như vậy nữa.”
Cố Mặc Đình ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Anh có thể tưởng tượng ra cảnh một cô gái vừa mới bước ra đời lại gặp phải quy tắc ngầm trá hình kia trong lòng sẽ bối rối và sợ hãi như thế nào.
Cũng may là sau đó cô không xảy ra chuyện gì!
Trước đây anh không biết thì không sao nhưng bây giờ đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không thể nào coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra được.
“Cám ơn anh Mặc Đình nhưng em nghĩ chuyện này vẫn nên để em tự mình xử lý thì hơn, sớm muộn gì thì em cũng sẽ xử lý được Tần Mạn Ny còn về phần mấy tấm ảnh này thì tạm thời em vẫn chưa có ý định tung ra ngoài.”
“Phu nhân có tính toán gì không?”
Cố Mặc Đình buông cô ra, nhíu mày hỏi.
“Cũng chưa có gì, lần này trở về chỉ sợ Cố Tống Vy lại không an phận, gần đây có không ít minh tinh trong giới đang giúp nâng đỡ cô ta lên trong đó có cả Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny nữa. Lần này nếu như cô ta biết an phận một chút thì sẽ được bình an vô sự còn nếu không thể như thế vậy cũng đừng trách em dùng thủ đoạn đặc biệt.”
“Có đôi khi, tôi thật sự rất hi vọng em không cần phải mạnh mẽ như thế.”
Cố Mặc Đình than nhẹ, có chút đau lòng sờ lên gương mặt của cô.
Thân là nhân vật đế vương trong giới nên đương nhiên Cố Mặc Đình biết rất rõ nếu đã đặt chân vào nghề này mà không khéo léo một chút thì cuộc sống sẽ trôi qua rất gian nan.
Trong hai năm qua, Tiêu Diệp Nhiên một mình sờ soạng lần mò như giẫm trên băng mỏng mới có được thành tựu như vậy, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết.
Tiêu Diệp Nhiên thân mật cọ xát lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của anh, cười nói: “Làm chuyện mình muốn làm tuy có vất vả một chút thì cũng sợ cái gì chứ hơn nữa nếu như em không mạnh hơn thì chỉ sợ là đã không biết đã rơi xuống khe cống ngầm hay bị lật thuyền bao nhiêu lần rồi nữa.”