CHƯƠNG 160

Tiêu Diệp Nhiên đặt máy tính qua một bên, cơ thể di chuyển gối đầu lên đùi Cố Mặc Đình, nhìn anh cười: “Không cần phải phản đòn, công ty muốn em phối hợp lăng xê với Cố Tống Vy thì đó chính là chuyện của bọn họ. Nhưng lần sau lại ép em đứng ra làm sáng tỏ gì đó thì tuyệt đối không thể nào, em cũng sẽ không để bọn họ tùy tiện muốn gì làm đó.”

“Xem ra, em thật sự không cần em lo lắng quá nhiều.”

Cố Mặc Đình sờ khuôn mặt cô, biểu cảm vốn lạnh nhạt lại thêm một chút dịu dàng.

Tiêu Diệp Nhiên cong môi, nở nụ cười tao nhã: “Đương nhiên, nếu mọi chuyện đều dựa vào anh thì không phải anh sẽ bận rộn muốn chết sao?”

“Nhưng em vẫn chưa đủ cẩn thận.”

Cố Mặc Đình nói đến đây thì ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Tiêu Diệp Nhiên: “Anh có ý gì?”

“Hai ngày nay, có phóng viên vẫn luôn lén theo dõi em.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên thay đổi, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo: “Là Cố Tống Vy?”

“Ừ, hình như cô ta cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông sau lưng em.”

Cố Mặc Đình cong môi mang theo sự trào phúng.

“Người phụ nữ đúng là chưa từ bỏ ý định!”

Tiêu Diệp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng hơi run rẩy.

Cô chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày có người nhìn chằm chằm mọi cử động của mình thì sống lưng cảm thấy lạnh băng.

Thật là đáng sợ!

“Đừng lo lắng, anh đã nói Tô Lân xử lý.”

Dường như Cố Mặc Đình có thể cảm nhận được cô sợ hãi, nên vội vàng nhẹ nhàng cầm tay cô, nhàn nhạt nói.

Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn cọ trên tay anh giống như mèo nhỏ nói: “May là anh phát hiện, nếu không thì thân phận của anh sẽ bị lộ.”

“Bị lộ thì cứ lộ đi, anh cũng không để ý.”

Vẻ mặt Cố Mặc Đình hờ hững, dáng vẻ không sao cả.

Ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên lập tức sững lại: “Em để ý. Anh quá tài giỏi làm cho em muốn giấu anh đi.”

Cố Mặc Đình ngẩn ra, con ngươi đen nhánh lạnh như băng, vào lúc này giống như băng tuyết tan chảy.

Anh dùng tay dễ dàng bế cô lên cao, đến khi cô có thể đối mặt với mình, anh mới trầm thấp nói: “Bà xã, lời em nói rất dễ làm cho người ta mất bình tĩnh.”

Lúc này tư thế của hai người có vẻ mập mờ, cô nửa nằm trong lòng anh, khoảng cách ánh mắt rất gần, trên mặt còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ánh mắt nóng rực gần trong gan tất khiến khuôn mặt Tiêu Diệp Nhiên nóng bỏng, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô cười cười, vươn hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ anh, hai mắt chớp chớp nói: “Vậy anh không cần bình tĩnh, không sao.”

Đôi mắt đen của Cố Mặc Đình đột nhiên sâu hơn mấy phần, sau đó anh không kiềm chế nữa, ôm lấy cô chậm rãi hôn lên môi cô.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện