[Loa phát thanh: Chào mừng năm mới đến, năm cũ qua, năm mới gì cũng mới. Weibo chính thức của [Không Gian Sinh Tồn] đăng video chúc mừng năm mới, hoan nghênh mọi người ghé thăm weibo hoặc trang web chính thức của game. Có quà nha! Lên trang web nhận quà ngay thôi nào, hãy viết ID của mình vào ô….]
Bắc Tư Ninh bị đấm ngã xuống đất, hắn giơ tay che mắt lại, đầu ngón tay đỏ bừng do hứng cơn thịnh nộ của Văn Tranh. Hắn nhìn chằm chằm anh.
Văn Tranh ngồi xổm, vén lọn tóc che mặt hắn sang một bên.
“Biết sai chưa?” Anh hỏi.
Bắc Tư Ninh: “….”
“Gan nhỉ.” Văn Tranh cũng không cần hắn trả lời, anh lạnh lùng nói tiếp: “Nếu hôm nay Diệp…. Tiểu Băng không ở công ty, thư không đến tay anh, anh chắc chắn sẽ không online. Vậy những lời khi nãy tôi nói sai à?”
Bắc Tư Ninh chợt nâng gối, Văn Tranh co cùi chỏ đỡ theo bản năng, sau đó cổ tay anh bỗng bị túm chặt, người đẹp tóc dài xoay người vặn ngược anh lại, nhấn đầu anh gần chạm mặt đất.
“Chúng ta tạm thời không nói mấy chuyện này.” Hắn đau đầu nói: “Phải đi là sao, đi đâu, sao không nói cho ta biết trước!?”
Văn Tranh hừ nhẹ, nói: “Anh cho tôi cơ hội nói à?”
Bắc Tư Ninh nhấn rất điêu luyện, hắn khéo léo siết chặt các khớp xương khiến anh chỉ có thể cử động ngón tay một chút. Anh dứt khoát ngừng giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Không phải anh mới là người không muốn biết à? Hay là, anh tính để tôi nói cho Đại Hắc nghe?”
Bắc Tư Ninh lạnh mặt, lửa giận càng lớn hơn nữa, hắn lớn tiếng nói: “Ta chưa có thừa nhận đâu!”
“Buông.” Văn Tranh giật giật, không muốn nói nữa, chờ Bắc Tư Ninh thả lỏng tay mới đứng dậy lắc lắc cổ tay cũng như phủi quần áo.
“Vậy anh xuất hiện làm gì, xem tôi sao rồi? Anh xem rồi đó, biến được rồi.”
“….” Bắc Tư Ninh muốn nói lại thôi: “Rốt cuộc ngươi đi đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho một người bạn trên mạng rằng tôi đi đâu?” Văn Tranh xoay người nhìn hắn.
Câu tiếp theo chưa kịp xuất hiện, loa phát thanh lặp lại bài chúc mừng năm mới ban nãy, Bắc Tư Ninh nhanh trí nói: “Chúng ta đi ăn đi! Thuận tiện đón năm mới luôn?”
“Không đi.” Văn Tranh không thèm nhìn hắn, lạnh mặt mở chế độ random phó bản lên: “Hôm nay là ngày cuối của [Cuộc thi livestream], tôi muốn livestream. Hẹn gặp lại.”
Ba chữ hẹn gặp lại đâm thẳng vào lòng Bắc Tư Ninh, làm hắn lại sôi máu, nhưng không nổi điên tại chỗ nữa, thay vào đó là siết chặt tay rồi nói: “Ta chơi nữa.”
“Anh không đi ăn, thuận tiện đón năm mới?” Văn Tranh hỏi.
“… không đi, ta cũng muốn chơi game.”
- Ngọc Trai: Bạn trên mạng.
- Ngọc Trai: Chỉ là một người bạn trên mạng thôi mà dám tuyệt giao với tôi!? - Xin lỗi tôi mới cười bò tầm hai phút, có ai nói tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?
- Đây để tóm tắt cho, sau khi phân tích những gì hai người họ nói, có nhiều thứ lắm nên tôi cả gan đoán đại — Ngọc Trai quậy gì đó, Z đại dỗ. Ngọc Trai vẫn dỗi, Z đại dỗ tiếp. Ngọc Trai ứ thèm nghe, Z đại dẹp luôn không thèm dỗ nữa. Ngọc Trai: Anh không dỗ tôi?
- Có độc hả!
- Quá độc luôn, sao tôi thấy nó hợp lý khiếp thế, ôi năng lực tẩy não quá mạnh.
- Bạn gái ngang tàn của tôi?
- …. Nếu tôi có loại bạn gái thế này thì thôi tôi tình nguyện làm chó FA cả đời, nhưng nếu Ngọc Trai đối xử với tôi như vậy….
- Nhặt não lên đi.
- Đừng nghĩ nữa. Cẩn thận anh Tranh thấy rồi nhớ ID đó.
- Ai gáy to thế!!!?? Tôi phản đối!!!
- Vui đến mức lật ngửa! Lâu lắm rồi không được thấy hai người họ livestream với nhau á! Cuối cùng anh Tranh cũng có thể mang máy tìm đồ chạy bằng cơm theo rồi, ôi mẹ già rơi lệ.
- Nhìn kênh livestream, chỉ có tám người tham gia [Cuộc thi livestream] còn đang online thôi…. tám con chó FA nổi tiếng.
- Đừng nói nữa, đau lòng quá.
Văn Tranh rũ mắt, ngón tay lơ lửng trên ô xếp đội ngẫu nhiên.
Không phải anh không quý trọng khoảng thời gian cuối cùng bên nhau này, mà anh cảm thấy, nếu bọn họ không kịp làm mối quan hệ này phát triển sâu hơn, vậy ngừng lại bây giờ cũng không tệ.
Vô tình gặp được một người bạn trên game vô cùng ăn ý với mình. Nếu kết quả tốt, anh có thể đắm chìm trong dư vị ván này mang đến thật nhiều ngày.
Bắc Tư Ninh gửi yêu cầu lập đội, anh nhấn đồng ý xong thì cũng nhấn nút tổ đội ngẫu nhiên, ánh sáng màu xanh bọc lấy cả hai, biến họ thành điểm sáng bay về phía chân trời.
***
Chào mừng đến phó bản: [Song Sinh]
Thời gian: Không giới hạn.
Độ khó (tạm thời): Ba sao.
Trong cái buồng nho nhỏ, trên đầu là bóng đèn sợi đốt lập lòe, lúc sáng lúc tắt. Văn Tranh mở mắt, vì quá chói nên phải nheo mắt một lúc để thích ứng.
“Bắc Tư Ninh?”
Chung quanh không ai lên tiếng, anh mở mắt, nhìn cánh cửa dính vết đen thui của kẹo sing-gum tiếp xúc với không khí lâu ngày.
Bắc Tư Ninh không có ở đây, ô liên lạc với bạn tốt cũng bị khoá, anh bị nhốt trong không gian hẹp, bị tách khỏi những đồng đội khác, trường hợp này rất thường thấy ở những phó bản độ khó cao, Văn Tranh không quan tâm lắm, thay vào đó, anh quay đầu quan sát xung quanh.
Sau lưng anh là một cái bồn cầu, trên mặt đất có vài vết ố đen, cửa buồng đóng kính, anh mở khoá nhưng cánh cửa không nhúc nhích.
Hoàn cảnh chật hẹp khiến người ta sợ hãi, Văn Tranh chợt nhớ đến gì đó, anh liếc tên phó bản — [Song Sinh]
Quen tai quá, anh từng nghe hay thấy ở đâu?
- [Song Sinh] nè! Anh Tranh anh quên rồi hả, phó bản do May thần thiết kế á!
- Đừng nhắc đến May nữa được không?
- Đúng vậy anh Tranh vất vả lắm mới tránh xa được người đó, đừng có nói nữa, làm người qua đường là được rồi.
- Ai nói Z đại không liên quan, anh ấy từng nói xấu May thần câu nào ư, tôi là fan của May đây, cũng bởi vì Z đại là streamer khiến anh ấy phấn khích nên tôi mới xem, mới tặng quà, không lẽ đến vậy rồi mà còn không có tư cách lên tiếng à? Coi chừng tôi thoát fan quay sang làm anti fan đấy.
- Hộ cái, anh Tranh không thiếu fans, không có mợ chợ vẫn đông nhá.
- Đừng có làm phiền coi.
- Đúng á gáy nữa report bay màu giờ, bình thường có thấy chú ý đến kiến trúc sư nào đâu, hóng drama là giỏi.
- Đây là livestream của Z đại, phó bản không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng là bọn tôi muốn nhìn Z đại, ai muốn gây sự bấm nút biến được không?
….
Làn đạn đầy chữ là chữ, Văn Tranh nhìn mới nhớ đây là phó bản Dư Tấn mới thiết kế năm nay, nghe nói được đánh giá hạng bạch kim.
Cũng bởi vì nó nên anh ta mới bị người khác nhận ra, bị bạo lực mạng trầm trọng.
Phó bản hạng bạch kim, tức là cả độ khó lẫn cốt truyện đều thuộc hàng top. Nếu đây là phó bản do người quen thiết kế, Văn Tranh không muốn làn đạn tiếp tục mắng người nữa nên bắt đầu tìm manh mối phân tán sự chú ý của mọi người.
Cửa khoá rồi.
Cửa nhà vệ sinh công cộng chắc chắn không thể khoá cứng thế này được, anh mở không ra chắc do chưa giải quyết được thử thách của game.
Nơi này ngoại trừ bồn cầu, hộp đựng khăn giấy và gạch ra thì không còn gì hết. Bồn đựng nước cũng không phải thứ có thể mở ra, anh bèn đảo mắt nhìn khắp nơi lần nữa.
Chẳng lẽ muốn anh trèo ra ngoài qua khoảng trống phía trên?
Hay là……
Văn Tranh dứt khoát quỳ một chân, áp một bên mặt xuống đất, nhìn qua cái khe khoảng mươi cen-ti-mét.
Một đôi chân.
Sau đó hay đôi mắt gặp nhau, là một đôi mắt hàng thật giá thật.
“!” Văn Tranh nổi hết cả da gà da vịt, giật mình đạp cửa một cái, cuối cùng lý trí quay lại kịp lúc, nhịp thở cũng dần bình thường lại.
Có một đứa con nít ở kế bên cũng đang nhìn anh qua khe hở.
“Ngài ma ơi.” Là giọng của con nít, trong trẻo vô cùng, còn chưa đến thời kỳ vỡ giọng nữa. Văn Tranh nghĩ có lẽ thằng bé vẫn chưa học cao lắm.
Một thằng nhóc cấp hai đổ lại.
Mà ngài ma này, chắc là gọi anh.
“Ừ.” Văn Tranh lên tiếng đáp lại nó, kế bên quả nhiên bắt đầu chạy cốt truyện, thằng bé vui vẻ chuyền một quyển vở sang từ khe hở giữa hai buồng. Bên trong còn kẹp cây bút chì.
“Ngài ma, ngài biết chơi caro không ạ?” Giọng thằng bé vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, không biết tại sao lại đòi chơi cờ caro ở chỗ này.
Nhưng người chơi chuyên nghiệp như Văn Tranh sao có thể từ chối yêu cầu của NPC, anh nhặt quyển vở dưới đất lên mở ra, bên trong thật sự vẽ bàn cờ caro.
Đây là vở ô ly, mỗi ô vuông tầm ba bốn cen-ti-mét cách nhau một thanh đậm màu xám, thích hợp con nít chơi mấy trò cờ caro trong lúc chán.
Nhưng cái này chỉ “thịnh hành” khoảng hai trăm năm trước mà thôi, con nít bây giờ giải trí bằng thiết bị công nghệ cao, còn nhỏ không có thời gian chơi, đến khi có thời gian chơi rồi cũng không chơi trò này.
Nếu không phải tuyến thời gian mấy trăm năm về trước thì tức là đứa nhỏ này rất có vấn đề, không chơi được mấy trò người ta hay chơi, chỉ có thể tự chơi cờ với bản thân.
Lúc Văn Tranh cầm được quyển vở, nó đã tự chơi hết nửa trang tập, không biết đã ở đây bao lâu rồi.
Văn Tranh nghiêm túc vẽ một hình tròn, trước khi chuyền qua còn khép vở lại, bìa lót chợt loé sáng.
Anh sửng sốt rụt tay lại, mở ra nhìn thử.
Tập ghi chép, lớp hai năm ba, Dư Tấn.
Dư Tấn!
Anh đang livestream, mọi hành động đều bị người khác nhìn chằm chằm, Văn Tranh dùng tốc độ phản ứng siêu nhanh của mình đóng quyển vở lại.
Cứ như màn nhìn tên “nhân vật chính” chỉ là xem cho vui thôi, không có ý nghĩa thực tế nào.
Dù sao tên của Trung Quốc nhiều với phức tạp, khó liên tưởng.
Dư Tấn.
Tại sao anh ta lại muốn tạo ra một bản sao của mình trong game? Nhìn hoàn cảnh thì cũng không vui vẻ gì lắm.
NPC Tiểu Dư Tấn không thấy có gì sai sai, vui vẻ vẽ một dấu x, đẩy cuốn vở sang.
Văn Tranh điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục “đấu với máy” hơn mười phút mới có thể chiến thắng nhóc giữ cửa, lấy được lời khen ngọt ngào của thằng bé: “Ngài ma ngài giỏi quá đi.”
Câu này hình như là tín hiệu vì cánh cửa buồng bên cạnh bỗng rầm một cái.
Có người đập cửa!
“Thằng biến thái mày đi ra đây! Tao biết mày ở trong trỏng, cút ra đây nhanh!”
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm: “Ha ha, đừng nói nó đút đầu vô bồn cầu rồi nha?”
“Có đút vô cũng phải lôi ra, đại ca cố tình mang váy theo cho nó nè! Thằng biến thái này đẹp đến vậy thì phải bận váy chứ.”
“Wow, sao đại ca không nói gì với anh em hết vậy.”
“Thằng biến thái này hên ghê á, váy do chính tay đại ca chọn luôn, đại ca lựa hơi lâu đó, tao còn góp ý nữa mà? Ủa không, là đề nghị chứ, ha ha.”
“Đúng á, váy đẹp thế này, bé Dư có muốn mặc không, mặc vào chắc chắn rất đẹp!”
Bọn họ cười phá lên.
“Haizzzz! Dư biến thái này! Cảm giác khi mặc váy là gì thế? Tao nghe mẹ tao nói cái thứ như mày sẽ cắt chim, thật hả?” Một người hỏi.
“…. Không phải.” Cuối cùng Tiểu Dư Tấn buồng bên cạnh cũng lên tiếng, nội dung cũng không phải thứ người bên ngoài muốn nghe.
“Tớ không thích. Đau lắm.”
Câu nói vừa dứt, cánh cửa buồng bên cạnh bị kéo ra, một tiếng la bị bịt lại và vài giọng nói cao vút của con nít vang lên, rất gần.
“Biến thái! Này thì học Dư Lam này!”
“Tụt quần nó ra coi thử đi?”
“Mẹ nó còn dám phản kháng nữa hả!”
“Đánh chết nó đi…”
Văn Tranh đập cửa nhưng làm thế nào cũng không mở được, anh biết rõ đây chỉ là kịch bản thôi, nhưng lửa giận bốc lên vẫn đốt cháy lý trí của anh.
Game không giống trong thực tế, dù cho có dùng bao nhiêu sức đi chăng nữa cũng không thể mở cửa được, không bao giờ có màn kì tích xuất hiện đâu. Đến khi tiếng đấm đá bên ngoài yếu đi thì cánh cửa mới vang lên tiếng cách.
Anh đen mặt mở cửa phòng bên cạnh, mấy thằng gấu chó gấu mèo kia hình như không nghe thấy giọng của anh, mấy câu nói ác độc vẫn chạy khỏi miệng tụi nó không dứt, liên tục đâm xuyên qua người Văn Tranh.
Anh biến thành “ngài ma” vô dụng.
“Không sao chứ?” Văn Tranh ngồi xuống, nhìn Tiểu Dư Tấn thê thảm.
Gương mặt Dư Tấn ngoài đời giống dòng nước trong lành, không xấu nhưng không bắt mắt. Game cũng làm rất thật, giống với Dư Tấn thật đến ba mươi phần trăm. Không biết có phải cố tình làm cho giống hay không.
Nó thê thảm nằm đó, gối đầu trên miếng gạch góc buồng, quần áo xộc xệch, khóe miệng còn tím đen.
Cho dù đám kia có gấu chó gấu mèo đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy thằng nhóc tám chín tuổi, sức lực có hạn.
Nhưng loại vết thương này rất hay đọng lại sâu trong tâm hồn không thể mờ phai.
“Cảm ơn ngài ma ạ.” Tiểu Dư Tấn từ từ bò dậy, chỉnh trang lại quần áo mới móc cặp sách từ phía bên kia bồn cầu ra.
“Con phải về rồi.” Nó lễ phép: “Lần sau chơi cờ caro với con nữa nha.”
Văn Tranh nhìn nó: “Để tôi đi với em.”
—-
Ngọc Thuỵ: Tui định cho xưng Văn Tranh xưng em – anh với Bắc Tư Ninh sau khi hẹn hò á. Dù sao Bắc Tư Ninh cũng bốn trăm có thừa mà.
Spoil cho nè: Phó bản này không có vui chút nào đâu, chát lắm. Nhiều khi edit truyện này ngẫm lại thấy ấn tượng mấy cái phó bản ghê gớm, ngoại trừ con bé Susan ra thì hay thật. Như phim luôn.
- -----oOo------
Bắc Tư Ninh bị đấm ngã xuống đất, hắn giơ tay che mắt lại, đầu ngón tay đỏ bừng do hứng cơn thịnh nộ của Văn Tranh. Hắn nhìn chằm chằm anh.
Văn Tranh ngồi xổm, vén lọn tóc che mặt hắn sang một bên.
“Biết sai chưa?” Anh hỏi.
Bắc Tư Ninh: “….”
“Gan nhỉ.” Văn Tranh cũng không cần hắn trả lời, anh lạnh lùng nói tiếp: “Nếu hôm nay Diệp…. Tiểu Băng không ở công ty, thư không đến tay anh, anh chắc chắn sẽ không online. Vậy những lời khi nãy tôi nói sai à?”
Bắc Tư Ninh chợt nâng gối, Văn Tranh co cùi chỏ đỡ theo bản năng, sau đó cổ tay anh bỗng bị túm chặt, người đẹp tóc dài xoay người vặn ngược anh lại, nhấn đầu anh gần chạm mặt đất.
“Chúng ta tạm thời không nói mấy chuyện này.” Hắn đau đầu nói: “Phải đi là sao, đi đâu, sao không nói cho ta biết trước!?”
Văn Tranh hừ nhẹ, nói: “Anh cho tôi cơ hội nói à?”
Bắc Tư Ninh nhấn rất điêu luyện, hắn khéo léo siết chặt các khớp xương khiến anh chỉ có thể cử động ngón tay một chút. Anh dứt khoát ngừng giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Không phải anh mới là người không muốn biết à? Hay là, anh tính để tôi nói cho Đại Hắc nghe?”
Bắc Tư Ninh lạnh mặt, lửa giận càng lớn hơn nữa, hắn lớn tiếng nói: “Ta chưa có thừa nhận đâu!”
“Buông.” Văn Tranh giật giật, không muốn nói nữa, chờ Bắc Tư Ninh thả lỏng tay mới đứng dậy lắc lắc cổ tay cũng như phủi quần áo.
“Vậy anh xuất hiện làm gì, xem tôi sao rồi? Anh xem rồi đó, biến được rồi.”
“….” Bắc Tư Ninh muốn nói lại thôi: “Rốt cuộc ngươi đi đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho một người bạn trên mạng rằng tôi đi đâu?” Văn Tranh xoay người nhìn hắn.
Câu tiếp theo chưa kịp xuất hiện, loa phát thanh lặp lại bài chúc mừng năm mới ban nãy, Bắc Tư Ninh nhanh trí nói: “Chúng ta đi ăn đi! Thuận tiện đón năm mới luôn?”
“Không đi.” Văn Tranh không thèm nhìn hắn, lạnh mặt mở chế độ random phó bản lên: “Hôm nay là ngày cuối của [Cuộc thi livestream], tôi muốn livestream. Hẹn gặp lại.”
Ba chữ hẹn gặp lại đâm thẳng vào lòng Bắc Tư Ninh, làm hắn lại sôi máu, nhưng không nổi điên tại chỗ nữa, thay vào đó là siết chặt tay rồi nói: “Ta chơi nữa.”
“Anh không đi ăn, thuận tiện đón năm mới?” Văn Tranh hỏi.
“… không đi, ta cũng muốn chơi game.”
- Ngọc Trai: Bạn trên mạng.
- Ngọc Trai: Chỉ là một người bạn trên mạng thôi mà dám tuyệt giao với tôi!? - Xin lỗi tôi mới cười bò tầm hai phút, có ai nói tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?
- Đây để tóm tắt cho, sau khi phân tích những gì hai người họ nói, có nhiều thứ lắm nên tôi cả gan đoán đại — Ngọc Trai quậy gì đó, Z đại dỗ. Ngọc Trai vẫn dỗi, Z đại dỗ tiếp. Ngọc Trai ứ thèm nghe, Z đại dẹp luôn không thèm dỗ nữa. Ngọc Trai: Anh không dỗ tôi?
- Có độc hả!
- Quá độc luôn, sao tôi thấy nó hợp lý khiếp thế, ôi năng lực tẩy não quá mạnh.
- Bạn gái ngang tàn của tôi?
- …. Nếu tôi có loại bạn gái thế này thì thôi tôi tình nguyện làm chó FA cả đời, nhưng nếu Ngọc Trai đối xử với tôi như vậy….
- Nhặt não lên đi.
- Đừng nghĩ nữa. Cẩn thận anh Tranh thấy rồi nhớ ID đó.
- Ai gáy to thế!!!?? Tôi phản đối!!!
- Vui đến mức lật ngửa! Lâu lắm rồi không được thấy hai người họ livestream với nhau á! Cuối cùng anh Tranh cũng có thể mang máy tìm đồ chạy bằng cơm theo rồi, ôi mẹ già rơi lệ.
- Nhìn kênh livestream, chỉ có tám người tham gia [Cuộc thi livestream] còn đang online thôi…. tám con chó FA nổi tiếng.
- Đừng nói nữa, đau lòng quá.
Văn Tranh rũ mắt, ngón tay lơ lửng trên ô xếp đội ngẫu nhiên.
Không phải anh không quý trọng khoảng thời gian cuối cùng bên nhau này, mà anh cảm thấy, nếu bọn họ không kịp làm mối quan hệ này phát triển sâu hơn, vậy ngừng lại bây giờ cũng không tệ.
Vô tình gặp được một người bạn trên game vô cùng ăn ý với mình. Nếu kết quả tốt, anh có thể đắm chìm trong dư vị ván này mang đến thật nhiều ngày.
Bắc Tư Ninh gửi yêu cầu lập đội, anh nhấn đồng ý xong thì cũng nhấn nút tổ đội ngẫu nhiên, ánh sáng màu xanh bọc lấy cả hai, biến họ thành điểm sáng bay về phía chân trời.
***
Chào mừng đến phó bản: [Song Sinh]
Thời gian: Không giới hạn.
Độ khó (tạm thời): Ba sao.
Trong cái buồng nho nhỏ, trên đầu là bóng đèn sợi đốt lập lòe, lúc sáng lúc tắt. Văn Tranh mở mắt, vì quá chói nên phải nheo mắt một lúc để thích ứng.
“Bắc Tư Ninh?”
Chung quanh không ai lên tiếng, anh mở mắt, nhìn cánh cửa dính vết đen thui của kẹo sing-gum tiếp xúc với không khí lâu ngày.
Bắc Tư Ninh không có ở đây, ô liên lạc với bạn tốt cũng bị khoá, anh bị nhốt trong không gian hẹp, bị tách khỏi những đồng đội khác, trường hợp này rất thường thấy ở những phó bản độ khó cao, Văn Tranh không quan tâm lắm, thay vào đó, anh quay đầu quan sát xung quanh.
Sau lưng anh là một cái bồn cầu, trên mặt đất có vài vết ố đen, cửa buồng đóng kính, anh mở khoá nhưng cánh cửa không nhúc nhích.
Hoàn cảnh chật hẹp khiến người ta sợ hãi, Văn Tranh chợt nhớ đến gì đó, anh liếc tên phó bản — [Song Sinh]
Quen tai quá, anh từng nghe hay thấy ở đâu?
- [Song Sinh] nè! Anh Tranh anh quên rồi hả, phó bản do May thần thiết kế á!
- Đừng nhắc đến May nữa được không?
- Đúng vậy anh Tranh vất vả lắm mới tránh xa được người đó, đừng có nói nữa, làm người qua đường là được rồi.
- Ai nói Z đại không liên quan, anh ấy từng nói xấu May thần câu nào ư, tôi là fan của May đây, cũng bởi vì Z đại là streamer khiến anh ấy phấn khích nên tôi mới xem, mới tặng quà, không lẽ đến vậy rồi mà còn không có tư cách lên tiếng à? Coi chừng tôi thoát fan quay sang làm anti fan đấy.
- Hộ cái, anh Tranh không thiếu fans, không có mợ chợ vẫn đông nhá.
- Đừng có làm phiền coi.
- Đúng á gáy nữa report bay màu giờ, bình thường có thấy chú ý đến kiến trúc sư nào đâu, hóng drama là giỏi.
- Đây là livestream của Z đại, phó bản không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng là bọn tôi muốn nhìn Z đại, ai muốn gây sự bấm nút biến được không?
….
Làn đạn đầy chữ là chữ, Văn Tranh nhìn mới nhớ đây là phó bản Dư Tấn mới thiết kế năm nay, nghe nói được đánh giá hạng bạch kim.
Cũng bởi vì nó nên anh ta mới bị người khác nhận ra, bị bạo lực mạng trầm trọng.
Phó bản hạng bạch kim, tức là cả độ khó lẫn cốt truyện đều thuộc hàng top. Nếu đây là phó bản do người quen thiết kế, Văn Tranh không muốn làn đạn tiếp tục mắng người nữa nên bắt đầu tìm manh mối phân tán sự chú ý của mọi người.
Cửa khoá rồi.
Cửa nhà vệ sinh công cộng chắc chắn không thể khoá cứng thế này được, anh mở không ra chắc do chưa giải quyết được thử thách của game.
Nơi này ngoại trừ bồn cầu, hộp đựng khăn giấy và gạch ra thì không còn gì hết. Bồn đựng nước cũng không phải thứ có thể mở ra, anh bèn đảo mắt nhìn khắp nơi lần nữa.
Chẳng lẽ muốn anh trèo ra ngoài qua khoảng trống phía trên?
Hay là……
Văn Tranh dứt khoát quỳ một chân, áp một bên mặt xuống đất, nhìn qua cái khe khoảng mươi cen-ti-mét.
Một đôi chân.
Sau đó hay đôi mắt gặp nhau, là một đôi mắt hàng thật giá thật.
“!” Văn Tranh nổi hết cả da gà da vịt, giật mình đạp cửa một cái, cuối cùng lý trí quay lại kịp lúc, nhịp thở cũng dần bình thường lại.
Có một đứa con nít ở kế bên cũng đang nhìn anh qua khe hở.
“Ngài ma ơi.” Là giọng của con nít, trong trẻo vô cùng, còn chưa đến thời kỳ vỡ giọng nữa. Văn Tranh nghĩ có lẽ thằng bé vẫn chưa học cao lắm.
Một thằng nhóc cấp hai đổ lại.
Mà ngài ma này, chắc là gọi anh.
“Ừ.” Văn Tranh lên tiếng đáp lại nó, kế bên quả nhiên bắt đầu chạy cốt truyện, thằng bé vui vẻ chuyền một quyển vở sang từ khe hở giữa hai buồng. Bên trong còn kẹp cây bút chì.
“Ngài ma, ngài biết chơi caro không ạ?” Giọng thằng bé vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, không biết tại sao lại đòi chơi cờ caro ở chỗ này.
Nhưng người chơi chuyên nghiệp như Văn Tranh sao có thể từ chối yêu cầu của NPC, anh nhặt quyển vở dưới đất lên mở ra, bên trong thật sự vẽ bàn cờ caro.
Đây là vở ô ly, mỗi ô vuông tầm ba bốn cen-ti-mét cách nhau một thanh đậm màu xám, thích hợp con nít chơi mấy trò cờ caro trong lúc chán.
Nhưng cái này chỉ “thịnh hành” khoảng hai trăm năm trước mà thôi, con nít bây giờ giải trí bằng thiết bị công nghệ cao, còn nhỏ không có thời gian chơi, đến khi có thời gian chơi rồi cũng không chơi trò này.
Nếu không phải tuyến thời gian mấy trăm năm về trước thì tức là đứa nhỏ này rất có vấn đề, không chơi được mấy trò người ta hay chơi, chỉ có thể tự chơi cờ với bản thân.
Lúc Văn Tranh cầm được quyển vở, nó đã tự chơi hết nửa trang tập, không biết đã ở đây bao lâu rồi.
Văn Tranh nghiêm túc vẽ một hình tròn, trước khi chuyền qua còn khép vở lại, bìa lót chợt loé sáng.
Anh sửng sốt rụt tay lại, mở ra nhìn thử.
Tập ghi chép, lớp hai năm ba, Dư Tấn.
Dư Tấn!
Anh đang livestream, mọi hành động đều bị người khác nhìn chằm chằm, Văn Tranh dùng tốc độ phản ứng siêu nhanh của mình đóng quyển vở lại.
Cứ như màn nhìn tên “nhân vật chính” chỉ là xem cho vui thôi, không có ý nghĩa thực tế nào.
Dù sao tên của Trung Quốc nhiều với phức tạp, khó liên tưởng.
Dư Tấn.
Tại sao anh ta lại muốn tạo ra một bản sao của mình trong game? Nhìn hoàn cảnh thì cũng không vui vẻ gì lắm.
NPC Tiểu Dư Tấn không thấy có gì sai sai, vui vẻ vẽ một dấu x, đẩy cuốn vở sang.
Văn Tranh điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục “đấu với máy” hơn mười phút mới có thể chiến thắng nhóc giữ cửa, lấy được lời khen ngọt ngào của thằng bé: “Ngài ma ngài giỏi quá đi.”
Câu này hình như là tín hiệu vì cánh cửa buồng bên cạnh bỗng rầm một cái.
Có người đập cửa!
“Thằng biến thái mày đi ra đây! Tao biết mày ở trong trỏng, cút ra đây nhanh!”
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm: “Ha ha, đừng nói nó đút đầu vô bồn cầu rồi nha?”
“Có đút vô cũng phải lôi ra, đại ca cố tình mang váy theo cho nó nè! Thằng biến thái này đẹp đến vậy thì phải bận váy chứ.”
“Wow, sao đại ca không nói gì với anh em hết vậy.”
“Thằng biến thái này hên ghê á, váy do chính tay đại ca chọn luôn, đại ca lựa hơi lâu đó, tao còn góp ý nữa mà? Ủa không, là đề nghị chứ, ha ha.”
“Đúng á, váy đẹp thế này, bé Dư có muốn mặc không, mặc vào chắc chắn rất đẹp!”
Bọn họ cười phá lên.
“Haizzzz! Dư biến thái này! Cảm giác khi mặc váy là gì thế? Tao nghe mẹ tao nói cái thứ như mày sẽ cắt chim, thật hả?” Một người hỏi.
“…. Không phải.” Cuối cùng Tiểu Dư Tấn buồng bên cạnh cũng lên tiếng, nội dung cũng không phải thứ người bên ngoài muốn nghe.
“Tớ không thích. Đau lắm.”
Câu nói vừa dứt, cánh cửa buồng bên cạnh bị kéo ra, một tiếng la bị bịt lại và vài giọng nói cao vút của con nít vang lên, rất gần.
“Biến thái! Này thì học Dư Lam này!”
“Tụt quần nó ra coi thử đi?”
“Mẹ nó còn dám phản kháng nữa hả!”
“Đánh chết nó đi…”
Văn Tranh đập cửa nhưng làm thế nào cũng không mở được, anh biết rõ đây chỉ là kịch bản thôi, nhưng lửa giận bốc lên vẫn đốt cháy lý trí của anh.
Game không giống trong thực tế, dù cho có dùng bao nhiêu sức đi chăng nữa cũng không thể mở cửa được, không bao giờ có màn kì tích xuất hiện đâu. Đến khi tiếng đấm đá bên ngoài yếu đi thì cánh cửa mới vang lên tiếng cách.
Anh đen mặt mở cửa phòng bên cạnh, mấy thằng gấu chó gấu mèo kia hình như không nghe thấy giọng của anh, mấy câu nói ác độc vẫn chạy khỏi miệng tụi nó không dứt, liên tục đâm xuyên qua người Văn Tranh.
Anh biến thành “ngài ma” vô dụng.
“Không sao chứ?” Văn Tranh ngồi xuống, nhìn Tiểu Dư Tấn thê thảm.
Gương mặt Dư Tấn ngoài đời giống dòng nước trong lành, không xấu nhưng không bắt mắt. Game cũng làm rất thật, giống với Dư Tấn thật đến ba mươi phần trăm. Không biết có phải cố tình làm cho giống hay không.
Nó thê thảm nằm đó, gối đầu trên miếng gạch góc buồng, quần áo xộc xệch, khóe miệng còn tím đen.
Cho dù đám kia có gấu chó gấu mèo đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy thằng nhóc tám chín tuổi, sức lực có hạn.
Nhưng loại vết thương này rất hay đọng lại sâu trong tâm hồn không thể mờ phai.
“Cảm ơn ngài ma ạ.” Tiểu Dư Tấn từ từ bò dậy, chỉnh trang lại quần áo mới móc cặp sách từ phía bên kia bồn cầu ra.
“Con phải về rồi.” Nó lễ phép: “Lần sau chơi cờ caro với con nữa nha.”
Văn Tranh nhìn nó: “Để tôi đi với em.”
—-
Ngọc Thuỵ: Tui định cho xưng Văn Tranh xưng em – anh với Bắc Tư Ninh sau khi hẹn hò á. Dù sao Bắc Tư Ninh cũng bốn trăm có thừa mà.
Spoil cho nè: Phó bản này không có vui chút nào đâu, chát lắm. Nhiều khi edit truyện này ngẫm lại thấy ấn tượng mấy cái phó bản ghê gớm, ngoại trừ con bé Susan ra thì hay thật. Như phim luôn.
- -----oOo------
Danh sách chương