Ngồi trên thảm dã ngoại, Văn Tranh tay cầm nắm cơm, đực mặt ra đấy. 

Anh đang chờ Đại Hắc quay lại. 

Đặng Phác Ngọc đang nói chuyện hết sức sôi nổi với chị Wendy mới quen của cậu ta, từ chuỗi nhà hàng hót xình xịch đến các nhãn hàng thời gian có giá cả phải chăng nhất, Văn Tranh nghe mà cứ như vịt nghe sấm. Lát sau, Groza quay lại, trong miệng là chiếc dép hồng không biết đào từ trong xó xỉnh nào ra. Văn Tranh nhìn đằng sau nó, không thấy bóng dáng của Đại Hắc đâu. 

Văn Tranh đứng lên, xác nhận mèo không có ở gần đấy, bèn vội vàng chào hai người còn lại, sau đó bỏ đi trong tiếng gọi của Wendy. 

Tim anh đập ngày càng nhanh, thất vọng và không cam tâm trào lên như thủy triều vỗ vào bờ hết lần này đến lần khác. 

Sao không quay lại? Nếu như rời đi, vậy phải nói cho anh biết. Không phải bọn họ đã giao hẹn như thế ngay từ đầu à?

Không nhẽ Đại Hắc không hiểu?

Nếu như số phần trăm cực nhỏ kia là thật, Đại Hắc là một chú mèo hoang thông minh, chắc chắn nó sẽ không bao giờ quay lại nữa nếu được thả về núi rừng. 

Văn Tranh leo lên một con dốc, hổn hển dừng bước. 

Vô ích thôi, đừng tìm nữa. 

Khi anh quyết định mang mèo đến đây, kết quả này đã nằm trong danh sách những kết quả có thể xảy ra rồi. Thay vì nói không chấp nhận được, không bằng nói, là đánh cược thất bại. 

Văn Tranh nghĩ, có lẽ đây là số mệnh của mình. Người mình quan tâm mãi mãi chỉ có thể làm người qua đường với bản thân, cái gì cũng không giữ được.

Nếu như anh cũng có thể ích kỷ một tí. 

Rất thích nó, cho nên bắt nó ở nhà, mua nhà tù được làm bằng kim loại còn cứng hơn cả kim loại dùng trong quân đội, dùng kim loại đắt tiền nhất để nhốt nó lại. 

Hoặc bẻ gãy tay chân của nó, bỏ thuốc nó, rất rất nhiều biện pháp khác nhau. 

Dù sao, nếu không chơi ngu mang nó vào núi, để nó chạy lung tung thì còn có thể ở bên nó thêm vài hôm. 

…nhưng anh làm không được. 

Văn Tranh đứng tại chỗ, sương lạnh của núi bay đến theo cơn gió, khiến không khí anh hít vào phổi lạnh căm. Anh cười tự giễu một cái, đến khi xoay người xuống núi, anh bỗng nhiên thấy một cái bóng đen lướt qua trước mặt. 

“Grào —-” Đại Hắc kêu một tiếng, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh chân anh, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh. 

“……..” Văn Tranh há miệng, ho nhẹ hai tiếng, kéo vành nón xuống, lạnh giọng hỏi: “Mày không đi?”

Đại Hắc không giải thích được, chỉ có thể lùi về sau hai bước, nhún người nhảy lên bả vai Văn Tranh. 

Chóp đuôi quẹt qua một bên mặt Văn Tranh, vừa ấm vừa nhột. 

Tâm trạng Văn Tranh vẫn không tốt như cũ, mãi đến khi đi được hai phút về phía chân núi, mới hỏi: “Chạy đi đâu, không phải tao đã nói là, mày muốn đi đâu phải nói trước cho tao một tiếng hay sao.” 

“…”

“Lần sau lại biến mất mà không ừ hử gì hết, tao đục mày luôn.”

Giọng Văn Tranh cương quyết, Đại Hắc vốn hơi tức, muốn ta bẩm báo với ngươi mặc dù ta chỉ đi có nửa tiếng thôi à…..nhưng hắn nhạy bén phát hiện cảm xúc trong lời nói của Văn Tranh. 

Anh đang hồi hộp. 

Trên đường về, người và mèo đều không phát ra bất kì tiếng động nào nữa, cả quãng đường im lặng. Đêm hôm đó bọn họ trở về Ngô Đồng Viên ở Dung Thành. 

*** 

Bắt Tư Ninh vừa mở mắt ra, một đám người rộn ràng đã đập vào mắt hắn. 

Là đại sảnh trung tâm của [Không Gian Sinh Tồn], từ sợ hãi ban đầu đã biến thành quen rồi cũng chỉ có một tháng. 

Đôi khi phải thừa nhận, yêu tộc không bao giờ có năng lực sáng tạo, khả năng chịu khổ và tàn nhẫn với chính bản thân như con người. 

Lầu Quỳnh Ngọc Vũ, nơi nào cũng có những bức chạm khắc tuyệt đẹp là chỗ chỉ có tu sĩ con người mới ở được. Mà yêu tộc núi Bắc Diêu, xây cung điện khổng lồ đấy, nhưng nhìn kỹ lại, trên đầu chỉ có xà ngang và xà ngang, đại điện nào cũng khắc đi khắc lại hoa văn đấy, nói không chừng là do chim gõ kiến yêu lười biếng nên chả thể so với bên con người.

Có lẽ đó là lỗi của vị yêu vương núi Bắc Diêu, ngài không quan tâm đến những thứ này.

Nhưng hôm nay, khi bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ,  thi thoảng Bắc Tư Ninh vẫn nhớ cung điện thô sơ kia của mình. 

Đôi khi đang họp trong đại điện, chim gõ kiến yêu ngủ gật trên xà nhà rớt thẳng xướng, hay là mấy nhóc mèo con của tộc mèo Tư Mệnh quậy ngai vàng của hắn, hại hắn chỉ có thể đứng nghe mấy trưởng lão nói mấy chuyện tào lao. 

Phong cách của nơi này không chỉ khác hẳn núi Bắc Diêu, mà còn khác hoàn toàn những thành trấn của nhân loại mà hắn từng đi qua. Nhất là mỗi khi bước vào “Thế Giới Ảo Ảnh” thì càng khác hơn, cứ như đang nhắc lại với hắn một lần nữa: Ngươi là kẻ thua cuộc.

Yêu quái núi Bắc Diêu chết thảm.

Đều do lỗi của ngươi.

Tất cả là bởi vì ngươi.

Bắc Tư Ninh hít một hơi thật sâu, vứt mấy suy nghĩ bừa bộn trong đầu mình đi, đưa mắt tìm kiếm Văn Tranh.

Rõ ràng hắn nhìn thấy Văn Tranh đeo mắt kính thự tế ảo lên, hắn mở hộp công cụ xem vị trí của Z-bkc, nó nói anh đang ở trong khu vực công cộng chứ không đang trong bất kì phó bản nào.

Bắc Tư Ninh đi rời khỏi hội trường có viên pha lê khổng lồ, men theo hành lang đến trung tâm thương mại, lối đi rất rộng, khi đến nơi, đập vào mắt hắn là bồn hoa thật lớn ở chính giữa sảnh, hai bên là hai hàng ghế dài.

Văn Tranh đang ngồi trên một cái ghế trong số chúng, hai tay đút túi quần, tư thế thả lỏng, mặt dây chuyền trên cổ được giấu sau lớp áo chứ không để bên ngoài như thường ngày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một đoạn ngắn trên cổ áo.

Bắc Tư Ninh khó hiểu, hắn không biết người này đang buồn phiền việc gì, tuổi thì nhỏ, nhưng lúc nào cũng trong bộ dạng nặng bầu tâm sự.

Khiến người khác chẳng thể yên tâm được.

“Này.” Bắc Tư Ninh đến trước mặt Văn Tranh, lên tiếng chào hỏi trước rồi mới mở khung công cụ, tìm dòng Z-bkc rồi gửi lời mời lập đội sang.

Văn Tranh nhấn đồng ý, im lặng giương mắt nhìn hắn.

“Ngươi sao vậy?” Bắc Tư Ninh không được tự nhiên hỏi. Hắn đường đường là Yêu vương núi Bắc Diêu, nào giờ hắn có để ý tâm trạng của ai bao giờ đâu, thành ra đầu lưỡi hắn có hơi cứng: “Ngươi có vẻ không được vui.”

Văn Tranh bâng quơ trả lời: “Nuôi một con mèo, lúc nào cũng nơm nớp sợ nó chạy trốn.” 

Bắc Tư Ninh ho liền tù tì vài tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Là con mèo đen giống trang sức ngươi đeo à?” 

“Ừ.” Biểu cảm của Văn Tranh dịu đi “Nó rất đáng yêu.”

Đây là lần đầu tiên Bắc Tư Ninh nghe nhân loại khen bản thể của hắn đáng yêu trước mặt hắn, tim như bị nhành cây nhỏ cọ ngang, ngưa ngứa. Cổ hắn giật nhẹ, mặt mày cứng ngắc nói tiếp: “Sao lại chạy được.” 

“Cũng không chắc, cũng có phải nó chưa chạy bao giờ đâu.” 

Mặc dù Bắc Tư Ninh đeo khẩu trang, nhưng suối tóc của hắn vẫn rất bắt mắt, hơn nữa hắn cứ đứng đó nói chuyện với Văn Tranh đang ngồi, cho nên bắt đầu có người qua đường chú ý đến cả hai. 

Không đợi hắn biện minh gì, Văn Tranh đã đứng lên nói: “Vào phó bản đi, ít người.” 

Ánh sáng xanh dương tan đi, hai người đã đứng trong phó bản. 

Ngay lúc mở mắt ra, cả hai đều hơi bất ngờ. Đây là một phó bản ngoài trời vô cùng hiếm gặp, người chơi thế mà lại được truyền tống đến giữa sườn núi. 

Thảm thực vật nơi đây hệt như ngọn núi sau nhà Wendy. Hai người ban sáng còn tôi dỗi anh anh không hiểu, khung cảnh bây giờ như tái hiện lại quá khứ, mà Bắc Tư Ninh giờ không thoải mái như hồi sáng. 

Nhưng tình trạng của Văn Tranh còn thiếu tự nhiên hơn cả hắn, chưa nhìn xem xung quanh có manh mối gì đã vội vàng leo lên trên. 

Cảm giác mệt mỏi trong mấy game vận động là cảm giác thật, sau khi hỡ mắt kính thực tế ảo ra thì cảm giác này mới từ từ biến mất.

Ngọn núi này thẳng đứng, nếu bò lên trên chắc chắn rất khó. Hai đồng đội còn lại không ai muốn chơi thứ phó bản khiến người khác mệt mỏi này nên nối đuôi nhau rời khỏi. 

Vì thế Văn Tranh và Bắc Tư Ninh cũng không vội vã, cả hai cứ thế từ tốn từng bước từng bước leo lên đỉnh núi. 

Bắc Tư Ninh hỏi xem Văn Tranh có đang livestream hay không, sau khi nghe anh bảo không, hắn bèn thả lỏng đôi chút, sàng lọc từ ngữ nói: “Con mèo đấy nom rất đáng tin, ngươi không cần lo xoắn hết cả lên như vậy.”

“Phải không.” Giọng Văn Tranh hơi lạ, nhưng Bắc Tư Ninh lại không nghĩ nhiều, hắn nói tiếp: “Đúng vậy, ta có quen một người rất biết nhìn mèo. Hắn nói Đại Hắc là chú mèo thông minh hiếm gặp…..nhưng mà cái tên Đại Hắc này, hình như hơi ngu si quá thì phải?” 

Giọng điệu Bắc Tư Ninh đột nhiên thay đổi, ức chế trào khỏi cổ họng: “Chỉ vì nó là mèo đen mà đặt tên cho nó là Đại Hắc, ngươi có biết trên thế giới này có bao nhiêu con mèo đen không vậy?” 

Văn Tranh cúi đầu: “Không biết.”

Bắc Tư Ninh đực mặt ra, phát hiện chính bản thân hắn cũng không biết, cho nên đánh trống lảng một cách thần sầu: “Một con mèo mà thôi, nhân loại mấy người bây giờ một người có thể nuôi tới tận vài con mèo, đừng coi trọng quá. Người trẻ tuổi vẫn nên ưu tiên việc kết bạn.” 

“Kết bạn…..ví dụ như cậu?” 

Bắc Tư Ninh bị câu này của anh làm nghẹn họng, rối rắm bò lên một cục đá to tướng, ngơ ngác nhìn Văn Tranh giải câu đố.

“…..Có thể.” 

Hắn thì thầm lúc tảng đá to tướng ấy mở ra.

Văn Tranh đột nhiên quay đầu lại, Bắc Tư Ninh không hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy. Hắn nói: “Không đi à?” 

“Đi.” Văn Tranh dẫn hắn đi về phía trước, bầu không khí trong rừng cây rất tuyệt, bản năng của Bắc Tư Ninh thích hoàn cảnh thế này. 

Bọn họ một trước một sau lên núi, giống hệt ban sáng, vẫn là cả hai, chỉ khác giờ đây bọn họ đang đi lên chứ không phải đi xuống.

Bắc Tư Ninh nghĩ, hay sau này vào thế giới ảo ảnh nhiều hơn một tí, dùng hình người đi với anh, lúc nào cũng cảm thấy tình cảm anh dành cho Đại Hắc quá cuồng nhiệt.

Hắn đã từng nghĩ, ngày nào đó sẽ nói thẳng chuyện biến hình cho Văn Tranh, nhưng bây giờ nghĩ lại, hên mà chưa nói. Anh thích Đại Hắc đến vậy, nếu anh biết hắn có hình người, cũng thích giống y chang như vậy thì phải làm sao?

Vậy chả phải hắn sẽ mãi mãi không thể thoát được sao!

Mặc dù Bắc Tư Ninh chưa nghĩ ra lý do tại sao hắn muốn đi, hắn sẽ làm gì sau khi đi, nhưng hắn vẫn muốn đi. Vì thế hắn im lặng quyết định chôn thật kỹ cái bí mật này.

Trong lúc suy nghĩ của hắn bay cao bay xa, một cầu thang bắc thẳng lên trời xuất hiện trong tầm mắt cả hai.

Bắc Tư Ninh dẹp mấy suy nghĩ lung tung của mình đi, Văn Tranh hướng dẫn hắn bước, hai bên trái và ba bên phải, leo khoảng năm phút, cuối cùng cũng đến tầng mây.

Trong nháy mắt, biển mây vàng chanh đập thẳng vào con ngươi.

Đây là khung cảnh mặt trời mọc chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mỗi người, nay được thế giới ảo ảnh tái hiện lại, quả thật là rúng động lòng người.

Mọi ưu phiền trong thế gian ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Giây phút này, Bắc Tư Ninh dành cho trí tuệ của nhân loại lời ngợi ca từ tận sâu trong đáy lòng hắn…..

“Nếu cậu nói cậu là bạn của tôi-” giọng của Văn Tranh vang lên bên tai hắn “Thế đại hội streamer tuần tới, tôi mời cậu tham gia với mình. Cậu đi chứ?”

“Ừ……Hả??”

Bắc Tư Ninh ngây người.

Văn Tranh tưới thêm ít dầu vào lửa: “Thế nào?….chẳng nhẽ “cậu” ngoài đời xấu ma chê quỷ hờn?”

–—–

Hậu trường nhỏ:

Bắc Tư Ninh: Ngươi mới xấu ma chê quỷ hờn á! Ta đẹp nhất!

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện