“NED!” TÔI LẠI HÉT LÊN.

Không có gì. Không một tiếng động.

“Ned, anh có ở đây không?”

Giọng tôi khàn đi, tôi nhận ra mình đang run. Tôi thường không sợ hãi như thế này và luôn cảm thấy vui khi cứu người khác. Nhưng một người bạn thân đang gặp rắc rối thì lại khác. Đôi khi thật khó để cố không quá xúc động và đánh mất sự tập trung.

Tôi hít sâu, đằng hắng. Lần này giọng tôi to và rõ hơn. “Ned!” Tôi gọi lần cuối. Rồi nhìn quanh. Không có ai, không nhà cửa, không nơi ẩn nấp. Ned hoàn toàn không có ở đó.

“Đi thôi,” tôi nói, chạy vào xe. “Tụi mình sẽ quay lại thị trấn.”

Một lần nữa hai đứa bạn chẳng nói gì khi cả bọn chui vào xe và tôi lái ra đường Shady. Cả bọn nhìn chằm chằm qua cửa kính, mỗi đứa đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình. Tôi có cảm giác chúng cũng lo lắng như mình vậy.

Bọn tôi vẫn im lặng khi lái xe trở lại River Heights - chiếc xe duy nhất trên đường ở cả hai chiều. Những tia sáng cuối cùng của buổi chiều hôm tàn dần, bầu trời chuyển màu xám đậm. Tôi căng mắt, lướt nhìn hai bên đường và cảnh vật xung quanh.

Vừa thấy một tia sáng phía trước, tôi chớp mắt hai lần cho chắc ăn. Tia sáng mỏng manh đó càng lại gần càng rõ hơn, và cuối cùng tôi reo lên. “Anh ấy kìa!” Tôi la lên. “Chính là anh ấy! Chắc chắn luôn!”

Tôi thấy những cái gương phản xạ của chiếc xe đạp mà Ned đang dắt bộ trên đường. Từ đằng xa tôi đã nhận ra anh ngay, vì anh đang mặc một cái áo gió màu đỏ có tia chớp bạc phản quang ở sau lưng.

Tôi bóp còi. Ned quay lại. Khi thấy xe tôi, anh huơ cao nắm đấm lên không và nở nụ cười đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi lập tức phanh lại và nhảy ra khỏi xe. Bess cùng George theo sát phía sau.

“Lúc nào gặp em cũng thật tuyệt,” Ned nói với tôi, cẩn thận thả cái xe đạp xuống bãi cỏ bên đường. “Nhưng lần này mới đúng là đặc biệt tuyệt vời. Anh có tin xấu đây. Anh bị mất xe rồi. Anh luôn đậu nó ở dưới...”

“Xe của anh không bị mất,” tôi ngắt lời. “Nó đang ở chỗ Charlie đấy.”

“Chỗ Charlie Adams ấy hả? Sao nó lại ở đó?”

“Lúc nãy cậu ấy đã kéo nó ra khỏi nước,” Bess chen vào.

“Nước! Chà... đợi đã. Kể lại từ đầu xem nào.”

Tôi kể Ned nghe việc Charlie đã tìm thấy xe của anh thế nào.

“Dưới nhánh sông hả?” Ned hỏi. “Nó thật sự ở dưới nhánh sông ấy sao? Trời đất, anh rất mừng vì Charlie đã thấy chiếc xe ở đó.”

“Còn em thì mừng vì tụi em đã biết chuyện đó,” Bess nói, “và điều đó đã gợi ý cho Nancy chạy ra bờ sông tìm anh đấy.”

“Lúc nãy em có nói chuyện với bố anh,” tôi bảo Ned. “Bác đã gọi điện cho giáo sư Herman và biết rằng anh đã rời trường mấy tiếng rồi, cho nên em thật sự rất lo lắng.”

Ned vòng tay ôm tôi đầy ấm áp, một cảm giác dễ chịu vô cùng.

“Vậy anh đã ở đâu suốt thời gian đó?” George hỏi.

“Anh đi bộ,” Ned đáp. Ned dừng lại và chồm người chống tay lên đầu gối. Rồi anh duỗi người, vặn vẹo xương sống và lúc lắc đầu. Đúng lúc đó, tôi để ý thấy ống quần Ned có một vết rách lớn. Vết rách chạy dài từ đầu gối xuống tới tận mắt cá chân. Khi anh di chuyển, tôi có thể thoáng thấy một vết xước ghê gớm chạy ngoằn ngoèo ở bắp chân anh.

“Nè, đừng có nói là anh đi bộ từ trường về đây nha!” Bess nói.

“Được rồi,” Ned với tay lấy xe đạp, “Anh sẽ không nói,” rồi bỏ nó lên mui xe tôi, “nhưng đó chính xác là những gì anh đã làm.”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy anh?” tôi giục. Tôi không muốn hối thúc, nhưng quả thật tôi rất nóng lòng muốn biết làm thế nào mà xe của anh ấy lại ở dưới nhánh sông được.

“Anh luôn tận dụng mọi lúc để luyện tập cho cuộc đua,” Ned đáp khi cả bọn chui vào xe. Bess và George ngồi ở ghế sau, còn Ned ngồi đằng trước. Bess đưa Ned một chai nước, anh tu ừng ực. Tôi khởi động xe để quay về River Heights.

“Trên đường đến trường đại học,” Ned kể tiếp, “anh luôn lái xe xuống bãi cỏ dưới gốc cây sung dâu, đậu ở đó, rồi đạp xe hết mười dặm còn lại đến lớp.”

“Hồi chiều anh có tập như thế không?” George hỏi.

“Có,” Ned trả lời. “Anh khóa xe đạp ở cái giá bên ngoài lớp, ngó qua cửa sổ là thấy nó ngay. Khi học xong anh đạp trở lại chỗ xe hơi, mới được một quãng thì xòe.” Ned cúi xuống kiểm tra vết xước dưới chân.

“Anh vấp phải đá hay sao?” Bess hỏi.

“Không. Dây xích bị đứt và anh trượt ngã.” Ned quay lại, nở nụ cười cầu hòa với Bess. “Lẽ ra anh phải nghe theo lời khuyên của em về sợi dây xích đó, Bess ạ,” anh nói. “Và sử dụng một trong mấy cái mắc nối nối thêm mà em luôn có sẵn.”

“Dù sao thì,” Ned nói tiếp, rồi quay lại nhìn tôi. “Điều tệ hại nhất là anh đã để quên điện thoại trong ngăn đựng găng tay của xe hơi. Anh bị kẹt ở một nơi khỉ ho cò gáy và thậm chí không thể gọi điện nhờ ai giúp.”

“Vậy là anh đi bộ,” tôi nói.

“Ừ, cuốc bộ lại nơi anh nghĩ có xe mình đang ở đó - đậu an toàn dưới gốc cây.”

“Chỉ có điều Charlie đã thấy nó nằm ở dưới nhánh sông và kéo nó về,” tôi nhận định.

“Vậy là anh cứ thế mà đi bộ à,” Bess nói. “Chà.”

“Cho tới khi anh nhìn thấy một thiên thần lái chiếc xe hơi màu xanh tiết kiệm nhiên liệu đến cứu mình.” Ned nghiêng người qua siết chặt vai tôi.

“Em cá là anh sẽ không bao giờ để quên điện thoại trong ngăn đựng găng tay nữa đâu,” Bess nói.

“Cũng không còn dám đậu xe ở chỗ dốc mà quên cài thắng,” George phụ họa.

“Nhưng anh có cài thắng mà,” Ned quay lại phía sau lần nữa. “Thật đấy! Anh luôn dùng thắng khẩn cấp khi đậu xe dưới gốc cây đó.” Ned nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu khẳng định. “Anh chắc chắn hồi chiều anh đã kéo cần thắng mà.”

Đầu óc tôi phân tích thông tin đó, cùng với những thông tin khác mà Ned vừa cung cấp. Câu chuyện đầy đủ ở đây là gì chứ, tôi thắc mắc.

“Để coi, đi bộ cũng khá vất vả ha,” George nhận xét. “Đã thế còn phải kéo theo cái xe đạp đó nữa.”

“À, anh đi đường tắt băng qua đồng Fern,” Ned nói. “Cũng đỡ hơn một chút.”

“Vì vậy mà tụi em đã không thấy anh khi trên đường đến chỗ cây sung dâu,” tôi nhận ra chi tiết đó. Bất chợt tôi nhớ một điều. Tôi thò tay vào túi và lấy ra cái huy hiệu bằng đồng với biểu tượng cung Song Sinh mà tôi đã nhặt được dưới gầm ghế trong xe Ned. “Cái này có phải của anh không?” tôi hỏi.

“Không,” Ned đáp. “Sao vậy?”

“Em tìm thấy trong xe anh đấy,” tôi trả lời. “Em cũng nghĩ nó không phải của anh. Vậy anh đã thấy nó bao giờ chưa?”

“Chưa,” Ned lắc đầu đáp. Anh nheo nheo mắt như thể đang cố nhớ ra gì đó. Rồi lại lắc đầu. “Không... anh thật sự chẳng có khái niệm gì về nó cả,” Ned nói. “Chắc là một cái mề đay hay gì đó. Thật sự anh cũng không biết tại sao nó lại ở dưới ghế xe của mình nữa.”

“Vì anh chắc chắn rằng mình đã kéo cần thắng khẩn cấp,” tôi nhắc lại. “Cho nên cái này có thể do một ai đó làm rớt lại trong khi mở cửa xe anh và mở luôn cái cần thắng. Ai đó đã tháo thắng cho chiếc xe trượt xuống sông.”

“Nè Nancy, mày muốn nói đó không phải là một tai nạn hả?” George hỏi.

“Cũng có thể như vậy lắm,” tôi khẳng định.

“Deirdre,” George thì thầm nho nhỏ. Rồi nó nói to lên. “Thế còn cuộc đua ngày mai?” Nó hỏi Ned. “Anh đã sẵn sàng cho cuộc đua ngày mai chưa?”

“Dĩ nhiên,” Ned trả lời. “Tắm kĩ, ăn no, ngủ một giấc ngon lành, và anh sẽ sẵn sàng để đua.”

“Lo gì, em sẽ đua vòng đầu tiên mà,” George nhắc. “Cho nên sáng mai anh sẽ được nghỉ thêm một chút trong xe tải.”

“Tuyệt,” Ned nói. “Đó là tất cả những gì anh cần.”

“Anh chắc chứ?” tôi hỏi. “Em không bận tâm nhiều về cuộc đua bằng anh đâu.”

“Chắc mà,” Ned hứa. Nhìn vẻ mặt Ned là tôi biết anh thật sự có ý như vậy. “Bây giờ anh tốt rồi, thậm chí ngày mai anh sẽ còn khỏe hơn nữa.”

“Hay mình ghé qua phòng cấp cứu một chút đi,” tôi đề nghị, “khám xem chân anh thế nào. Em thấy vết xước cũng khá nặng đó.”

“Không cần đâu,” Ned nói. “Thật mà. Anh sẽ đi khám ngay nếu cảm thấy cần thiết.”

“Thôi được rồi.” Tôi đưa điện thoại cho Ned. “Anh nên gọi cho bố đi.”

Trong khi Ned nói chuyện với bố, tôi rà soát lại câu chuyện của anh trong đầu mình. Ai muốn cản trở Ned? Nhưng tại sao chứ? Có liên quan đến cuộc đua không? Hay chỉ liên quan đến cá nhân Ned thôi? “Anh không nói với bố về những gì đã xảy ra,” Ned nói sau khi đã tắt máy. “Ở nhà đang có khách ghé chơi đột xuất, mấy ông bạn học của bố từ thời sinh viên ở Washington đến ấy mà. Để khi nào họ đi rồi anh sẽ kể toàn bộ câu chuyện cho các cụ nghe.”

“Có thể lúc đó chúng ta biết được chính xác điều gì đã xảy ra rồi,” tôi nói.

Khi quay lại River Heights, tôi đặt ra câu hỏi khó khăn nhất. “Ned, có ai đó muốn hại anh vì lý do nào đó không? Gần đây anh có kẻ thù nào không?”

“Anh chẳng nghĩ ra ai cả,” Ned đáp.

“Vậy thì, chúng ta sẽ chỉ xem xét những gì mình đã có và thử xem có phát hiện được gì không nhé,” tôi trấn an Ned. Giờ đây ước gì tôi có thể tự trấn an mình, để thoát khỏi suy nghĩ hết sức bi quan rằng chúng tôi gặp chuyện rắc rối rồi.

Tôi chở Ned về nhà trước - anh đang rất đói và cần rửa sạch vết thương. Hơn nữa, tôi biết tắm nước nóng sẽ giúp anh khỏe hơn nhiều.

Khi chúng tôi đến nhà Ned, Bess nói anh cứ để xe đạp trên mui đi. “Tối nay em sẽ sửa lại sợi xích,” nó nói, “và chắc chắn chiếc xe sẽ sẵn sàng cho cuộc đua ngày mai.”

“Với tư cách là đội trưởng, em ra lệnh cho anh phải ăn thật no và ngủ thật ngon,” tôi nói, rồi hôn Ned. “Sáng mai Bess sẽ đến đón anh.”

“Đội tiến lên,” Ned gọi với theo khi bước vào nhà. Trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng tôi biết mai là anh sẽ lấy lại phong độ ngay thôi.

“Rồi, cho tụi này biết đi Nancy,” Bess hỏi khi tôi de xe ra khỏi đường nhà Ned. “Bà nghĩ thật sự đã có chuyện gì rồi, đúng không? Ai đã làm điều đó với Ned? Và tại sao lại làm thế?”

“Tao không biết,” tôi đáp. “Tao tin chuyện Ned nói là gần đây anh ấy chẳng có kẻ thù nào hết.”

“Mày có chắc anh ấy sẽ nói nếu thật sự có kẻ thù không?” George hỏi. “Nhỡ có kẻ nào đó rất kinh khủng, mà anh ấy không muốn nói để mày khỏi bị liên lụy? Nếu anh ấy chỉ muốn bảo vệ mày thôi thì sao?”

George có lý. Ned không nói dối, nhưng đôi khi anh ấy che giấu sự thật vì tôi. Đây không phải lần đầu tiên Ned đặt sự an toàn của tôi trên cả việc theo đuổi vụ án. Nhưng lần này tôi tin Ned. Điều gì đó trong lòng mách bảo tôi rằng Ned hoàn toàn thẳng thắn. Tôi lắc đầu.

“Mày nghĩ con nhỏ Deirdre thế nào?” George nói. “Nó dám liên quan đến những chuyện như vầy lắm, muốn làm tụi mình rối lên trước cuộc đua.”

“Tao cũng đã nghĩ về điều đó,” tôi nói. “Và... cũng chưa loại trừ khả năng này.”

Tiếp theo tôi thả George xuống, rồi lái xe về nhà Bess, ở cách đại lộ Vernon vài dãy nhà.

Bess và tôi khiêng xe đạp của Ned xuống. Hai đứa cùng xem xét sợi dây xích bị đứt. Có thể dễ dàng phát hiện chỗ móc xích đứt trước đó đã bị tháo ra. Và cũng thật dễ dàng để nhận ra chỗ đứt đã bị gọt bớt một phần trước khi được ráp lại như cũ.

Cuối cùng, tôi lái xe về nhà. Bà Hannah Gruen, quản gia của gia đình tôi, đã đi ngủ. Khi mẹ mất, bố tôi thuê bà Hannah trông nom ngôi nhà, nấu ăn, và chăm sóc tôi. Nhưng bà còn làm nhiều hơn thế nữa. Bà thật sự đã trở thành một thành viên quý giá trong gia đình nhỏ của chúng tôi.

Không phí thời giờ, tôi tắm ngay rồi nhảy lên giường. Ngày hôm nay thật dài và phải mất một lúc lâu tôi mới trấn tĩnh lại được. Hai dòng suy nghĩ cùng lúc bay vèo vèo trong tâm trí tôi: Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Ned chứ? và dội tôi đã sẵn sàng cho cuộc đua chưa?

Chẳng tìm được câu trả lời nào cả, thế là tôi đành đầu hàng và ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện