Bóng dáng đó tuy rất nhanh nhưng chỉ so với người thường thôi, còn đối với cấp bậc đại kiếm sư như Cố Thịnh Nhân thì không xá gì.
Nhưng, tốc độ nhanh như vậy sắp ập tới, Cố Thịnh Nhân lại không hề chạy trốn. Cô lùi lại hai bước, được Joanna ở phía sau đỡ cho, nên áo choàng vẫn đang che mặt cũng rớt xuống. Bóng dáng đó vì cô lùi lại nên ngã nhào xuống đất. Cố Thịnh Nhân biến sắc: đó là Eve Heather.
Ma vương cố tình đụng vào cô. Người mặc áo choàng là con nhà dòng dõi, với thân phận của Eve, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì không biết lúc nào có thể gặp lại cô. Vậy thì chỉ có tự mình nghĩ cách.
Trong khoảng khắc áo choàng của Cố Thịnh Nhân rớt xuống, ma vương cảm thấy trái tim minh đập thình thịch. Rõ ràng bản thân rất ghét màu sắc nổi bật kia, nhưng hắn lại cảm thấy cô gái tóc vàng trước mặt vô cùng sán lạn, rất thu hút. Còn cả đôi mắt màu lục của cô gái xinh đẹp đó nữa, cánh môi mềm mại như hoa tươi, sao lại giống Trần Doanh người mà mà mình ghét nhất đến vậy. Ma vương lại cảm thấy rung động với cô.
Ta đã lâm vào cạm bẫy tình yêu, ma vương nghĩ vậy.
Hắn đã sống vạn năm, lần đầu tiên rung động, lại là một con người nhỏ bé như vậy.
Phải tìm lý do gì để theo cô đây? Trong lòng ma vương nhanh chóng suy nghĩ, khóe mắt nhìn những ma thú đang xông tới.
Cố Thịnh Nhân trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt đang chắn trước mình, bị bò tót Thiết Giáp húc vào chân.
Đôi mắt cô hơi mờ mịt: Đây là phát triển nút thắt của truyện kiểu gì đây?
Ma vương đã được như ý… gia giáo của gia tộc Hoa Hồng Trắng không cho phép Cố Thịnh Nhân bỏ mặc ân nhân của mình bỏ mạng ở đây, cô phải đưa Eve Heather về phủ công tước.
Công tước phu nhân nhìn thấy con gái ôm một người toàn máu về vô cùng sợ hãi, cho đến khi Cố Thịnh Nhân giải thích rõ ràng thì mới yên lòng.
Bà rất cảm kích với ân nhân của con gái, đích thận sắp xếp phòng giành cho khách quý, hơn nữa mời bác sĩ nổi tiếng trong hoàng gia về chữa trị cho Eve.
Lúc này, Cố Thịnh Nhân không hề tốt một chút nào, cô cảm giác ánh mắt đang nhìn mình trong phòng chính là một nam nhân xa lạ.
“Ngươi là ai?” Cô lạnh giọng nói.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân biết hắn là ai, chỉ là cô không thể ngờ rằng ma vương lại xuất hiện nhanh tới như vậy, chẳng lẽ hắn muốn ra tay ngay trong phủ công tước sao?
Tay cô đã ấn vào thủ hộ kết giới trong không gian giới chỉ… đây là do ba đỡ đầu, tổng giám mục của vương quốc Carter sắp xếp cho cô, giáo nữ của mình.
Ma vương giả vờ không nhìn thấy động tác này của cô. Hắn chỉ muốn tham lam ngắm nhìn Cố Thịnh Nhân, trong mắt tràn ngập ý cười: “Thật là một cô gái đáng yêu, nàng có bằng lòng lập một kế ước với ta không?”
Trong lòng Cố Thịnh Nhân gọi hệ thống: “Chuyện đó không giống với nội dung kịch bản, không phải là Eve Heather sẽ lập khế ước với hắn sao?”
Hệ thống cũng mông lung luôn.
Ma vương thấy sự đề phòng của Cố Thịnh Nhân, trong lòng hắn rất khó chịu, trong lòng của hắn, cô gái bé nhỏ này không nên thể hiện gương mặt này với hắn. Đáng nhẽ cô phải tín nhiệm và ỷ lại vào hắn, trong lòng tràn đầy hình bóng của hắn chứ.
“Nàng không có lựa chọn nào khác, lập khế ước với ta, nói cách khác, tính mạng của người phủ công tước Hoa Hồng Trắng, nàng có thể nghĩ đi.”
Nhưng, tốc độ nhanh như vậy sắp ập tới, Cố Thịnh Nhân lại không hề chạy trốn. Cô lùi lại hai bước, được Joanna ở phía sau đỡ cho, nên áo choàng vẫn đang che mặt cũng rớt xuống. Bóng dáng đó vì cô lùi lại nên ngã nhào xuống đất. Cố Thịnh Nhân biến sắc: đó là Eve Heather.
Ma vương cố tình đụng vào cô. Người mặc áo choàng là con nhà dòng dõi, với thân phận của Eve, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì không biết lúc nào có thể gặp lại cô. Vậy thì chỉ có tự mình nghĩ cách.
Trong khoảng khắc áo choàng của Cố Thịnh Nhân rớt xuống, ma vương cảm thấy trái tim minh đập thình thịch. Rõ ràng bản thân rất ghét màu sắc nổi bật kia, nhưng hắn lại cảm thấy cô gái tóc vàng trước mặt vô cùng sán lạn, rất thu hút. Còn cả đôi mắt màu lục của cô gái xinh đẹp đó nữa, cánh môi mềm mại như hoa tươi, sao lại giống Trần Doanh người mà mà mình ghét nhất đến vậy. Ma vương lại cảm thấy rung động với cô.
Ta đã lâm vào cạm bẫy tình yêu, ma vương nghĩ vậy.
Hắn đã sống vạn năm, lần đầu tiên rung động, lại là một con người nhỏ bé như vậy.
Phải tìm lý do gì để theo cô đây? Trong lòng ma vương nhanh chóng suy nghĩ, khóe mắt nhìn những ma thú đang xông tới.
Cố Thịnh Nhân trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt đang chắn trước mình, bị bò tót Thiết Giáp húc vào chân.
Đôi mắt cô hơi mờ mịt: Đây là phát triển nút thắt của truyện kiểu gì đây?
Ma vương đã được như ý… gia giáo của gia tộc Hoa Hồng Trắng không cho phép Cố Thịnh Nhân bỏ mặc ân nhân của mình bỏ mạng ở đây, cô phải đưa Eve Heather về phủ công tước.
Công tước phu nhân nhìn thấy con gái ôm một người toàn máu về vô cùng sợ hãi, cho đến khi Cố Thịnh Nhân giải thích rõ ràng thì mới yên lòng.
Bà rất cảm kích với ân nhân của con gái, đích thận sắp xếp phòng giành cho khách quý, hơn nữa mời bác sĩ nổi tiếng trong hoàng gia về chữa trị cho Eve.
Lúc này, Cố Thịnh Nhân không hề tốt một chút nào, cô cảm giác ánh mắt đang nhìn mình trong phòng chính là một nam nhân xa lạ.
“Ngươi là ai?” Cô lạnh giọng nói.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân biết hắn là ai, chỉ là cô không thể ngờ rằng ma vương lại xuất hiện nhanh tới như vậy, chẳng lẽ hắn muốn ra tay ngay trong phủ công tước sao?
Tay cô đã ấn vào thủ hộ kết giới trong không gian giới chỉ… đây là do ba đỡ đầu, tổng giám mục của vương quốc Carter sắp xếp cho cô, giáo nữ của mình.
Ma vương giả vờ không nhìn thấy động tác này của cô. Hắn chỉ muốn tham lam ngắm nhìn Cố Thịnh Nhân, trong mắt tràn ngập ý cười: “Thật là một cô gái đáng yêu, nàng có bằng lòng lập một kế ước với ta không?”
Trong lòng Cố Thịnh Nhân gọi hệ thống: “Chuyện đó không giống với nội dung kịch bản, không phải là Eve Heather sẽ lập khế ước với hắn sao?”
Hệ thống cũng mông lung luôn.
Ma vương thấy sự đề phòng của Cố Thịnh Nhân, trong lòng hắn rất khó chịu, trong lòng của hắn, cô gái bé nhỏ này không nên thể hiện gương mặt này với hắn. Đáng nhẽ cô phải tín nhiệm và ỷ lại vào hắn, trong lòng tràn đầy hình bóng của hắn chứ.
“Nàng không có lựa chọn nào khác, lập khế ước với ta, nói cách khác, tính mạng của người phủ công tước Hoa Hồng Trắng, nàng có thể nghĩ đi.”
Danh sách chương