“Mẹ nó! Lại để nô lệ đó chạy thoát! Nếu hôm nay không thể tóm được nó, mấy người chúng ta sẽ phiền phức to!” Một nam nhân hùng hổ đi tới.
Bọn họ đều là hộ vệ của trường đấu thú dưới lòng đất, khoảng thời gian này đang làm công tác chuẩn bị cho quyết đấu tháng sau, nào ngờ, hôm nay một tên nô lệ nhỏ bé lại phá tan trở ngại để chạy ra ngoài! Họ là người phụ trách trông coi, nếu phát hiện bị mất người, hậu quả chắc chắn sẽ không hoàn mỹ: “Hả! Nhìn đi.” Một người phát hiện Eve đang trốn ở trong góc tường.
Một người khác đã hiểu ý của hắn… dù sao cũng là nô lệ làm bia đỡ đạn, số lượng đủ là được, sẽ không ai chú ý một tên nô lệ hình dáng như thế nào đâu…
“Các người làm gì vậy? Buông ta ra!” Eve Heather hoàn toàn không ngờ rằng, đám người này lại nhắm tới mình.
“Nhóc con, không cần sợ, các đại gia đưa ngươi đến một nơi rất tốt, đảm bảo ngươi có ăn có mặc!” Nuôi vài ngày sẽ làm thức ăn cho bảo bối của trường đấu thú.
“Đừng chống lại, đi theo họ đi.” Bên tai Eve lại nghe thấy giọng nói của nam nhân thần bí.
Đương nhiên người thần bí có suy tính của mình, hiện tại hắn đã hao tổn sức lực quá nhiều, dựa vào bản thân Eve không thể nào thoát ra được. Không bằng tạm thời đi theo họ, sau đó nhân cơ hội phục hồi sức khỏe sẽ đưa nàng ta chạy trốn sẽ chắc chắn hơn.
Eve ngoan ngoãn bình tĩnh lại. Những nam nhân kia tưởng rằng tên ăn mày tin những lời mình nói, nhìn nhau cười. Nhanh chóng đến ngày mồng hai.
Hôm nay Cố Thịnh Nhân đã dậy từ rất sớm để thể dục buổi sáng, sau đó dùng bữa sáng cùng ba mẹ. Ăn cơm xong một lúc, quản gia nói xe ngựa của gia tộc Bill đang ở ngoài phủ công tước.
“Chào buổi sáng, công tước cao quý, chào buổi sáng phu nhân xinh đẹp.” Lilith chào hỏi hai vợ chồng công tước theo cách lễ nghi tiêu chuẩn.
Trên gương mặt xinh đẹp của phu nhân Roman trần ngập nụ cười, bà rất thích cô bé hoạt bát Lilith này, có những lúc nghĩ tới gương mặt lãnh đạm của con gái và chồng khiến bà cảm thấy hơi buồn.
“Chào buổi sáng, Lilith, đến tìm Nika nhà chúng ta sao?” Bà hỏi với giọng dịu dàng.
Lilith vẫn có chút thận trọng: “Vâng, phu nhân, hôm nay chúng cháu đã hẹn ra ngoài chơi.”
“Vậy được rồi, Nika, con chuẩn bị xong chưa? Đừng để bạn con phải chờ lâu chứ.” Công tước phu nhân hỏi.
“Mẹ, con đã chuẩn bị xong rồi.” Cố Thịnh Nhân trả lời.
Hai người chào tạm biết vợ chồng công tức rồi lên xe.
Đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của Lilith và Cố Thịnh Nhân, công tước phu nhân với khéo léo nén giận nói với chồng: “Xem kìa, gương mặt anh cứ lạnh lùng như vậy, khiến con bé đã sợ hãi như thế nào? Bình thường nó rất sôi nổi, ôi Lilith đáng thương.”
Công tước bất đắc dĩ liếc nhìn vợ: “Na Na, em biết đấy anh không hề cố ý.”
Công tước phu nhân tinh nghịch trừng mắt nhìn: “Công tước Hoa Hồng Trắng, ngài có thể cười lên được không?”
Công tước: …
Lilith kéo Cố Thịnh Nhân lên xe ngựa.
“Làm ta sợ muốn chết!” Lilith cường điệu lấy tay vỗ ngực, phù: “Mỗi lần đối diện với công tước đại nhân còn đáng sợ hơn nhìn thấy trưởng lão giám sát học viện.”
Trưởng lão giám sát là ông lão nghiêm khắc nhất học viện hoàng gia Carter, phụ trách kỷ luật của học sinh học viện, ông ta luôn mặc áo đen, gương mặt đầy nếp nhắn với vẻ mặt châm biếm, là người mà học sinh không hề muốn gặp nhất.
Bọn họ đều là hộ vệ của trường đấu thú dưới lòng đất, khoảng thời gian này đang làm công tác chuẩn bị cho quyết đấu tháng sau, nào ngờ, hôm nay một tên nô lệ nhỏ bé lại phá tan trở ngại để chạy ra ngoài! Họ là người phụ trách trông coi, nếu phát hiện bị mất người, hậu quả chắc chắn sẽ không hoàn mỹ: “Hả! Nhìn đi.” Một người phát hiện Eve đang trốn ở trong góc tường.
Một người khác đã hiểu ý của hắn… dù sao cũng là nô lệ làm bia đỡ đạn, số lượng đủ là được, sẽ không ai chú ý một tên nô lệ hình dáng như thế nào đâu…
“Các người làm gì vậy? Buông ta ra!” Eve Heather hoàn toàn không ngờ rằng, đám người này lại nhắm tới mình.
“Nhóc con, không cần sợ, các đại gia đưa ngươi đến một nơi rất tốt, đảm bảo ngươi có ăn có mặc!” Nuôi vài ngày sẽ làm thức ăn cho bảo bối của trường đấu thú.
“Đừng chống lại, đi theo họ đi.” Bên tai Eve lại nghe thấy giọng nói của nam nhân thần bí.
Đương nhiên người thần bí có suy tính của mình, hiện tại hắn đã hao tổn sức lực quá nhiều, dựa vào bản thân Eve không thể nào thoát ra được. Không bằng tạm thời đi theo họ, sau đó nhân cơ hội phục hồi sức khỏe sẽ đưa nàng ta chạy trốn sẽ chắc chắn hơn.
Eve ngoan ngoãn bình tĩnh lại. Những nam nhân kia tưởng rằng tên ăn mày tin những lời mình nói, nhìn nhau cười. Nhanh chóng đến ngày mồng hai.
Hôm nay Cố Thịnh Nhân đã dậy từ rất sớm để thể dục buổi sáng, sau đó dùng bữa sáng cùng ba mẹ. Ăn cơm xong một lúc, quản gia nói xe ngựa của gia tộc Bill đang ở ngoài phủ công tước.
“Chào buổi sáng, công tước cao quý, chào buổi sáng phu nhân xinh đẹp.” Lilith chào hỏi hai vợ chồng công tước theo cách lễ nghi tiêu chuẩn.
Trên gương mặt xinh đẹp của phu nhân Roman trần ngập nụ cười, bà rất thích cô bé hoạt bát Lilith này, có những lúc nghĩ tới gương mặt lãnh đạm của con gái và chồng khiến bà cảm thấy hơi buồn.
“Chào buổi sáng, Lilith, đến tìm Nika nhà chúng ta sao?” Bà hỏi với giọng dịu dàng.
Lilith vẫn có chút thận trọng: “Vâng, phu nhân, hôm nay chúng cháu đã hẹn ra ngoài chơi.”
“Vậy được rồi, Nika, con chuẩn bị xong chưa? Đừng để bạn con phải chờ lâu chứ.” Công tước phu nhân hỏi.
“Mẹ, con đã chuẩn bị xong rồi.” Cố Thịnh Nhân trả lời.
Hai người chào tạm biết vợ chồng công tức rồi lên xe.
Đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của Lilith và Cố Thịnh Nhân, công tước phu nhân với khéo léo nén giận nói với chồng: “Xem kìa, gương mặt anh cứ lạnh lùng như vậy, khiến con bé đã sợ hãi như thế nào? Bình thường nó rất sôi nổi, ôi Lilith đáng thương.”
Công tước bất đắc dĩ liếc nhìn vợ: “Na Na, em biết đấy anh không hề cố ý.”
Công tước phu nhân tinh nghịch trừng mắt nhìn: “Công tước Hoa Hồng Trắng, ngài có thể cười lên được không?”
Công tước: …
Lilith kéo Cố Thịnh Nhân lên xe ngựa.
“Làm ta sợ muốn chết!” Lilith cường điệu lấy tay vỗ ngực, phù: “Mỗi lần đối diện với công tước đại nhân còn đáng sợ hơn nhìn thấy trưởng lão giám sát học viện.”
Trưởng lão giám sát là ông lão nghiêm khắc nhất học viện hoàng gia Carter, phụ trách kỷ luật của học sinh học viện, ông ta luôn mặc áo đen, gương mặt đầy nếp nhắn với vẻ mặt châm biếm, là người mà học sinh không hề muốn gặp nhất.
Danh sách chương