Không đợi Trương Dương nghĩ ra ý nghĩa của nụ cười này, mỹ nữ kia đã đi về phía bàn họ, sau đó hắn ta nhìn thấy bạn tốt đứng dậy, gọi một tiếng "Tiêu Tiêu".

Trương Dương cảm thấy đầu óc mình bỗng trống rỗng.

Tiêu Tiêu ư? Không phải là Tiêu Tiêu mà hắn ta biết chứ? Vừa rồi mình đã nói gì, cái phải là mỹ nữ này để ý tới mình hay không... 

Trương Dương có thấy không còn mặt mũi nhìn bạn của mình.

"Tiêu Tiêu, anh giới thiệu với em một chút, người này là..."

"Phong Trung Nhất Tiếu ư?" Cố Thịnh Nhân bỗng nói đáp án ra khỏi miệng. 

Trương Dương bỗng lấy lại được tinh thần: "Chị dâu biết tôi ư?"

Cố Thịnh Nhân vừa cười vừa nói: "Dù sao giống như hai người, chơi game hoàn toàn không có thay đổi diện mạo, thực sự hiếm thấy."

Trương Dương nghe vậy nhìn thoáng qua cô gái chói lọi trước mặt, yên lặng nói thầm trong lòng: Chơi game mà biến mình xấu đến trình độ kia, cũng rất hiếm gặp. 

Nếu như mọi người đều đã quen biết trong game, cũng không cần quá mất tự nhiên khi ở hiện thực, bản thân Trương Dương cũng mang tính cách hướng ngoại, cuối cùng nhanh chóng thoải mái với Cố Thịnh Nhân.

Đến tận khi cơm nước xong xuôi, Mạc Đình Viễn đưa cô về nhà, Trương Dương vẫn còn cảm thán: "Mạc thiếu cậu đúng là có số tốt, cậu chỉ tùy tiện nói chuyện yêu đương trong game, kiếm được một mỹ nữ tốt vậy, người anh em đây thấy ước ao và ghen tị!"

Mạc Đình Viễn không có trả lời hắn ta, mà lái xe đi tới một chỗ. Trương Dương nhanh chóng phát hiện đường đi không đúng, hắn ta nhanh chóng nổi lên một dự cảm không tốt: "Mạc thiếu, cậu đang định đi đâu vậy?" 

Vẻ mặt Mạc Đình Viễn bình tĩnh, lời nói ra lại khiến cho hắn ta sợ run cả người: "Lâu rồi không có vận động, chút nữa luyện quyền với tôi một chút."

Trương Dương vốn không được yêu, hắn ta biết mình đã nhất thời lỡ miệng, chắc chắn cái người đàn ông nhỏ mọn Mạc Đình Viễn này sẽ không tha cho hắn ta! Ngày hôm sau Cố Thịnh Nhân vào game, thấy oán hận của Phong Trung Nhất Tiếu gần như bủng nổ cả internet thì hỏi một câu. Phong Trung Nhất Tiếu bay quanh người cô như là u hồn: "Không có chuyện gì, tự mình tạo nghiệt, quỳ cũng phải chịu đựng." 

Cố Thịnh Nhân: "..."

Sơn Hà Nhất Kiếm đi tới cạnh cô: "Không cần quan tâm cậu ta, mỗi tháng cậu ta đều bị điên hai lần vậy."

Hai người kết hôn đơn giản, đương nhiên kết hôn đơn giản chỉ ở trong game, còn hôn lễ trong cuộc sống hiện thực thì vẫn vô cùng long trọng. 

Dù sao Mạc gia không phải gia đình nhỏ gì, nếu làm đơn giản sẽ khiến người khác xem thường cô dâu Cố Thịnh Nhân này.

Cuối cùng Mạc Đình Viễn cũng được danh chính ngôn thuận, dùng nhẫn nhốt chặt cô dâu bên anh cả đời.

Mà Cố Thịnh Nhân cũng nếm được hậu quả từ cái miệng. 

Đêm tân hôn, Mạc Đình Viễn dùng hành động thực tế thể hiện quyết tâm "ăn" cô.

Người đàn ông phát điên này giày vò cô cả buổi tối, khiến hôm sau cả người cô đau mỏi. Cô không hề nghi ngờ, nếu như không phải bởi vì bây giờ hai người đang ở nhà chính Mạc gia, buổi sáng phải dậy ăn cơm với ba mẹ, chắc chắn anh sẽ không tha cho mình.

Đời này Thẩm Tiêu Tiêu sống rất hạnh phúc, lúc cô còn trẻ đã từng chịu đựng một khó khăn lớn, nhưng sau này chuyển vận, gặp người yêu sinh mệnh, từ đó, cả đời giàu có an khang, gia đình hòa thuận, con cái đầy đủ. 

Tất cả những người biết cô đều khen cô tốt số.

Tới một ngày, cháu gái của cô tới gọi bà nội thức dậy, phát hiện không có chút động tĩnh nào. Đẩy cửa đi vào, phát hiện hai người già đã nằm im đó, tay nắm chặt tay, không còn hơi thở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện