“Hai người đang làm gì vậy?”

Cố Thịnh Nhân quay đầu lại, thấy dường như sắc mặt của Olivia hơi khó chịu.

Nàng nhìn Rita đang rất gần mình, đột nhiên phát hiện ra: Không phải là mình đã quá gần gũi nàng ta nên Olivia ghen đó chứ? 

Cố Thịnh Nhân tự giác nới lỏng ra, nhìn hắn ta nói: “Ta tới đây làm khách, chủ nhân không ở đây, ta chỉ có thể thưởng thức vườn hoa tường vi trắng với tiểu Rita đáng yêu thôi.”

Rita nhìn thấy khoảng cách của hai người, trong lòng lại thấy có chút tiếc nuối.

Olivia nhìn vẻ mặt của Ekaterina, chắc chắn nàng không hề có ý gì với Rita mới yên tâm. 

Hắn ta hạ giọng: “Nàng tới lâu đài hắc ám, có thể nói trước với ta một tiếng không, ta sẽ tới nghênh đón.”

Cố Thịnh Nhân nhìn hắn ta đầy ghét bỏ: “Đề tài của phụ nữ chúng ta, một người đàn ông như ngươi thì có gì để nói chứ?”

Olivia… 

Rita:  Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Hóa ra điện hạ Ekaterina lại là một người thú vị đến như vậy.

Những ngày sau, Cố Thịnh Nhân sẽ thường xuyên tới lâu đài hắc ám, mỗi lần đến đều nói chuyện với Rita vô cùng vui vẻ.

Không phải nàng không nhìn thấy sắc mặt của Olivia chỉ là nàng thực sự không hiểu, chỉ là tâm sự với Rita thôi, đều là phụ nữ, Olivia lo lắng điều gì chứ? 

Hệ thống cung cấp thông tin: túc chủ quá đơn giản, không hề biết rằng từ trước tới này huyết tộc hoang dâm vô độ, ngay cả bản thân Olivia, đều ăn sạch cả nam và nữ sao? Olivia nhìn thấy Rita bên cạnh Ekaterina rất vui vẻ, Ánh mắt trầm xuống.

Ngày hôm nay, ngay sau khi Cố Thịnh Nhân rời đi, Olivia đi tới phòng của Rita. 

“Điện hạ?A!” Rita sợ hãi hét lên, một giây sau, cổ nàng ta đã nằm gọn trong tay Olivia.

“Tránh xa nàng ta ra, Rita.” Olivia nhìn nàng ta, trong mắt hằn lên sự khát máu.

Đôi mắt của Rita lấp lánh: “Điện hạ, ta không hiểu ý của người…” 

Olivia dùng sức nắm lấy cổ nàng ta: “Không hiểu? Ekaterina không hiểu, ngươi cũng không hiểu sao?”

Hắn ta từ từ ghé sát tai nàng ta: “Bỏ ngay ý định đó của ngươi đi, nàng ấy, không phải là người mà ngươi có thể chạm tới.”

Nói xong, hắn ta thả lỏng cánh tay nắm cổ Rita, ném nàng ta xuống đất. 

“Khụ khụ…” Mãi Rita mới khôi phục lại, nàng ta nhìn người đàn ông kiêu ngạo, đột nhiên không biết dũng khí ở đâu thốt lên:

“Điện hạ, nếu người thích điện hạ Ekaterina, tại sao không nói với nàng ấy? Tại sao lại phải thay đổi người tình liên tục như vậy?”

Lời nói này của nàng ta, khiến hơi thở của Olivia trở nên tàn ác. 

Rita bị một lực áp chế khiến hộc máu mồm.

Olivia nhìn chằm chằm vào nàng ta, trong mắt hằn lên sự khát máu: “Nếu không phải ngươi là dòng máu huyết tộc ta, chỉ cần những lời ngươi vừa nói, đã đủ để ta đưa ngươi tới tây thiên rồi.”

Dường như hắn ta không muốn nhìn thấy Rita nữa, bóng dáng mơ hồ biến mất trong bóng đêm. 

Rita còn lại một mình ngơ ngẩn ngồi xuống đất. Rất lâu sau nàng ta mới cười phá lên. Ngươi đã thích ta, thì đừng làm những chuyện hại người yêu chứ; Ngươi không ngừng thay đổi người tình, chứng tỏ ngươi không hề xứng với nàng ấy!

Nàng ta dần dần đứng dậy, đi vào trong bóng đêm.

Bóng dáng nàng qua sự phản chiếu của ngọn đèn bị kéo dài ra, trong vô cùng kì dị, từ từ biến mất trong màn đêm. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện