Oliva tâm trạng cực tốt nhìn hàng mi xinh đẹp của Ekaterina, ánh mắt nhìn qua huyết tộc trong phòng yến hội.
Không ít huyết tộc đều tha thiết nhìn cô, hy vọng có thể được vị thân vương điện hạ này nhìn trúng.
Nhưng nữ thân vương Bruch chỉ nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận từng người trong thành này.
Sau đó, cô mở mắt, quay sang Oliva mở miệng: “Nam nhân vừa đi vào trong phạm vi tòa thành ngầm của các ngươi, bị tộc nhân của ngươi bắt trói, là hắn.”
Giọng nói của cô rất tùy tiện, giống như là nói mang đi một con mèo hay một con chó.
Oliva cũng không để ý, hắn trả lời rất sảng khoái, trong nháy mắt liên lạc với thủ vệ đang ở áp giải người xông vào lâu đài bóng đêm, đưa người tới.
Thế nhưng người vừa vào phòng khách, hắn liền hối hận.
Người này.
Thậm chí hắn có dung mạo không thua kém bất kỳ huyết tộc nào, mấu chốt là hắn đem đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Lại càng không có cách nào giữ một đồ vật như thế, sẽ sinh ra chấp niệm với món đồ đó. Đây là điểm chung của tất cả các sinh vật. Bọn họ từ nhỏ không thể thấy hết huyết tôc, vì thế cứ ôm khư khư một dã vọng với ánh nắng.
Thảo nào Ekaterina từ trước đến nay không thích loài người cũng lựa chọn hắn.
Lancelot Ryan vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn vào một người.
Chính là nàng! Tuy rằng tướng mạo nữ nhân này thoạt nhìn không giống nữ nhân hắn thấy trong mộng, thế nhưng cảm giác mãnh liệt nói cho hắn biết, không sai, người hắn muốn tìm chính là nàng.
Người yêu dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm, tâm trạng Cố Thịnh Nhân vô cùng tốt, nhưng biểu hiện ra ngoài vẻ mặt của cô cũng thành xoi mói nhìn Lancelot Ryan.
“A, khuôn mặt trên kia, sức lực quá yếu.”
Lancelot Ryan vẻ mặt mộng ảo trong nụ cười ôn nhu của Oliva bị Cố Thịnh Nhân mang đi.
“Nữ sĩ xinh đẹp, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là Lancelot Ryan.” Lancelot Ryan không chớp mắt nhìn Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng biết, bây giờ ngươi chính là vật sở hữu của ta, ai cho phép ngươi dùng giọng nói như vậy nói chuyện với ta?”
Không sai, cô chính là như vậy, muốn chỉnh đốn hắn một chút.
Nhờ giác quan thứ sáu của huyết tộc, hầu như lúc Lancelot Ryan xuất hiện ở lãnh địa lâu đài bóng đêm, cô có thể cảm giác được trên cổ hắn hương hoa sen chỉ bản thân mới ngửi thấy được.
Cô chờ nam nhân biến sắc.
Vẻ mặt Lancelot Ryan hưng phấn, sau đó lại mang theo chút ngượng ngùng: “Vật sở hữu của nàng, cả người ta đều là của nàng sao? Vậy thì, ta nên gọi nàng như thế nào? Chủ nhân của ta?”
Cố Thịnh Nhân:... Vì sao thế giới này những người yêu nhau đều không biết xấu hổ như vậy?
Người của gia tộc Ryan nghe được lời như vậy, phỏng chừng sẽ phụt máu sau đó lập tức bồi dưỡng một người thừa kế mới…
Cuối cùng Cố Thịnh Nhân ổn định hình tượng của cô, cô tựa hồ có chút ngạc nhiên nhìn Lancelot Ryan: “Người biết thân phận của ta sao?”
Lancelot Ryan thành khẩn lắc đầu.
Cố Thịnh Nhân nở một nụ cười: “Huyết tộc, lấy máu tươi người thường làm thức ăn, ngươi nghe nói qua chưa?”
Sắc mặt Lancelot Ryan thoáng khó coi.
Cố Thịnh Nhân cho là hắn sợ, kết quả nam nhân này một giây sau lại nói: “Ta biết huyết tộc, nghe nói lúc các nàng hấp thụ huyết dịch của con người, người đó sẽ có cảm giác vui vẻ?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Cố Thịnh Nhân: “Nàng trước đây cũng từng đem lại cho người khác cảm giác như vậy?”
Còn chưa chờ Cố Thịnh Nhân nói xong, hắn đứng dậy, cúi người đe dọa nhìn Cố Thịnh Nhân bá đạo mở miệng: “Mặc kệ trước đây thế nào, sau này, nàng chỉ được hút máu một mình ta, không có người khác!”
Không ít huyết tộc đều tha thiết nhìn cô, hy vọng có thể được vị thân vương điện hạ này nhìn trúng.
Nhưng nữ thân vương Bruch chỉ nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận từng người trong thành này.
Sau đó, cô mở mắt, quay sang Oliva mở miệng: “Nam nhân vừa đi vào trong phạm vi tòa thành ngầm của các ngươi, bị tộc nhân của ngươi bắt trói, là hắn.”
Giọng nói của cô rất tùy tiện, giống như là nói mang đi một con mèo hay một con chó.
Oliva cũng không để ý, hắn trả lời rất sảng khoái, trong nháy mắt liên lạc với thủ vệ đang ở áp giải người xông vào lâu đài bóng đêm, đưa người tới.
Thế nhưng người vừa vào phòng khách, hắn liền hối hận.
Người này.
Thậm chí hắn có dung mạo không thua kém bất kỳ huyết tộc nào, mấu chốt là hắn đem đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Lại càng không có cách nào giữ một đồ vật như thế, sẽ sinh ra chấp niệm với món đồ đó. Đây là điểm chung của tất cả các sinh vật. Bọn họ từ nhỏ không thể thấy hết huyết tôc, vì thế cứ ôm khư khư một dã vọng với ánh nắng.
Thảo nào Ekaterina từ trước đến nay không thích loài người cũng lựa chọn hắn.
Lancelot Ryan vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn vào một người.
Chính là nàng! Tuy rằng tướng mạo nữ nhân này thoạt nhìn không giống nữ nhân hắn thấy trong mộng, thế nhưng cảm giác mãnh liệt nói cho hắn biết, không sai, người hắn muốn tìm chính là nàng.
Người yêu dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm, tâm trạng Cố Thịnh Nhân vô cùng tốt, nhưng biểu hiện ra ngoài vẻ mặt của cô cũng thành xoi mói nhìn Lancelot Ryan.
“A, khuôn mặt trên kia, sức lực quá yếu.”
Lancelot Ryan vẻ mặt mộng ảo trong nụ cười ôn nhu của Oliva bị Cố Thịnh Nhân mang đi.
“Nữ sĩ xinh đẹp, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là Lancelot Ryan.” Lancelot Ryan không chớp mắt nhìn Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng biết, bây giờ ngươi chính là vật sở hữu của ta, ai cho phép ngươi dùng giọng nói như vậy nói chuyện với ta?”
Không sai, cô chính là như vậy, muốn chỉnh đốn hắn một chút.
Nhờ giác quan thứ sáu của huyết tộc, hầu như lúc Lancelot Ryan xuất hiện ở lãnh địa lâu đài bóng đêm, cô có thể cảm giác được trên cổ hắn hương hoa sen chỉ bản thân mới ngửi thấy được.
Cô chờ nam nhân biến sắc.
Vẻ mặt Lancelot Ryan hưng phấn, sau đó lại mang theo chút ngượng ngùng: “Vật sở hữu của nàng, cả người ta đều là của nàng sao? Vậy thì, ta nên gọi nàng như thế nào? Chủ nhân của ta?”
Cố Thịnh Nhân:... Vì sao thế giới này những người yêu nhau đều không biết xấu hổ như vậy?
Người của gia tộc Ryan nghe được lời như vậy, phỏng chừng sẽ phụt máu sau đó lập tức bồi dưỡng một người thừa kế mới…
Cuối cùng Cố Thịnh Nhân ổn định hình tượng của cô, cô tựa hồ có chút ngạc nhiên nhìn Lancelot Ryan: “Người biết thân phận của ta sao?”
Lancelot Ryan thành khẩn lắc đầu.
Cố Thịnh Nhân nở một nụ cười: “Huyết tộc, lấy máu tươi người thường làm thức ăn, ngươi nghe nói qua chưa?”
Sắc mặt Lancelot Ryan thoáng khó coi.
Cố Thịnh Nhân cho là hắn sợ, kết quả nam nhân này một giây sau lại nói: “Ta biết huyết tộc, nghe nói lúc các nàng hấp thụ huyết dịch của con người, người đó sẽ có cảm giác vui vẻ?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Cố Thịnh Nhân: “Nàng trước đây cũng từng đem lại cho người khác cảm giác như vậy?”
Còn chưa chờ Cố Thịnh Nhân nói xong, hắn đứng dậy, cúi người đe dọa nhìn Cố Thịnh Nhân bá đạo mở miệng: “Mặc kệ trước đây thế nào, sau này, nàng chỉ được hút máu một mình ta, không có người khác!”
Danh sách chương