Lúc Cố Thịnh Nhân nhìn thấy Minh Thư Giai lần nữa, rõ ràng kinh ngạc một chút.

Minh Thư Giai trước mặt, sắc mặt tái nhợt, hóa trang cũng không che giấu được vẻ tiều tụy.

Xem ra hai ngày nay, cô ta sống không được thoải mái. 

Cũng đúng, bỏ ra cái giá lớn vậy mới lấy được nhân vật này, nếu như cuối cùng lại bởi vì mình mà bị đổi hết, làm sao yên tâm cho được.

"Thật sự đáng thương." Cố Thịnh Nhân cảm thán một tiếng.

Hệ thống cảm thấy có chút nguy hiểm, nó vừa chuẩn bị nhắc nhở kí chủ không nên bị bộ dạng Minh Thư Giai lừa gạt, đã nghe thấy câu tiếp theo của Cố Thịnh Nhân. 

"Tốt muốn nhìn thêm bộ dạng đáng thương của cô ta." Cố Thịnh Nhân cảm thán một tiếng.

Hệ thống:...

Nhìn ra, hai ngày nay Minh Thư Giai rất nỗ lực, cũng bỏ rất nhiều quyết tâm, nhưng điều này cũng không có dùng được gì cả. 

"Cut!" Lý Đạo cau mày hô dừng.

Ông ta nói với Minh Thư Giai: "Lời tôi nói vào hai ngày trước rất rõ, cô đi đi, ngày mai không cần tới đây."

Vẻ mặt Minh Thư Giai trắng bệch, cô ta gần như khóc lóc cầu xin đạo diễn Lý cho mình một cơ hội. 

Nhưng đạo diễn Lý đã thấy cảnh này rất nhiều, không nhúc nhích tý nào, chỉ gọi bảo vệ kéo người đi.

Không ai mở miệng cầu xin cho cô ta.

Minh Thư Giai nhìn tất cả từng người từng người một, một ngày nào đó, vào hoàn cảnh này, những người này, sẽ quỳ gối dưới lòng bàn chân mình, khóc cầu cầu xin mình như hôm nay. 

Nếu Cố Thịnh Nhân biết suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ hỏi một câu: "Rốt cuộc cô đã lấy tự tin từ đâu?"

Cuối cùng nhân vật của Minh Thư Giai được một người có danh tiếng không kém nhận, kỹ thuật diễn vững chắc, không tiếp tục tạo ra sơ suất nào, vẻ mặt đạo diễn Lý cũng thả lỏng.

Những ngày sau đó, mỗi ngày Cố Thịnh Nhân đều chạy qua lại giữa phim trường và nhà, ngoài việc Ludwig không ngừng kiên trì gọi điện quấy rối hằng ngày, gần như cô bận tới nỗi không có thời gian giao lưu với người khác. 

Đến tận khi bộ phim đóng máy.

"Cuối cùng cũng kết thúc!" Hứa Như Vân cùng đoàn làm phim thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả mọi người đều tràn đầy cảm xúc, bộ phim "Thần Tính" này, trong đó liên quan đến cảnh đánh nhau rất nhiều, các diễn viên thường xuyên phải treo trên cao, đủ loại dưới nước, cảnh ở dưới đất thì không quá nhiều. 

Đạo diễn Lý cũng lộ ra một nụ cười.

"Hôm nay tôi mời khách ở khách sạn Vân Thiên!"

"Oa!" 

"Đạo diễn Lý thật hào phóng!"

Đến tối người của đoàn làm phim đều tới khách sạn Vân Thiên.

"Cạn ly!" 

"Chúc phòng vé bán chạy!"

Những người uống say không còn biết gì được người đại diện của mình đưa về nhà.

Cố Thịnh Nhân ngủ tới trời đất mù mịt mấy ngày, mới cảm thấy mình cũng sống lại. 

Đương nhiên, chủ yếu là cô bị một tin tức làm cho tỉnh.

"Ngôi sao của Tinh Ngu có niềm vui mới!"

"Chuyện ngôi sao Dư Tư Dương của Tinh Ngu qua lại với người mới Minh Thư Giai!" 

Cố Thịnh Nhân vừa xem vừa phát biểu đánh giá của mình: "Người phụ nữ Minh Thư Giai này, thật sự là một con gián đánh mãi không chết. Đã bị tung ra quá khứ như thế mà còn có thể dựa vào giải trí Thiếu Đông."

Cho dù Dư Tư Dương không quan tâm tới quá khứ của cô ta hay Minh Thư Giai khiến Dư Tư Dương tin những đưa tin kia đều là giả, đều đã chứng minh thủ đoạn của người phụ nữ này rất giỏi.

Quả nhiên hôm sau Nguyễn Kha Nghi nhìn thấy Minh Thư Giai trong công ty. 

So với mấy ngày trước, khí chất trên người Minh Thư Giai không giống nhau.

Cố Thịnh Nhân liếc cô ta một cái, cả người đều hàng hiệu hạng nhất, gương mặt được trang điểm rất tỉ mỉ, đâu còn nhìn ra tiều tụy trước đó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện