Điện ảnh và truyền hình thành phố Thanh Hoa.
Đây là căn cứ điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, ở đây gần như mỗi ngày đều có fans đến chờ đợi để biết các thông tin về hoạt động của thần tượng mình.
Minh Thư Giai đeo kính râm, cùng trợ lý đi đến.
Không ít người nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của cô ta liền biết đây là một minh tinh, họ nhao nhao lên, nhưng sau khi phát hiện không phải thần tượng của mình thì chán nản quay về chỗ.
Minh Thư Giai cắn môi xấu hổ.
Cô ta tự an ủi bản thân: rồi sẽ có một ngày mình sẽ không còn như bây giờ nữa.
“Là Nguyễn Kha Nghi!”
“Kha Nghi, em yêu chị!”
Khi cô ta đang định đi vào cửa thì nghe thấy không ít người đang hét lên kinh ngạc.
Cô ta dừng lại, sau đó quay đầu liền nhìn thấy một bóng người cao gầy bước xuống từ chiếc xe chuyên dụng.
Đám người trước đó còn vô cùng hững hờ với cô ta thì bây giờ giống như trúng số độc đắc, tất cả đều lao lên phía trước vây quanh Nguyễn Kha Nghi.
“Kha Nghi, hãy chụp ảnh cùng em.”
“Em mang quà cho chị này.”
“Nữ vương bệ hạ, em nghe nói phim của chị đóng bắt đầu quay nên đã đợi ở đây hơn mười ngày rồi!”
Cố Thịnh Nhân rất quen với những tình huống như thế này, cô kiên nhẫn chụp ảnh cùng fans, còn về quà thì Trần Dung sẽ lựa chọn món quà nào có thể nhận, món quà nào không thể nhận.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình nhưng khi cô quay sang chỉ nhìn thấy một bóng người đang rời đi.
Minh Thư Giai sao? Trước đây hệ thống đã báo cho cô biết: Minh Thư Giai đã có được một vai nữ phụ trong “Thần tính”.
Xem ra cô ta cũng vừa đến đây để chuẩn bị quay.
Cố Thịnh Nhân khẽ nhếch môi cười.
Cô biết con người của Minh Thư Giai này, lòng dạ hẹp hòi, tự cao tự đại, cô ta cảm thấy mình chưa nổi tiếng vì chưa gặp được đạo diễn biết thưởng thức tài năng của mình, đối với những người như Nguyễn Kha Nghi, cô ta một mặt trong lòng hâm mộ những điều kiện thuận lợi của người ta nhưng mặt khác lại âm thầm khinh bỉ những người dựa vào khuôn mặt đẹp để kiếm cơm.
Nhưng chẳng phải những vai diễn của cô ta từ trước đến nay đều là do dùng thân để đổi lấy hay sao.
Quả thật không biết sự cô ta tự cảm thấy mình xuất sắc ở điểm nào.
Khi Cố Thịnh Nhân đi vào phim trường, hầu như tất cả diễn viên đều đứng lên.
Ngay cả Lý Phong Vân cũng tươi cười đến bắt chuyện với cô.
Diễn viên như Nguyễn Kha Nghi, ngoại hình đẹp, diễn xuất tốt, địa vị trong làng giải trí cũng cao, quan trọng nhất là không ra vẻ người nổi tiếng, đạo diễn nào lại không thích làm việc với một diễn viên như vậy?
Minh Thư Giai nhìn thấy dáng vẻ của mấy nghệ sĩ mới nổi đang cười nói với Nguyễn Kha Nghi, từ khi cô bước vào ngay cả đạo diễn Lý vốn luôn có vẻ mặt nghiêm túc cũng vui vẻ nói chuyện với Nguyễn Kha Nghi, nhìn thấy một đám người cùng trợ lý vây quanh Nguyễn Kha Nghi.
Đúng là những ngôi sao quay quanh mặt trăng.
Bản thân cô ta gia nhập vào giới giải trí, luôn cố gắng để đạt được cái gì? Không phải là để có được cảm giác có địa vị như vậy và được mọi người vây quanh như thế sao?
Cố Thịnh Nhân thấy Minh Thư Giai mang một khuôn mặt cười ngượng ngùng đi đến trước mặt mình: “Xin chào chị Kha Nghi, em là người mới Minh Thư Giai, xin được chị chỉ bảo nhiều hơn.”
Cho dù cô ta đã gia nhập giới giải trí từ lâu nhưng trong giới nghệ sĩ, đứng trước mặt Nguyễn Kha Nghi thì cô ta không phải cũng chỉ là một người mới thôi sao?
Cố Thịnh Nhân liếc mắt nhìn cô ta, không thể không thừa nhận là khí chất và tên của cô ta rất giống nhau, ngọt ngào vui tươi, đơn thuần vô hại.
Chỉ nhìn bề ngoài của cô ta, ai cũng không thể ngờ được rằng để nâng cao địa vị trong giới giải trí mà không tiếc ép buộc bản thân qua lại với những người đàn ông lớn tuổi có tiền.
Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng.
Cố Thịnh Nhân khẽ cười với cô ta.
Cô biết Minh Thư Giai đã bỏ ra rất nhiều công sức cho bộ phim lần này, cô ta hi vọng mình có thể dựa vào bộ phim này để vươn mình lên, trong câu chuyện ban đầu thì thật sự cô ta đã làm được điều đó.
Có điều bây giờ người đối đầu với cô ta đã đổi thành Cố Thịnh Nhân.
Minh Thư Giai muốn thuận lợi quay xong bộ phim này thì còn phải xem Cố Thịnh Nhân có đồng ý hay không.
Đây là căn cứ điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, ở đây gần như mỗi ngày đều có fans đến chờ đợi để biết các thông tin về hoạt động của thần tượng mình.
Minh Thư Giai đeo kính râm, cùng trợ lý đi đến.
Không ít người nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của cô ta liền biết đây là một minh tinh, họ nhao nhao lên, nhưng sau khi phát hiện không phải thần tượng của mình thì chán nản quay về chỗ.
Minh Thư Giai cắn môi xấu hổ.
Cô ta tự an ủi bản thân: rồi sẽ có một ngày mình sẽ không còn như bây giờ nữa.
“Là Nguyễn Kha Nghi!”
“Kha Nghi, em yêu chị!”
Khi cô ta đang định đi vào cửa thì nghe thấy không ít người đang hét lên kinh ngạc.
Cô ta dừng lại, sau đó quay đầu liền nhìn thấy một bóng người cao gầy bước xuống từ chiếc xe chuyên dụng.
Đám người trước đó còn vô cùng hững hờ với cô ta thì bây giờ giống như trúng số độc đắc, tất cả đều lao lên phía trước vây quanh Nguyễn Kha Nghi.
“Kha Nghi, hãy chụp ảnh cùng em.”
“Em mang quà cho chị này.”
“Nữ vương bệ hạ, em nghe nói phim của chị đóng bắt đầu quay nên đã đợi ở đây hơn mười ngày rồi!”
Cố Thịnh Nhân rất quen với những tình huống như thế này, cô kiên nhẫn chụp ảnh cùng fans, còn về quà thì Trần Dung sẽ lựa chọn món quà nào có thể nhận, món quà nào không thể nhận.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình nhưng khi cô quay sang chỉ nhìn thấy một bóng người đang rời đi.
Minh Thư Giai sao? Trước đây hệ thống đã báo cho cô biết: Minh Thư Giai đã có được một vai nữ phụ trong “Thần tính”.
Xem ra cô ta cũng vừa đến đây để chuẩn bị quay.
Cố Thịnh Nhân khẽ nhếch môi cười.
Cô biết con người của Minh Thư Giai này, lòng dạ hẹp hòi, tự cao tự đại, cô ta cảm thấy mình chưa nổi tiếng vì chưa gặp được đạo diễn biết thưởng thức tài năng của mình, đối với những người như Nguyễn Kha Nghi, cô ta một mặt trong lòng hâm mộ những điều kiện thuận lợi của người ta nhưng mặt khác lại âm thầm khinh bỉ những người dựa vào khuôn mặt đẹp để kiếm cơm.
Nhưng chẳng phải những vai diễn của cô ta từ trước đến nay đều là do dùng thân để đổi lấy hay sao.
Quả thật không biết sự cô ta tự cảm thấy mình xuất sắc ở điểm nào.
Khi Cố Thịnh Nhân đi vào phim trường, hầu như tất cả diễn viên đều đứng lên.
Ngay cả Lý Phong Vân cũng tươi cười đến bắt chuyện với cô.
Diễn viên như Nguyễn Kha Nghi, ngoại hình đẹp, diễn xuất tốt, địa vị trong làng giải trí cũng cao, quan trọng nhất là không ra vẻ người nổi tiếng, đạo diễn nào lại không thích làm việc với một diễn viên như vậy?
Minh Thư Giai nhìn thấy dáng vẻ của mấy nghệ sĩ mới nổi đang cười nói với Nguyễn Kha Nghi, từ khi cô bước vào ngay cả đạo diễn Lý vốn luôn có vẻ mặt nghiêm túc cũng vui vẻ nói chuyện với Nguyễn Kha Nghi, nhìn thấy một đám người cùng trợ lý vây quanh Nguyễn Kha Nghi.
Đúng là những ngôi sao quay quanh mặt trăng.
Bản thân cô ta gia nhập vào giới giải trí, luôn cố gắng để đạt được cái gì? Không phải là để có được cảm giác có địa vị như vậy và được mọi người vây quanh như thế sao?
Cố Thịnh Nhân thấy Minh Thư Giai mang một khuôn mặt cười ngượng ngùng đi đến trước mặt mình: “Xin chào chị Kha Nghi, em là người mới Minh Thư Giai, xin được chị chỉ bảo nhiều hơn.”
Cho dù cô ta đã gia nhập giới giải trí từ lâu nhưng trong giới nghệ sĩ, đứng trước mặt Nguyễn Kha Nghi thì cô ta không phải cũng chỉ là một người mới thôi sao?
Cố Thịnh Nhân liếc mắt nhìn cô ta, không thể không thừa nhận là khí chất và tên của cô ta rất giống nhau, ngọt ngào vui tươi, đơn thuần vô hại.
Chỉ nhìn bề ngoài của cô ta, ai cũng không thể ngờ được rằng để nâng cao địa vị trong giới giải trí mà không tiếc ép buộc bản thân qua lại với những người đàn ông lớn tuổi có tiền.
Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng.
Cố Thịnh Nhân khẽ cười với cô ta.
Cô biết Minh Thư Giai đã bỏ ra rất nhiều công sức cho bộ phim lần này, cô ta hi vọng mình có thể dựa vào bộ phim này để vươn mình lên, trong câu chuyện ban đầu thì thật sự cô ta đã làm được điều đó.
Có điều bây giờ người đối đầu với cô ta đã đổi thành Cố Thịnh Nhân.
Minh Thư Giai muốn thuận lợi quay xong bộ phim này thì còn phải xem Cố Thịnh Nhân có đồng ý hay không.
Danh sách chương