Khi Huyền Kha tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy sư muội của mình lộ ra nụ cười xảo quyệt. Hắn cảm thấy dáng vẻ của sư muội thật sự đáng yêu. Hắn ngồi xuống cạnh Cố Thịnh Nhân: “Gần đây ta nghe được một tin.”
Cố Thịnh Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, Huyền Kha nói: “Liên quan đến muội, nghe nói có người trúng hỏa độc, mà cần máu tim của nàng để giải độc.”
Hắn rất lo lắng cho Cố Thịnh Nhân, nói thêm: “Sư muội, muội yên tâm, chuyện này, những người đó đừng mơ mộng! Máu của kiếm tu quan trong như thế nào! Hơn nữa chỉ là một người xa lạ, dựa vào đâu mà bảo sư muội ta phải hi sinh? Muội yên tâm đi, có huynh ở đây, muội không phải lo lắng gì hết.”
Cố Thịnh Nhân nhìn hắn cười: “Vâng, có sư huynh, ta không hề sợ hãi.”
Mặt của Huyền Kha lại đỏ bừng.
Hôm sau Cố Thịnh Nhân lại giảng bài ở luận kiếm đường, lục chuẩn bị rời đi thì gặp Triệu Hỉ Minh.
“Có việc gì?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Triệu Hỉ Minh khẩn khoản: “Gần đây ta nghe được tin, Bạch Hinh Nhã đó trúng hỏa độc, cần…” Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân: “Cần máu của người mới có thể chữa được, Tẩy Lưu Phong tính cách ngang tàn, thái sư thúc tổ, người phải cẩn thận đó.”
Có Thịnh Nhân gật đầu: “Chuyện này ta đã biết rồi.”
Khi Huyền Kha tới, nhìn thấy nàng một sư muội luôn lạnh lùng lại đang nói chuyện với một nam đệ tử nội môn, khoảng cách hai người quá gần, hơn nữa vẻ mặt của sự muội cho thấy dường như hai người quen nhau.
Trong đầu hắn không biết nghĩ thế nào, nhớ tới lúc trước cũng sư muội tán gẫu phong thái của sư muội đều như vậy, trong môn phái, đương nhiên có rất nhiều người ngưỡng mộ. Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên dâng trào một nỗi tức giận không lời.
“Sư muội.” Hắn nhanh chóng bước tới gần Cố Thịnh Nhân.
Triệu Hỉ Minh thấy vị Lăng Vân tôn giả tới, mau chóng hành lễ với hắn: “Sư huynh, huynh đã tới rồi sao?”
Huyền Kha nhìn Triệu Hỉ Minh: “Đây là?”
Triệu Hỉ Minh thấy Huyền Kha đang nhìn minh, ánh mắt rất bình tĩnh nhưng dường như một áp lực rất lớn đối với bản thân, nên trong nháy mắt đổ mồ hôi hột. Hắn ta đứng thẳng dậy, không để mình thất lễ.
Huyền Kha thấy vậy, trong mắt bỗng đánh giá cao, nhưng mà rất nhanh sau đó nghĩ tới người này thân mật với sư muội như vậy, trong lòng lại ngay lập tức thấy khó chịu.
Cố Thịnh Nhân không biết tâm trạng của hắn, chỉ nói: “Y tên là Triệu Hỉ Minh.”
Huyền Kha thấy sư muội của mình nói về Triệu Hỉ Minh sắc mặt không hề thay đổi, hắn nói: “Ta có chuyện muốn tìm muội, hãy đi theo ta.”
Cố Thịnh Nhân đi theo Huyền Kha tới Lăng Vân Phong.
“Sư huynh, có chuyện gì?”
Huyền Kha im lặng, chẳng qua là hắn muốn Cố Thịnh Nhân tránh xa tên Triệu Hỉ Minh kia mà thôi, làm gì có chuyện gì đâu?
“Muội là đệ tử của Lăng Tiêu sư thúc, xét về vai vế, trong kiếm phái Tinh La, ngoài ta ra mọi người đều là vãn bối của muội. Sư muội, dù đệ tử kia có thích muội tới đâu cũng không được đâu.”
Cố Thịnh Nhân mờ mịt: sư huynh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy, rốt cuộc là có ý gì? Trong khi nàng đang suy tư, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Huyền Kha, trong khoảng thời gian ngắn, ngộ ra rằng: “Sư huynh chẳng lẽ là đã thông suốt rồi sao?
Trong lòng Cố Thịnh Nhân mừng thầm, trên gương mặt không hề thay đổi, giống như không hiểu ý của hắn, khẽ gật đầu: “Ta biết nếu muốn tìm đối tượng, ta sẽ suy nghĩ tới đệ tử bên ngoài phái.”
Huyền Kha cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ vào đầu hắn, sư muội đang có ý gì đây?
Chỉ cần nghĩ tới một sư muội đang gọi mình là sư huynh một cách dịu dàng lại tay trong tay với một nam nhân khác, cười đùa vui vẻ với người khác, trong lòng hắn cảm thấy đằng đằng sát khí.
Sắc mặt hắn nặng trĩu nhìn Cố Thịnh Nhân: “Ta không đồng ý.”
Cố Thịnh Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, Huyền Kha nói: “Liên quan đến muội, nghe nói có người trúng hỏa độc, mà cần máu tim của nàng để giải độc.”
Hắn rất lo lắng cho Cố Thịnh Nhân, nói thêm: “Sư muội, muội yên tâm, chuyện này, những người đó đừng mơ mộng! Máu của kiếm tu quan trong như thế nào! Hơn nữa chỉ là một người xa lạ, dựa vào đâu mà bảo sư muội ta phải hi sinh? Muội yên tâm đi, có huynh ở đây, muội không phải lo lắng gì hết.”
Cố Thịnh Nhân nhìn hắn cười: “Vâng, có sư huynh, ta không hề sợ hãi.”
Mặt của Huyền Kha lại đỏ bừng.
Hôm sau Cố Thịnh Nhân lại giảng bài ở luận kiếm đường, lục chuẩn bị rời đi thì gặp Triệu Hỉ Minh.
“Có việc gì?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Triệu Hỉ Minh khẩn khoản: “Gần đây ta nghe được tin, Bạch Hinh Nhã đó trúng hỏa độc, cần…” Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân: “Cần máu của người mới có thể chữa được, Tẩy Lưu Phong tính cách ngang tàn, thái sư thúc tổ, người phải cẩn thận đó.”
Có Thịnh Nhân gật đầu: “Chuyện này ta đã biết rồi.”
Khi Huyền Kha tới, nhìn thấy nàng một sư muội luôn lạnh lùng lại đang nói chuyện với một nam đệ tử nội môn, khoảng cách hai người quá gần, hơn nữa vẻ mặt của sự muội cho thấy dường như hai người quen nhau.
Trong đầu hắn không biết nghĩ thế nào, nhớ tới lúc trước cũng sư muội tán gẫu phong thái của sư muội đều như vậy, trong môn phái, đương nhiên có rất nhiều người ngưỡng mộ. Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên dâng trào một nỗi tức giận không lời.
“Sư muội.” Hắn nhanh chóng bước tới gần Cố Thịnh Nhân.
Triệu Hỉ Minh thấy vị Lăng Vân tôn giả tới, mau chóng hành lễ với hắn: “Sư huynh, huynh đã tới rồi sao?”
Huyền Kha nhìn Triệu Hỉ Minh: “Đây là?”
Triệu Hỉ Minh thấy Huyền Kha đang nhìn minh, ánh mắt rất bình tĩnh nhưng dường như một áp lực rất lớn đối với bản thân, nên trong nháy mắt đổ mồ hôi hột. Hắn ta đứng thẳng dậy, không để mình thất lễ.
Huyền Kha thấy vậy, trong mắt bỗng đánh giá cao, nhưng mà rất nhanh sau đó nghĩ tới người này thân mật với sư muội như vậy, trong lòng lại ngay lập tức thấy khó chịu.
Cố Thịnh Nhân không biết tâm trạng của hắn, chỉ nói: “Y tên là Triệu Hỉ Minh.”
Huyền Kha thấy sư muội của mình nói về Triệu Hỉ Minh sắc mặt không hề thay đổi, hắn nói: “Ta có chuyện muốn tìm muội, hãy đi theo ta.”
Cố Thịnh Nhân đi theo Huyền Kha tới Lăng Vân Phong.
“Sư huynh, có chuyện gì?”
Huyền Kha im lặng, chẳng qua là hắn muốn Cố Thịnh Nhân tránh xa tên Triệu Hỉ Minh kia mà thôi, làm gì có chuyện gì đâu?
“Muội là đệ tử của Lăng Tiêu sư thúc, xét về vai vế, trong kiếm phái Tinh La, ngoài ta ra mọi người đều là vãn bối của muội. Sư muội, dù đệ tử kia có thích muội tới đâu cũng không được đâu.”
Cố Thịnh Nhân mờ mịt: sư huynh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy, rốt cuộc là có ý gì? Trong khi nàng đang suy tư, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Huyền Kha, trong khoảng thời gian ngắn, ngộ ra rằng: “Sư huynh chẳng lẽ là đã thông suốt rồi sao?
Trong lòng Cố Thịnh Nhân mừng thầm, trên gương mặt không hề thay đổi, giống như không hiểu ý của hắn, khẽ gật đầu: “Ta biết nếu muốn tìm đối tượng, ta sẽ suy nghĩ tới đệ tử bên ngoài phái.”
Huyền Kha cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ vào đầu hắn, sư muội đang có ý gì đây?
Chỉ cần nghĩ tới một sư muội đang gọi mình là sư huynh một cách dịu dàng lại tay trong tay với một nam nhân khác, cười đùa vui vẻ với người khác, trong lòng hắn cảm thấy đằng đằng sát khí.
Sắc mặt hắn nặng trĩu nhìn Cố Thịnh Nhân: “Ta không đồng ý.”
Danh sách chương