Cố Thịnh Nhân và Triệu Hỉ Minh là lượt người đầu tiên xông vào. Hệ thống đã dự tính sẵn: “Túc chủ, cô không phải vội vàng, với điều kiện như nhau, xác xuất cô lấy được bảo vật lớn hơn người khác, nhân vật chính bao giờ cũng được thế giới yêu thương một cách thiên vị, câu nói này không bao giờ sai cả.”
Sự thực quả giống như lời nói của hệ thống, những người còn lại vẫn còn đang sống mái với dòng nham thạch thì Triệu Hỉ Minh và Cố Thịnh Nhân đã bình an vô sự đến được nơi có hỏa nhãn lưu tương.
Triệu Hỉ Minh vui mừng nói: “Nghe đồn hỏa nhãn lưu tương rất khó tìm, dù tìm mười ngày tới nửa tháng cũng chưa chắc đã tìm ra, không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy, ngày đầu tiên mà có thể tìm thấy báu vật.”
Cố Thịnh Nhân chỉ mỉm cười.
Chỉ thấy Triệu Hỉ Minh vô cùng cẩn thận lấy một bạch ngọc bình to bằng bàn tay. Cố Thịnh Nhân vừa nhìn đã thất do hàn ngọc tạo ra, xem ra Triệu Hỉ Minh đã chuẩn bị rất nhiều cho hỏa nhãn lưu tương. Trong hồ chứa đầy hỏa nhãn lưu tương, mà một chiếc bình nhỏ có thể đựng được hết.
Triệu Hỉ Minh cầm cái bình một cách cẩn thận, chần chừ một lúc, rồi nói với Cố Thịnh Nhân: “Tiền bối, hỏa nhãn lưu tương này…”
Cố Thịnh Nhân đã mở miệng cắt lời hắn ta: “Hõa nhãn lưu tương này không có tác dụng với ta, ngươi cứ giữ lại tốt hơn.”
Triệu Hỉ Minh thấy hơi xấu hổ, hắn ta định mở miệng hỏi xem có thể giao hỏa nhãn lưu tương cho mình không, dù sao hỏa nhãn lưu tương cũng chỉ đủ cho một người dùng mà hắn ta lại cần tới nó. Không ngờ người ta đã muốn để cho hắn ta ngay từ đầu.
Cố Thịnh Nhân nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta thì đã biết hắn ta đang suy nghĩ gì, nàng nói: “Ta tới đây chỉ muốn biết về truyền thuyết Tây Phượng cốc, được thấy hỏa nhãn lưu tương cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, ngươi không cần phải cảm thấy áy náy.”
Triệu Minh Hi không dám nhiều lời, chỉ trịnh trọng hành lễ với Cố Thịnh Nhân: “Đệ tử đa tạ đại ân của thái sư thúc tổ, sau này có cơ hội, đệ tử sẽ dốc sức báo đáp.”
Cố Thịnh Nhân không hề coi lời nói này là thật, nhưng Triệu Hỉ Minh vẫn ghi lòng tạc dạ.
“Bây giờ mọi người vẫn đang tìm hỏa nhãn lưu tương, chúng ta hãy rời đi nào. Lúc này mới chỉ có một ngày ngắn ngủi, không ai có thể ngờ rằng chúng ta đã có được hỏa nhãn lưu tương.” Cố Thịnh Nhân nói.
Triệu Hỉ Minh gật đầu. Quả nhiên khi hai người họ ra khỏi Tây Phượng cốc, thấy thế lực của Tẩy Thiên canh giữ khắp nơi, xem ra họ đã có ý định nếu không tìm thấy hõa nhãn lưu tương cũng sẽ cướp đoạt.
“Sư muội, không biết sư tôn lại vội vàng gọi chúng ta về làm gì?”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới đợi được hỏa nhãn lưu tương xuất hiện, không ngờ chưa bắt đầu đã phải…”
Thủ vệ canh cửa nhìn thấy hai người họ có dáng vẻ vội vàng, hơn nữa hỏa nhãn lưu tương mới xuất hiện, có lẽ chưa thể tìm ra nhanh tới như vậy nên đã không dò hỏi gì mà để hai người họ rời đi.
Cố Thịnh Nhân thở phào nhẹ nhõm, nếu là cưỡng ép rời đi, phải đánh nhau nàng cũng không hề sợ, những khó tránh khỏi sẽ kéo dài thời gian, nếu như gây sự chú ý của kiếm tôn, sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
“Ta chuẩn bị về môn phái bế quan, không biết tái sư thúc tổ ra sao?”
Nhiệm vụ của Cố Thịnh Nhân đã hoàn thành, nàng gật đầu: “Ta cũng chuẩn bị về môn phái.”
Hai người không hề chậm chạp, quay về môn phái, chợt nghe thấy huyền thưởng lệnh của Tẩy Thiên các.
Ai có thể điều trị được người bị mắc hỏa độc, Tẩy Thiên các sẽ khoản đãi hậu hĩnh!
Trong lòng Cố Thịnh Nhân đã hiểu: xem ra Bạch Hinh Nhã không thể thoát khỏi nội dung của kịch bản.
Sự thực quả giống như lời nói của hệ thống, những người còn lại vẫn còn đang sống mái với dòng nham thạch thì Triệu Hỉ Minh và Cố Thịnh Nhân đã bình an vô sự đến được nơi có hỏa nhãn lưu tương.
Triệu Hỉ Minh vui mừng nói: “Nghe đồn hỏa nhãn lưu tương rất khó tìm, dù tìm mười ngày tới nửa tháng cũng chưa chắc đã tìm ra, không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy, ngày đầu tiên mà có thể tìm thấy báu vật.”
Cố Thịnh Nhân chỉ mỉm cười.
Chỉ thấy Triệu Hỉ Minh vô cùng cẩn thận lấy một bạch ngọc bình to bằng bàn tay. Cố Thịnh Nhân vừa nhìn đã thất do hàn ngọc tạo ra, xem ra Triệu Hỉ Minh đã chuẩn bị rất nhiều cho hỏa nhãn lưu tương. Trong hồ chứa đầy hỏa nhãn lưu tương, mà một chiếc bình nhỏ có thể đựng được hết.
Triệu Hỉ Minh cầm cái bình một cách cẩn thận, chần chừ một lúc, rồi nói với Cố Thịnh Nhân: “Tiền bối, hỏa nhãn lưu tương này…”
Cố Thịnh Nhân đã mở miệng cắt lời hắn ta: “Hõa nhãn lưu tương này không có tác dụng với ta, ngươi cứ giữ lại tốt hơn.”
Triệu Hỉ Minh thấy hơi xấu hổ, hắn ta định mở miệng hỏi xem có thể giao hỏa nhãn lưu tương cho mình không, dù sao hỏa nhãn lưu tương cũng chỉ đủ cho một người dùng mà hắn ta lại cần tới nó. Không ngờ người ta đã muốn để cho hắn ta ngay từ đầu.
Cố Thịnh Nhân nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta thì đã biết hắn ta đang suy nghĩ gì, nàng nói: “Ta tới đây chỉ muốn biết về truyền thuyết Tây Phượng cốc, được thấy hỏa nhãn lưu tương cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, ngươi không cần phải cảm thấy áy náy.”
Triệu Minh Hi không dám nhiều lời, chỉ trịnh trọng hành lễ với Cố Thịnh Nhân: “Đệ tử đa tạ đại ân của thái sư thúc tổ, sau này có cơ hội, đệ tử sẽ dốc sức báo đáp.”
Cố Thịnh Nhân không hề coi lời nói này là thật, nhưng Triệu Hỉ Minh vẫn ghi lòng tạc dạ.
“Bây giờ mọi người vẫn đang tìm hỏa nhãn lưu tương, chúng ta hãy rời đi nào. Lúc này mới chỉ có một ngày ngắn ngủi, không ai có thể ngờ rằng chúng ta đã có được hỏa nhãn lưu tương.” Cố Thịnh Nhân nói.
Triệu Hỉ Minh gật đầu. Quả nhiên khi hai người họ ra khỏi Tây Phượng cốc, thấy thế lực của Tẩy Thiên canh giữ khắp nơi, xem ra họ đã có ý định nếu không tìm thấy hõa nhãn lưu tương cũng sẽ cướp đoạt.
“Sư muội, không biết sư tôn lại vội vàng gọi chúng ta về làm gì?”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới đợi được hỏa nhãn lưu tương xuất hiện, không ngờ chưa bắt đầu đã phải…”
Thủ vệ canh cửa nhìn thấy hai người họ có dáng vẻ vội vàng, hơn nữa hỏa nhãn lưu tương mới xuất hiện, có lẽ chưa thể tìm ra nhanh tới như vậy nên đã không dò hỏi gì mà để hai người họ rời đi.
Cố Thịnh Nhân thở phào nhẹ nhõm, nếu là cưỡng ép rời đi, phải đánh nhau nàng cũng không hề sợ, những khó tránh khỏi sẽ kéo dài thời gian, nếu như gây sự chú ý của kiếm tôn, sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
“Ta chuẩn bị về môn phái bế quan, không biết tái sư thúc tổ ra sao?”
Nhiệm vụ của Cố Thịnh Nhân đã hoàn thành, nàng gật đầu: “Ta cũng chuẩn bị về môn phái.”
Hai người không hề chậm chạp, quay về môn phái, chợt nghe thấy huyền thưởng lệnh của Tẩy Thiên các.
Ai có thể điều trị được người bị mắc hỏa độc, Tẩy Thiên các sẽ khoản đãi hậu hĩnh!
Trong lòng Cố Thịnh Nhân đã hiểu: xem ra Bạch Hinh Nhã không thể thoát khỏi nội dung của kịch bản.
Danh sách chương