Từ Ruby

Gửi Rosie

Tiêu đề Em có OK không? Chị đã không có tin tức gì từ em suốt gần hai tuần qua - đấy chắc là khoảng thời gian dài nhất mà ta không liên lạc. Mọi thứ có ổn không? Chị có gọi điện cho mọi người xung quanh để xem em có về căn hộ không thì Rupert bảo chị là em đã đến Galway rồi. Em vừa mới dọn đồ đi mà chẳng nói lời tạm biệt gì cả - chắc có gì xảy ra rồi. Em định ở đó bao lâu và tại sao em không nói gì với ai cả?

Điện thoại của mẹ em hẳn đã bị cắt rồi nên chị không biết làm thế nào để liên lạc với em nữa. Chị hiểu rằng có lẽ em chỉ cần chút thời gian cho riêng mình. Việc mất cha mẹ thật sự rất khó khăn. Mặc dù chị đã phàn nàn rất nhiều về việc đó, thật sự việc phải đối mặt với mất mát vẫn rất khó khăn. Chị biết chị hay bông phèng một chút nhưng thật sự nghiêm túc là chị sẽ ở đây với em, Rosie, nếu em cần ai đó để nói chuyện, một bờ vai để dựa vào khóc, hay thậm chí cần ai đó để la hét hay quát mắng.

Chị sẽ nói thật tiếc vì em đã mất việc ở khách sạn đó nhưng thật ra chị chẳng tiếc gì cả. Em khá hơn cái khách sạn ấy rất nhiều; em có những ước mơ lớn hơn vượt ra khỏi những bức tường đang bở nát ấy. Bây giờ thì thế giới lại một lần nữa là con hàu của em rồi.

Hãy cho chị biết em có ổn không nếu không chị sẽ tự mình đến đó kiểm tra và đó chẳng phải là một lời đe dọa đâu, đó là một lời hứa đấy.

Chào mừng đến với Phòng chat của Những Người Dublin đã Ly hôn Thanh thản. Hiện có ba người đang chat.

Quý Bà Cô Đơn: Anh chàng trong nhóm đọc sách của tôi hôm qua đã mời tôi đi chơi. Như kiểu hẹn hò ấy. Cuối tuần này. Chỉ có tôi và anh ta thôi. Nhưng tôi không biết là...

Hoa Dại: Cô không biết gì thế?

Quý Bà Cô Đơn: À, tôi không biết liệu tôi có nên hẹn hò trở lại không. Ý tôi là tôi không biết tôi đã sẵn sàng chưa, quá sớm sau việc Tommy và tất cả các thứ khác...

Hoa Dại: Quá sớm à? Quá sớm? Trừ phi cô không nhận ra rằng đã 10 năm từ ngày Tommy bỏ cô.

Quý Bà Cô Đơn: Ôi. Không hề cảm thấy như đã 10 năm.

Hoa Dại: À, nếu cô ngừng than khóc và rền rĩ về việc cô đã cô đơn đến thế nào thì có thể cô sẽ suy nghĩ được tỉnh táo về cuộc đời mình đấy. Cô sẽ hẹn hò với anh nào trong nhóm đọc sách thế?

Quý Bà Cô Đơn: Anh chàng duy nhất trong nhóm đọc sách.

Hoa Dại: Tôi cá là bây giờ các quý cô trong nhóm đã rụng như ruồi hết cả rồi. Câu hỏi cực kỳ quan trọng cho cô bây giờ là anh ta có tiền án tiền sự gì không?

Quý Bà Cô Đơn: Không, tôi đã kiểm tra rồi.

Hoa Dại: Trời ơi, tôi chỉ đang nói đùa thôi! Nhưng ít nhất cô phải biết chiếc ti vi của cô sẽ không biến mất khi cô đi vệ sinh.

Quý Bà Cô Đơn: Đó là một sự xa xỉ mà hầu hết phụ nữ không đánh giá cao lắm.

Người Chắc Chắn vào phòng chat.

Hoa Dại: À, thế thì nghe anh ta có vẻ hợp với cô lắm. Tôi chẳng thấy lý do nào cô không nên đi chơi với anh ta cả. Chúc may mắn với cuộc hẹn hò này nhé.

Người Chắc Chắn: Quý Bà Cô Đơn, cô sắp sửa hẹn hò đấy à?

Quý Bà Cô Đơn: Nghe quý vị nói cứ như thể đó là một căn bệnh ấy.

Người Chắn Chắn: Không, tôi chỉ bị sốc thôi mà! Nhưng theo một cách tích cực! Xin chúc mừng!

Quý Bà Cô Đơn: Xin cảm ơn! Ô kìa, bạn đã đổi tên kìa!

Người Chắc Chắn: Tôi biết. Tôi đã nhận giấy bãi hôn rồi. Bạn thấy đấy, tôi bảo bạn là Nhà thờ có lý mà. Tất cả đều đồng ý rằng Leonard là một tên khốn kiếp toàn phần.

Hoa Dại: Người Chắc Chắn! Thật đúng là một thay đổi khi nghe điều đó từ miệng cô! Tôi không chắc Nhà thờ có nghĩ chính xác như vậy không nhưng đó là một điểm khởi đầu...

Mao Lương Hoa Vàng: Chúc mừng, Người Chắc Chắn.

Người Chắc Chắn: Cảm ơn các cô gái! Bọn tôi đã lâu rồi không nghe tin gì về cô, Mao Lương Hoa Vàng. Gần đây cô ở đâu thế?

Mao Lương Hoa Vàng: Vài tuần qua tôi đã ở ngôi nhà tại Connemara. Tôi có nhiều điều cần phải suy nghĩ.

Hoa Dại: Mọi thứ có ổn không?

Mao Lương Hoa Vàng: Không, không thật sự ổn lắm.

Người Chắc Chắn: Cô có muốn kể cho chúng tôi nghe không? Biết đâu chúng tôi có thể giúp.

Mao Lương Hoa Vàng: À, mẹ tôi qua đời, tôi mất việc và tôi sợ phải nói cái từ "một thứ gì đó khác" đề phòng nó trở nên có hiệu lực và khiến tôi bị suy sụp thần kinh. Vì nếu nó thành hiện thực, vậy thì nó chính thức khẳng định rằng mười năm qua trong đời tôi hóa ra vô ích và là một sự phí phạm thời gian.

Quý Bà Cô Đơn: Nhưng tất cả chúng tôi đều là chuyên gia trong việc đó. Đến giờ hẳn cô đã biết điều gì diễn ra trong phòng chat này rồi, ở lại trong phòng này, có thể chúng tôi sẽ soi sáng vấn đề cho cô.

Mao Lương Hoa Vàng: Cảm ơn. Vậy thì được, câu chuyện thế này... Tôi tình cờ tìm thấy một lá thư được viết ngay sau sinh nhật thứ 30 của tôi. Một lá thư dành cho tôi nhưng chưa bao giờ đến được tay tôi. Một lá thư từ Alex.

Quý Bà Cô Đơn: Ô, anh ta nói gì trong đó thế?

Mao Lương Hoa Vàng: Đây mới là phần khó khăn nhất. Cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi.

Hoa Dại: Ôiiiii!

Người Chắc Chắn: Ôi. Trời. Ơi.

Quý Bà Cô Đơn: Không! Vậy cô đã tìm thấy lá thư đó ở đâu?

Mao Lương Hoa Vàng: Kẻ-tên-là-gì-đấy đã đưa trả lại cho tôi. Anh ta "không muốn là nguyên nhân sự cô đơn của tôi nữa", anh ta nói thế.

Quý Bà Cô Đơn: Anh ta đã giữ nó ngần ấy năm à?

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi không biết tại sao anh ta lại giữ nó ngần ấy năm. Tôi vẫn chưa thật sự đoán ra được. Tôi chưa bao giờ thật sự biết anh ta nghĩ gì dù tôi đã cưới anh ta. Bây giờ tôi thực sự không thể suy nghĩ được gì, tôi sốc quá.

Hoa Dại: Vậy là cô đã nói chuyện với Alex?

Mao Lương Hoa Vàng: Làm sao tôi có thể nói chuyện với cậu ta được, Hoa Dại ơi? Với những gì tôi biết làm sao tôi còn có thể nghĩ về cậu ấy nữa?

Hoa Dại: Rất dễ dàng, tôi có thể hình dung được. Anh ta chỉ cần nói rằng anh ta yêu cô!

Mao Lương Hoa Vàng: Không, Hoa Dại, mười năm trước cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy yêu tôi. Trước khi cậu ấy cưới vợ, trước khi cậu ấy có Theo. Tôi không thể tự mình đến nói chuyện với cậu ấy được. Cậu ấy đã viết thư và gọi điện nhưng ý nghĩ về cái cơ hội bị bỏ lỡ ấy khiến tôi thật sự phát ốm đến nỗi tôi không thể trả lời những tin nhắn của cậu ấy được.

Quý Bà Cô Đơn: Nhưng cô cần phải cho cậu ấy biết rằng cô đã biết!

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi đã định như thế. Tôi nửa sợ, nửa xao xuyến. Tôi định sẽ gọi điện cho cậu ấy và nói với cậu ấy đìêu đó đầu tiên có vẻ vui đùa để xem phản ứng thế nào, cậu ấy cảm thấy ra sao và sau đó sẽ đi xa hơn. Nhưng sáng hôm đó tấm thiệp Giáng sinh hàng năm của cậu ấy được gửi đến hòm thư. Với tấm ảnh vợ cậu ấy và hai con trai ở mặt ngoài tấm thiệp, tất cả đều mặc những chiếc áo liền quần Giáng sinh dệt màu sặc sỡ - Theo với hai chiếc răng cửa sún, Josh với nụ cười rạng rỡ giống cậu ấy, Bethany tay trong tay với Alex. Và tôi không thể nào nói cho cậu ấy biết được.

Bây giờ cậu ấy có còn quan tâm không? Cậu ấy đã cưới vợ. Cậu ấy hạnh phúc. Cậu ấy đã đi ngang qua đời tôi rồi, và kể cả nếu không thế thì tôi cũng không thể trông đợi cậu ấy nhảy ra khỏi tấm ảnh Giánh sinh hoàn hảo đó vì tôi. Khả năng tôi và Alex bên nhau đã hoen mờ đi, cũng như những tấm ảnh cũ của chúng tôi trong mặt dây chuyền của Katie ấy.

Người Chắc Chắn: Hãy nghe tôi, Mao Lương Hoa Vàng, tôi đã đúng khi để cho gia đình ấy yên.

Hoa Dại: Nhưng cô ấy yêu cậu ta! Và cậu ta yêu cô ấy! Và bây giờ mọi người đều chỉnh sửa ảnh cả mà!

Người Chắc Chắn: Cô bây giờ bao nhiêu tuổi, Mao Lương Hoa Vàng, 42 hả?

Mao Lương Hoa Vàng: Đúng.

Người Chắc Chắn: Được. Anh ta viết lá thư đó 12 năm trước, trước khi anh ta lấy vợ. Bây giờ không nên khơi lại chuyện đó nữa. Cô có thể làm tan nát nhiều trái tim nhỏ bé khi kể cho anh ta biết.

Hoa Dại: Ôi, đừng nghe cô ta, Mao Lương Hoa Vàng. Cô nhảy lên một cái máy bay, đến kể cho Alex và nói với anh ta rằng cô yêu anh ta đi.

Mao Lương Hoa Vàng: Nhưng nếu cậu ấy không còn cảm thấy thế về tôi nữa thì sao? Tôi cũng chưa bao giờ nhận được chút rung cảm nào từ cậu ấy suốt 10 năm qua.

Người Chắc Chắn: Vì anh ta đã cưới vợ. Anh ta là một người tốt, Mao Lương Hoa Vàng. Anh ta tuân thủ các luật lệ.

Hoa Dại: Ôi, các luật lệ được tạo ra để bị phá bỏ thôi mà!

Người Chắc Chắn: Không phải khi khiến người ta bị tổn thương, Hoa Dại!

Hoa Dại: Đừng để người khác giẫm lên cô, Mao Lương Hoa Vàng. Đó là cuộc đời của cô. Nếu cô muốn thứ gì đó, cô cần phải đi ra đó và túm lấy nó bằng bất cứ cái gì có thể túm được vì sẽ không ai đưa cho cô cái cô muốn từ trên một chiếc đĩa đâu. Những cô gái tốt luôn về nhì.

Người Chắc Chắn: Những cô gái tốt có lương tâm và với cách đó họ có thể sống với chính bản thân mình. Và dù sao thì chúng ta cũng còn chưa nghĩ về thực tế là cảm giác của Alex về Mao Lương Hoa Vàng có thể đã tan biến đi theo thời gian rồi.

Hoa Dại: Ôi, tại sao chúng ta không mở mang cho cô ấy nhỉ, Người Chắc Chắn?

Mao Lương Hoa Vàng: Cô ấy nói đúng đấy, Hoa Dại. Tôi cần nghĩ đến tất cả các khía cánh trước khi tôi nhảy vào chuyện này. Chúa ơi, tôi thấy mệt quá. OK, vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi kể cho Alex rằng tôi nhận được thư của cậu ấy rồi và cảm xúc của cậu ấy đã thay đổi? Lúc ấy tôi sẽ làm gì? Mọi thứ giữa hai chúng tôi sẽ không bao giờ có thể còn bình thường như trước nữa, tôi sẽ mất người bạn thân nhất của mình mà tôi không nghĩ mình có thể chịu được điều đó đâu.

Hoa Dại: Ừ, nhưng nhỡ khi cô nói cho cậu ấy biết cô cảm thấy thế nào thì cậu ấy ôm ghì lấy cô một cách say đắm, nhẹ nhõm vì cuối cùng cô cũng biết cảm xúc thật sự của cậu ấy và hai người có thể sống hạnh phúc mãi mãi sau đó thì sao?

Người Chắc Chắn: Ừ, chắc chắn rồi, giữa một vụ ly dị lộn xộn, các tranh chấp về việc nuôi con, một người vợ cũ với trái tim tan nát...

Hoa Dại: Và một con gà gô dưới một cây lê.

Người Chắc Chắn: Nếu cô có thể sống là chính mình với việc làm thế, thì cứ thực hiện đi, nhưng là tôi thì tôi không thể.

Hoa Dại: Nhưng cô ấy không thể giả vờ như không có gì xảy ra.

Người Chắc Chắn: Tình bạn của cô sẽ vẫn mạnh mẽ với Alex và hạnh phúc của đời cậu ta sẽ còn nguyên vẹn, như nó đã là thế khi Alex không nghe thấy phản hồi gì từ cô suốt bao nhiêu năm trước. Cậu ấy sẽ vẫn tiếp tục như bình thường, như thể không có gì từng xảy ra.

Mao Lương Hoa Vàng: Tại sao cậu ấy lại tiếp tục như bình thường? Tôi nhớ cậu ấy từng hỏi về một lá thư và tôi bảo cậu ấy rằng tôi đã không nhận được. Tại sao lúc ấy cậu ấy không nói cho tôi biết?

Hoa Dại: Có thể lúc ấy cậu ta sợ.

Người Chắc Chắn: Hoặc là cậu ta thấy rằng cô vẫn đang yêu chồng cô.

Mao Lương Hoa Vàng: Tất cả những điều này làm tôi rối hết cả lên. Quý Bà Cô Đơn, cô đã rất im lặng. Cô nghĩ gì nào?

Quý Bà Cô Đơn: À, hơn ai hết tôi biết cô đơn một mình thì như thế nào và có những lúc tôi nghĩ tôi có thể làm mọi thứ để tìm ra tình yêu, nhưng Người Chắc Chắn đã đặt mọi thứ vào đúng tầm nhìn đấy. Đã biết sự đau đớn mà cô ấy từng trải qua, tôi sẽ không đi tìm hạnh phúc cho riêng mình với việc để người khác phải trả giá đâu. Tôi sẽ tiếp tục sống bình thường, cứ như thể không có gì xảy ra.

Hoa Dại: Ba người các cô thật là không thể tin nổi. Hãy học cách sống một chút đi. Hãy đối xử với người khác như họ đã làm với các cô. Tất cả các cô đều đã bị người ta đối xử tệ bạc còn gì.

Mao Lương Hoa Vàng: Dúng, tất cả chúng tôi, và mặc dù tôi không thích Bethany lắm nhưng cô ta cũng chưa bao giờ làm gì để khiến tôi đau đớn.

Hoa Dại: Ngoài việc cưới Alex.

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi không sở hữu Alex.

Hoa Dại: Nhưng cô có thể.

Mao Lương Hoa Vàng: Người ta không bao giờ có thể sở hữu con người, nhưng bây giờ dù tôi có thể ở bên cậu ấy hay không thì câu trả lời cũng là không. Không phải bây giờ. Có lẽ vào một lúc khác.

Cha Michael vào phòng chat.

Hoa Dại: À, đừng có nói với tôi là chính ông cũng đã ly dị nhé, Đức Cha?

Người Chắc Chắn: Đừng có vớ vẩn thế, Hoa Dại; hãy có chút tôn kính nào! Cha ở đây là vì buổi lễ.

Hoa Dại: Tôi biết. Tôi chỉ đang cố gắng làm cho bầu không khí sáng sủa lên thôi.

Cha Michael: Vậy đôi lứa đang yêu đã đến chưa?

Người Chắc Chắn: Chưa, nhưng theo truyền thống thì cô dâu sẽ đến muộn.

Cha Michael: À, chú rể có ở đây không?

Sam Một Mình đã vào phòng.

Hoa Dại: Chú rể đây rồi. Chào Sam Một Mình. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cả cô dâu lẫn chú rể sẽ đều phải đổi tên.

Sam Một Mình: Chào tất cả.

Mao Lương Hoa Vàng: Cô dâu đâu rồi?

Sam Một Mình: Cô ấy ở ngay đây với chiếc laptop bên cạnh tôi. Cô ấy đang có vấn đề với mật khẩu đăng nhập.

Người Chắc Chắn: Số phận an bài ngay từ khởi đầu.

Ly Hôn 1 đã vào phòng.

Hoa Dại: Hoan hô! Cô dâu đây rồi, mặc toàn màu...?

Sam Một Mình: Đen.

Hoa Dại: Thật là duyên dáng.

Mao Lương Hoa Vàng: Cô ấy đã đúng khi mặc đồ đen.

Ly Hôn 1: Hôm nay có vấn đề gì với cô nàng khốn khổ vậy?

Quý Bà Cô Đơn: Cô ấy tìm thấy một lá thư Alex đã viết 12 năm trước, tuyên bố tình yêu dành cho cô ấy và cô ấy không biết nên làm gì.

Ly Hôn 1: Đây là một lời khuyên. Hãy bỏ qua đi, anh ta đã lấy vợ rồi. Bây giờ xin hãy tập trung sự chú ý vào tôi cho thay đổi tí nào.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn đã vào phòng.

Cha Michael: OK, ta bắt đầu nào. Hôm nay chúng ta tập trung trực tuyến tại đây để chứng kiến đám cưới của Sam Một Mình (sẽ sớm trở thành "Sam") và Ly Hôn 1 (sẽ sớm trở thành "Kết Hôn 1").

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: CÁI GÌ? CÁI QUÁI QUỶ GÌ ĐANG DIỄN RA Ở ĐY THẾ? ĐY LÀ LỄ CƯỚI TRONG MỘT PHÒNG CHAT CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐÃ LY HÔN À?

Hoa Dại: Ừ, ồ, có vẻ như chúng ta có một kẻ không mời mà đến đây. Xin lỗi, chúng tôi có thể xem thiệp mời đám cưới của quý vị được không?

Ly Hôn 1: Ha ha.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: CÁC NGƯỜI NGHĨ ĐIỀU NÀY BUỒN CƯỜI LẮM À? CÁC NGƯỜI KHIẾN TÔI PHÁT ỐM KHI ĐẾN ĐY VÀ LÀM NHỮNG NGƯỜI KHÁC, NHỮNG NGƯỜI THỰC SỰ CÓ VẤN ĐỀ PHẢI BỰC MÌNH.

Mao Lương Hoa Vàng: Ôi, chúng tôi thật sự có vấn đề chứ, thôi nào. Và làm ơn NGỪNG LA HÉT có được không?

Quý Bà Cô Đơn: Bạn thấy đấy, Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn, đây là nơi Sam Một Mình và Ly Hôn 1 đã gặp nhau lần đầu.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: Ồ, BY GIỜ TÔI ĐÃ HIỂU RỒI!

Mao Lương Hoa Vàng: Suỵt!

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: Xin lỗi. Có phiền nếu tôi ở lại đây không?

Ly Hôn 1: Chắc chắn đấy, tìm một chỗ mà ngồi đi; chỉ cần đừng có đi qua đầu tôi là được.

Hoa Dại: Ha ha.

Cha Michael: OK, chúng ta phải tiếp tục thôi; tôi không muốn chậm trễ hơn 2 giờ. Đầu tiên tôi phải hỏi, có ai ở đây nghĩ rằng có lý do gì đó khiến hai người này không nên lấy nhau không?

Quý Bà Cô Đơn: Có.

Người Chắc Chắn: Tôi có thể đưa ra hơn một lý do ấy chứ.

Mao Lương Hoa Vàng: Quỷ thần ơi, đúng thế.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: ĐỪNG LÀM THẾ!

Cha Michael: À, tôi e rằng việc này đã đặt tôi vào một tình huống hết sức khó xử.

Ly Hôn 1: Cha ơi, chúng ta đang trong một phòng chat của những người ly hôn mà - dĩ nhiên họ đều phản đối đám cưới rồi. Chúng ta có thể tiếp tục không?

Cha Michael: Dĩ nhiên. Vậy Sam, anh có chấp nhận Penelope là người vợ cưới hỏi hợp pháp của mình không?

Sam Một Mình: Tôi chấp nhận.

Cha Michael: Vậy Penelope, cô có chấp nhận Sam là người chồng cưới hỏi hợp pháp của mình không?

Ly Hôn 1: Tôi chấp nhận (đúng, đúng, tên tôi là Penelope).

Cha Michael: Hai người đã email lời thề đến cho tôi, vậy với quyền lực trực tuyến đã ban cho, tôi xin tuyên bố từ giờ phút này hai người là vợ chồng. Cậu có thể hôn cô dâu. Bây giờ nếu các nhân chứng có thể nhấp chuột vào biểu tượng bên phải màn hình, họ có thể thấy một mẫu đơn để đánh tên, địa chỉ và số điện thoại của mình vào. Khi đã điền xong xin hãy email cho tôi. Bây giờ tôi đăng xuất đây. Xin chúc mừng lần nữa.

Cha Michael rời khỏi phòng.

Hoa Dại: Chúc mừng, Sam và Penelope!

Ly Hôn 1: Cảm ơn các cô vì đã có mặt tại đây.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn: Những kẻ thật lập dị.

Vậy Hãy Bỏ Qua Hắn rời khỏi phòng.

Hoa Dại: À, cứ gọi tôi là Jane. Ừ, đôi chim uyên ương, tôi đi đây. Hãy thưởng thức tuần trăng mật vui vẻ và tôi mong không bao giờ gặp lại hai người ở đây nữa. Quý Bà Cô Đơn, chúc may mắn với cuộc hẹn hò ấy. Người Chắc Chắn, hãy thưởng thức khởi đầu của phần đời còn lại của cô và Mao Lương Hoa Vàng, hay tôi nên gọi cô là Rosie Dunne nhỉ, cô sẽ làm gì?

Ruby: Em định nói là em sẽ chuyển đến sống ở Co. Galway à?

Rosie: Ý em chính xác là thế. Em sẽ rời khỏi căn hộ khủng khiếp ở Dublin mãi mãi, em sẽ chuyển đến sống ở Connemara mãi mãi.

Ruby: Nhưng tại sao?

Rosie: Chị Ruby, chẳng có gì cho em ở Dublin cả. Dĩ nhiên trừ chị ra. Em có một chuỗi những công việc không làm thỏa lòng em, không có người thân nào ở đây, trái tim hai lần tan nát ở đây, không có tiền và cũng không có đàn ông. Em chẳng thấy lý do nào nên ở lại cả.

Ruby: À, hãy tha lỗi cho chị vì là người mang tin xấu đến nhưng em cũng không có người thân và đàn ông ở Galway, và cũng không có việc làm.

Rosie: Em có thể không có tất cả những thứ đó nhưng em có một ngôi nhà.

Ruby: Em đã phát điên rồi à, Rosie?

Rosie: Có thể lắm! Nhưng thử nghĩ mà xem. Em có một căn nhà hiện đại, to với bốn phòng ngủ ngay bên bờ biển ở Connemara.

Ruby: Chính xác! Thế em sẽ làm gì ở đó, một mình, không nghề nghiệp, trong một căn nhà bốn phòng ngủ cheo leo trên mỏm đá của Connemara?

Rosie: Chị sắp đoán được rồi đấy.

Ruby: À, chị nghĩ là em có thể tự tử ở đấy nhưng chị hy vọng là em sẽ không làm thế.

Rosie: Không, vớ vẩn! Em sẽ mở một quán trọ! Em biết em luôn nói rằng em ghét các quán trọ, nhưng em đã lên kế hoạch biến ngôi nhà thành một khách sạn mini rồi. Và em sẽ là người chủ tuyệt vời!

Ruby: Ôi.

Rosie: Chị nghĩ gì nào?

Ruby: Chị nghĩ rằng... ôi. Chị chẳng nghĩ ra được cái gì thật chua cay để nói cả, thật đấy. Chị nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Em có chắc em muốn làm thế không?

Rosie: Chị Ruby, em chưa bao giờ chắc chắn đến thế trong đời! Em đã nghiên cứu rồi. Với tài sản thừa kế từ bố mẹ em, em có thể chi trả được khoản bảo hiểm. Em đã hỏi tất cả các quán trọ quanh đó và nơi này rồi sẽ đầy khách du lịch.

Khu vực này đẹp, đường bờ biển ấn tượng và gồ ghề, vùng đầm lầy huyền ảo trong sương mù, biển vỗ sóng vào các mỏm đá và em yêu điều đó. Một vùng thiên nhiên với vẻ đẹp tuyệt vời nhất - ai lại không muốn đến đấy cơ chứ? Ai không muốn sống ở đấy cơ chứ?

Ruby: À, chị sẽ không đến hay sống ở đấy đâu, nhưng chị đánh giá cao những gì em vừa nói. Chị nghĩ đó là một ý tuởng tuyệt vời, Rosie. Chúc mừng nhân tài nhỏ bé. Hy vọng dù đó là gì thì cái điều đã khiến em đóng gói hành lý ra đi cũng sẽ không đuổi em đi xa hơn nữa.

Rosie Dunne sẽ là chủ của quý vị trong Ngôi nhà Mao Lương Hoa Vàng. Ngôi nhà này là một mái ấm hiện đại với 4 phòng ngủ được phê duyệt bởi Bord Failte, Ủy ban Du lịch Ireland. Tất cả các phòng đều đầy đủ tiện nghi, có lò sưởi trung tâm và còn có cả điện thoại. Luôn sẵn sàng cả phòng đôi, phòng hai giường và phòng cho gia đình.

Ngôi nhà Mao Lương Hoa Vàng là một địa điểm lý tưởng để khám phá Connemara, và thưởng thức việc đi dạo trên đồi, các bãi biển đầy cát dài hàng dặm, các góc nhìn ra biển, và câu cá ở Lough Corib, vùng nước gần đất liền tự nhiên lớn nhất Ireland, một nơi được ưa thích với nhiều cư dân đánh cá hồi và cá hồi nâu. Có sẵn dịch vụ lặn biển, chơi thuyền buồm và lướt sóng bên bờ biển.

Công viên Quốc gia Connemara là một trung tâm bảo tồn của nhà nước rộng khoảng 2000 hecta, với các ngọn núi, đầm lầy, đồng cỏ và cuộc sống hoang dã. Có thể tìm thấy dấu vết nơi những người cổ đại đã sống, trong đó có những hầm mộ cự thạch đã 4000 năm tuổi. Có nhiều sân golf với nhiều ngọn đồi đá và cửa biển mang tên những thách thức thú vị cho các golf thủ hăng hái. Đi dạo, cưỡi ngựa và đi xe đạp là những cách thức tuyệt vời để khám phá địa hình vùng này, trèo núi cũng khá được ưa chuộng nơi đây.

Phòng xem ti vi được bài trí đồ đạc tiện nghi thoải mái, với lò sưởi gỗ, đồ chơi cờ và rất nhiều sách để khách trọ của chúng tôi có thể thư giãn sau những ngày vui chơi tích cực. Bữa sáng truyền thống Ireland được phục vụ trong phòng ăn và nhà kính, tại đây có thể nhìn ra toàn cảnh núi non và Đại Tây Dương.

Giá phòng là $35 một người/đêm.

Xin liên hệ Rosie Dunne để đặt phòng.

Từ Katie

Gửi Mẹ

Tiêu đề Ôi!

Ôi, Mẹ, trông thật tuyệt quá! Mấy tấm ảnh thật đẹp. Mẹ thực sự đã làm nhiều việc với ngôi nhà. Cuối cùng mẹ đã là Rosie Dunne, tổng quản lý và người sở hữu của Ngôi Nhà Mao Lương Hoa Vàng! Tuần sau con sẽ đến và đỡ mẹ một tay làm những gì còn dang dở, và mẹ con mình có thể đi mua sắm thêm nhiều thứ nữa để chất vào ngôi nhà to ấy! Ông bà ngoại chắc sẽ thật tự hào khi thấy mẹ sử dụng ngôi nhà như thế. Ông bà luôn nói rằng thật phí phạm khi chỉ có hai ông bà ở đó.

Mẹ làm thật là giỏi! Hẹn gặp mẹ tuần sau nhé.

Rosie thân mến,

Tớ chỉ muốn bít mọi chuyện giữa chúng ta có ổn không thôi? Gần đây trên điện thoại nghe giọng cậu hơi, ừm, hơi lạ. Tớ có làm gì để cậu giận không thế? Tớ không thể nghĩ ra tớ có thể làm gì hay nói gì khiến cậu cáu nhưng hãy cho tớ biết nhé. Dường như những ngày này không có gì tớ có thể làm để thành công trong việc khiến những người phụ nữ trong đời tớ khỏi cáu tiết. Bethany sẽ khơi ngay ra một vụ cãi vã kể cả nếu tớ chỉ nhìn cô ấy thôi. Nếu tớ đã không may làm điều gì tương tự với cậu, Rosie, làm ơn cho tớ bít với.

Bethany nổi điên lên về việc tổ chức sinh nhật lần thứ 10 cho Theo vào tuần sau. Cô ấy mời bạn cô ấy còn nhiều hơn bạn Theo, và Josh vẫn tiếp tục lấy trộm xe ô tô của tớ và lái quanh cả đêm với bạn gái mới của nó. Đó là một cô bé ngọt ngào, nhưng tớ không bít nó thấy gì ở con trai tớ, chắc chắn là thế. Đó là một thằng bé điên rồ. Tớ dường như không thể khiến nó ngồi yên và học bài được. (Tớ nói nghe giống bố tớ nhỉ.) Tháng Chín năm sau là nó phải đi học đại học rồi, nhưng cứ xét đến việc nó chẳng hề nộp hồ sơ vào đâu và chẳng biết nó muốn làm gì ngoài việc lái ô tô của tớ thì tớ đoán rằng nó sẽ nghỉ ở nhà một năm trước khi đi học thêm cái gì đó.

May mà Theo nghĩ Josh điên. Thật sự thằng nhóc sợ anh nó. Vì thế ta cứ hy vọng là Theo sẽ là cậu con trai mà ta có thể kể cho mọi người và thừa nhận là con mình. À, dĩ nhiên là tớ nói đùa thôi.

Mọi thứ ở bệnh viện đều tốt. Tớ vẫn làm những việc tương tự như cũ nhưng cuộc đời tớ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nhờ việc ông Reginald Williams về hưu. Bây giờ tớ có thể thở mà không cần giải thích rồi. Làm việc cùng bố vợ cũng đáng khuyến khích như việc sống cùng con gái ông ta vậy. Lại nói đùa đấy, dĩ nhiên rồi. À, kiểu như thế, nhưng chúng ta sẽ không đi sâu vào vấn đề ấy.

Bây giờ tớ phải đi rồi nhưng tớ muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn thỏa giữa hai bọn mình. Quyển giới thiệu nhà trọ tuyệt vời lắm! Tớ chúc cậu quản lý nó ổn thỏa, Rosie. Cậu xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất!

Thân mến,

Alex

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Xin lỗi

Tớ xin lỗi vì đã nói chuyện điện thoại khá lơ đãng với cậu. Tớ hơi bị phân tâm vì một vài thứ đột nhiên xuất hiện từ quá khứ của đời tớ mà trước đây tớ chưa từng nhận ra. Chúng lôi tớ về quá khứ mất một lúc, nhưng bây giờ chúng đã thả tớ ra và tớ lại trở về đúng vị trí rồi.

Tớ đã sẵn sàng tiến lên và dành mười năm sắp tới của đời tớ để theo đuổi cuộc chinh phục điều kỳ diệu và hạnh phúc. Cậu được chào đón hơn cả nhiệt tình để đến đây với tớ bất kỳ khi nào cậu sẵn sàng.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Cảm ơn

Cảm ơn rất nhiều vì lời mời hào phóng ấy, Rosie. Tớ chắc chắn sẽ đến đón cậu bất kỳ khi nào vợ tớ không để mắt tới.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Tán tỉnh

Nào nào, cậu đang tán tớ đấy à, Alex Stewart?

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Đáp: Tán tỉnh

Sao nào, Rosie Dunne, tớ tin là tớ đang tán cậu đấy. Hãy liên lạc với tớ sau mười năm nữa khi cuộc chinh phục điều kỳ diệu của cậu đã đạt tới đỉnh cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện