Alex thân mến,
Quan tài có thể không cần rộng hơn 76 cm, có thể làm từ ván ép với các lớp gỗ dán và nhựa trên bề mặt để dễ dàng hỏa thiêu. Cậu có biết mấy thứ ấy không ? Nếu có ít đinh sắt thì cũng tốt và các khung gỗ sẽ làm tăng độ bền nhưng chỉ đặt được vào phía trong quan tài thôi.
Quan tài phải có tên đầy đủ của người đã khuất ghi trên nắp. Chắc là để mọi người khỏi nhầm lẫn, tớ nghĩ thế. Tớ thật sự ước gì tớ không phải biết rằng quan tài cần được dán kín bằng thứ dung dịch tên là " Creamfilm ", hay sử dụng vải thấm nước hay các thấm vải bông vì rõ ràng chất dịch có thể rỉ ra từ cơ thể.
Trước đây tớ chẳng biết gì về mấy cái đó cả.
Có cả các mẫu đơn nữa. Rất nhiều. Mẫu đơn A, B, C, F và tất cả các mẫu đơn y tế. Không ai nhắc đến mẫu D và E. Tớ chẳng biết tại sao ta lại cần nhiều bằng chứng đến thế để xác nhận ta đã chết. Tớ nghĩ cái thực tế rằng ta đã ngừng sống và thở cũng đủ là một minh chứng rành rành rồi. Rõ ràng là chẳng cần đâu.
Tớ nghĩ nó giống như thể đi tới sống ở một vùng đất khác. Bố chỉ còn phải lấy sẵn mấy tờ báo, diện bộ lễ phục Chủ nhật đẹp nhất, chuẩn bị một phương tiện thật mốt, và rồi ra đi tới đích cuối cùng, dù đó là nơi nào đi nữa.
Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại với mọi người trong tang lễ, " Ông ấy không tịnh lại nữa rồi. Tôi gọi ông ấy và gọi mãi, nhưng ông ấy không tỉnh lại nữa ". Mẹ vẫn chưa ngừng run từ khi chuyện đó xảy ra, và trông mẹ cứ như già đi cả hai mươi tuổi. ́y thế mà mẹ lại có vẻ trẻ dại hơn. Như một đứa trẻ lạc đường cứ nhìn quanh là không biết phải đi đâu, cứ như bỗng nhiên bà ở một nơi hòan toàn xa lạ và không biết đường ấy.
Tớ nghĩ thế. Tớ nghĩ tất cả mọi người nhà tớ đều thế.
Trước đây tớ chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Tớ 35 tuổi và tớ chưa bao giờ mất đi ai đó gần gũi thân thiết với mình. Trong đời tớ đã dự mười đám tang và đò đều là đám tang của những người họ hàng xa, bạn của bạn và gia đình của bạn, những người mà thiếu họ tớ cũng không thấy tệ hơn là mấy.
Nhưng bố ra đi ư ? Chúa ơi, đó là một người quá quan trọng.
Ông mới chỉ 65 tuổi. Chưa già chút nào. Và ông rất khỏe. Cái gì đã khiến một người đàn ông 65 tuổi khỏe mạnh thiếp ngủ đi và chẳng bao giờ còn tỉnh lại ? Tớ chỉ có thể tự làm mình khuây khỏa với ý nghĩ rằng ông đã nhìn thấy thứ gì đó đẹp đẽ đến độ ông muốn đi. Đó là điều mà bố sẽ làm.
Có thứ gì đó khiến ta mất hết tinh thần khi ta nhìn thấy cha mẹ suy sụp. Tớ nghĩ đó là vì họ đương nhiên được xem là những người mạnh mẽ, nhưng không chỉ có thế, khi người ta còn nhỏ, ta coi cha mẹ như một kiểu thước đo mức độ xấu của tình hình. Khi ta ngã thật mạnh xuống đất mà không thể biết mình có đau hay không thì cứ nhìn cha mẹ ta là biết. Nếu trông họ lo lắng và lao đến bên ta, ta khóc. Nếu họ cười, vỗ vỗ xuống đất và nói rằng " Đất rắn nhỉ ", thì ra sẹ tự đứng lên và bỏ qua chuyện đó.
Khi ta nhận ra mình có bầu và thấy mọi cảm xúc tê liệt, ta nhìn những biểu hiện của họ. Khi cả bố và mẹ đều ôm ta mà nói rằng rồi sẽ ổn thôi, và rằng họ sẽ ủng hộ ta, ta biết đó không phải là ngày tận thế. Nhưng sự phụ thuộc vào các bậc cha mẹ ấy có thể quá sâu sắc.
Các bậc phụ huynh là những chiếc phong vũ biểu đo cảm xúc cho bọn trẻ và việc này có một hiệu ứng dây chuyền. Tớ chưa bao giờ thấy mẹ khóc nhiều đến thế trong suốt cuộc đời, điều này khiến tợ sợ và làm tớ khóc, điều này cũng làm Katie sợ và làm nó khóc. Tất cả bọn tớ cùng nhau khóc.
Về bố, mọi người cứ cho là ông sẽ sống mãi. Ông là người mở những chiếc nắp lọ không ai khác có thể mở, là người sửa những thứ đã bị hỏng và mặc nhiên được coi là người sẽ làm những việc ấy mãi mãi. Ong là người để tớ ngồi trên vai, trèo lên lưng, vừa chạy đuổi quanh tớ vừa giả làm tiếng quái vật, tung tớ lên cao và đón lấy tớ, quay tớ vòng quanh cho đến khi tớ chóng mặt và lăn ra cười
Và cuối cùng chẳng thể nói được một lời cảm ơn và chào tạm biệt thích đáng, những ký ức cuối cùng của tớ về ông đã biến thành khích cỡ quan tài và mẫu đơn y tế rồi.
Tớ vẫn ở Galway với mẹ. Ở miền Tây vô cùng hoang dã. Nhưng giờ đang là mùa hè rất đẹp và tớ cảm thấy cảnh ấy thật không đúng lắm. Khung cảnh xung quanh không thích hợp với tâm trạng, có tiếng lũ trẻ con cười ở dưới bãi tắm kia, chim vẫn hót và bay liệng trên bầu trời, sà xuống thấp và bắt mồi trên mặt biển. Thật không đúng lắm khi tớ vẫn yêu thế giới này và nhìn thấy những thứ tươi sáng ấy khi một điều khủng khiếp đang xảy ra.
Cứ như nghe thấy tiếng trẻ con ríu rít vang vọng trong nhà thờ hôm đám tang vậy. Không có gì nâng đỡ tinh thần bằng việc nghe thấy tiếng một đứa trẻ ngây thơ đang vui vẻ ở nơi mà ai cũng buồn bã. Nó khiến ta nhớ rằng cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, không chỉ có duy nhất một cuộc đời mà ta sắp phải nói lời tiễn biệt. Mọi người đến rồi đi và chúng ta đều biết điều này luôn xảy ra, ấy thế nhưng chúng ta vẫn cứ sốc khi nó đến. Có một câu nói cũ lắm rồi : điều duy nhất chắc chắn trong đời này chính là cái chế. Đó là một thứ chắc chắn, mà một quy ước của cuộc sống mà chúng ta đã được trao nhưng ta lại thường để nó làm lòng ta tan nát.
Tớ không biết phải nói gì hay làm gì để mẹ thấy khá hơn ; tớ không ngĩ thật sự có gì làm được điều ấy, nhưng nhìn mẹ khóc lóc một mình suốt cả ngày khiến tớ rơi nước mắt. Tớ có thể cảm nhận được nỗi đau của mẹ trong giọt nước mắt ấy. Có lẽ mẹ sẹ cạn nước mắt mất.
Alex, cậu là một bác sĩ khoa tim. Cậu biết rõ trái tim theo nghĩa đen, cả trong lẫn ngòai, có gì cậu có thể làm khi trái tim ai đó tan vỡ không ? Cậu có cách cứu chữa nào không ? Cám ơn cậu đã đến đám tang. Thật tốt khi được gặp cậu. Chỉ buồn vì lại gặo nhau trong những hoàn cảnh như thế này. Bố mẹ cậu cũng thật tốt khi đã đến. Mẹ tớ vô cùng cảm kích về điều đó. Cản ơn vì đã rũ bỏ hộ cái thằng – cha – tên – là – gì – đó ấy nữa ; tớ thật sự chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện hay thảo luận gì với hắn ở nhà thờ. Hắn thật tốt khi đến viếng, nhưng nếu bố nhìn thấy hắn, chắc bố sẽ nhảy bổ ra khỏi quan tài và vứa hắn vào đó thế chỗ.
Stephanie và Kevin đã về nhà vài ngày trước, nhưng tớ sẽ ở lại đây ít lâu nữa. Tớ không thể để mẹ một mình được. Hàng xóm thật tốt với bà. Tớ biết bà sẽ được tở trong những đôi tay đáng tinh cậy khi cuối cùng tớ cũng phải đi. Tớ đã bỏ lỡ hết các, kỳ thi và nghe nói là sẽ phải học lại cả năm nếu tớ muốn hoàn thành khóa học. Tớ không nghĩ tớ có thể muốn học lại nữa.
À mà tớ sẽ phải về nhà trong vài ngày tới vì không còn nghi ngờ gì nữa, hóa đơn đã chồng chất đầy cái hòm thư của tớ kể từ khi tớ đi rồi. Tớ thật sự phải về trước khi họ cắt hết mọi thứ và đuổi tớ ra khỏi nhà.
Cảm ơn cậu lần nữa vì đã có mặt ở đó, Alex. Không phải rõ ràng một bi kịch luôn khiến chúng ta sum họp hay sao ?
Thân mến,
Rosie.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bố
Tớ vừa mới về nhà từ Connermara để được một cái hòm thư đầy tràn chào đón. Giữa đống hóa đơn là bức thư này. Nó được gửi một ngày trước khi bố tớ qua đời.
Rosie thân mến,
Bố và mẹ con vẫn còn đang cười bò ra với bức thư gần đây của con về hình xăm của Katie. Bố thích con viết thư cho bố mẹ lắm ! Hy vọng con đã qua cơn chấn động của việc nhận ra rằng con gái con đã thành một thiếu nữ đủ lông đủ cánh. Bố còn nhớ cái ngày điều ấy đã xảy ra với con. Bố nghĩ điều ấy còn xảy ra với con trước cả Stephanie ! Con lúc nào cũng hăm hở thử những thứ mới lạ và đến những nơi mới mẻ. Rosie không run sợ của bố. Bố nghĩ rằng khi học xong trung học con sẽ đi vòng quanh thế giới và bố mẹ sẽ không bao giờ còn gặp con được nữa. Bố vui là điều đó đã không xảy ra. Con lúc nào cũng là niềm vui trong nhà. Con và Katie. Bố chỉ tiếc là bố mẹ phải xa con khi con cần bố mẹ nhất. Mẹ con và bố đã đặt câu hỏi về hành động của bố mẹ nhiều lần. Bố hy vọng rằng bố mẹ làm đúng.
Bố biết con luôn cảm thấy con đã khiến bố mẹ suy sụp, nhưng điều ấy còn lâu mới đúng. Điều ấy chỉ có nghĩa là bố phải nhìn thấy con gái nhỏ của bố lớn lên mà thôi. Từ một cô bé trở thành người lớn và thành một người mẹ. Con và Katie là một nhóm tuyệt vời và con bé là một ví dụ thật tinh tế về sự giáo dục tốt của phụ huynh mà nó được thụ hưởng. Một phải vết mực trên da nó không làm hoen ố những tính tốt hay làm lu mờ sự tươi sáng tỏa ra từ nó. Một phần thưởng cho mẹ nó.
Cuộc đời đưa cho mỗi chúng ta những lá bài khác nhau, và tất cả chúng ta đều không nghi ngờ gì về việc con đã nhận được những lá bài xấu nhất. Nhưng con đã tỏa sáng qua những thời kỳ khó khăn. Con là một cô gái mạnh mẽ và con còn trở nên mạnh mẽ hơn khi cái thằng ngốc đó (cái – thằng – cha – tên – là – gì – đó, mẹ con bảo bố gọi hắn thế) khiến con thất vọng. Con tự đứng lên, phủi bụi cho mình và bắt đầu lại tất cả, tạo dựng tổ ấm cho Katie, tự tìm lấy công việc mới, chu cấp cho con gái con và khiến bố tự hào về con thêm lần nữa.
Và bây giờ con chỉ còn mấy ngày nữa là thi rồi. Rốt cuộc thì con đã học xong và rồi bây giờ con sẽ có bằng cấp. Bố thật tự hào được nhìn con nhận cái tấm bằng cuộn tròn đó, Rosie ; bố sẽ là người bố tự hào nhất thế giới.
Yêu con,
Bố
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Tấm bằng
Giờ tớ không thể nào bỏ cái khóa học này được. Theo những lời khuyên khôn ngoan của Johnny Logan, thêm một năm nữa là cái gì? Tớ sẽ đi thi và tớ sẽ nhận cái bằng Quản lý Khách sạn ấy. Bố không muốn chính bố là lý do để tớ bỏ lỡ việc học.
Đấy là lời tạm biệt mà tớ cần, Alex ạ. Đó thật là một món quà rất tuyệt vời.
Từ Julie
Gửi Rosie
Tiêu đề Ở lại với tôi ?
Vậy là cô sẽ ở lại với tôi thêm một năm nữa ?
Tôi sẽ cho phép cô, nhưng sau đó, một khi cô đã có bằng thì tôi rất nghiêm túc mà nói rằng tôi sẽ sa thải cô. Tôi đã 55 tuổi rồi; tôi sẽ không ở lại với công việc này lâu nữa để chờ cô hoàn thành những giấc mơ của mình đây.
Năm nay các khóa học sẽ nhẹ như lông hồng thôi, trước hết là vì cô đã học trước rồi, thứ hai và quan trọng hơn là vì cô có những ước muốn tốt đẹp và niềm tự hào của cha cô phía sau. Đó là động lực tốt nhất mà con người có thể có.
Có phiền không nếu tôi hỏi cô là có gì trong những cái khách sạn khiến cô yêu thích đến thế?
Từ Rosie
Gửi Julie
Tiêu đề Tại sao em lại thích khách sạn !
Em có cảm giác này khi em bước chân vào những khách sạn thật sự tuyệt. Đối với em chúng thể hiện mọi thứ xa xỉ và đầy tráng lệ trong cuộc đời. Em yêu thích việc người ta nuông chiều và chăm sóc khách hàng. Mọi thứ thật sạch sẽ và tinh khôi, tuyệt đối hòan hảo. Thật chẳng giống nhà mình – à, giống nhà em.
Em yêu thích chuyện mọi người đi thư giãn bản thân, nơi đó không giống nơi làm việc mà giống như làm chủ một thiên đường thì đúng hơn.
Em phấn khích với những phòng tắm lấp lãnh, những chiếc áo choàng to xù lông, những đôi dép lê và cả đồ trang trí. Có nơi nào khác mà ta có thể thấy sô cô la trên gối không? Cứ như bà tiên răng và ông già Noel xuất hiện cùng một lúc ấy. Có dịch vụ phòng 24/24, có những tấm thảm độn bông nảy tưng, những chiếc giường kéo gập xuống được, quầy mini bar, những bát hoa quả và nước gội đầu miễn phí. Em cảm thấy em như là Charlie trong Nhà máy Sôcôla ([21]) vậy. Mọi thứ ta muốn yêu cầu là có. Tất cả những gì cần làm là nhấc điện thoại lên, ấn vào nút kỳ diệu đó và người ở phía bên kia đầu dây sẽ còn hơn cả vui sướng khi được phục vụ
Ở trong khách sạn là một sự hậu đãi ; làm việc trong một khách sạn là niềm vui hàng ngày. Khi học xong khóa học này em sẽ được làm quản lý tập sự tạm thời trong khách sạn vì thế em biết rằng có một công việc cho em ở phía cuối cái cầu vồng kia.
Bạn nhận được một tin nhắn từ RUBY.
Ruby : Xin chào người lạ.
Rosie : Ôi, chào chị Ruby, xin lỗi vì đã lâu không nói chuyện ; gần đây em có nhiều việc quá.
Ruby : Không cần xin lỗi đâu, em biết thế mà. Mẹ em thế nào rồi ?
Rosie : Không ổn lắm. Bể nước mắt vẫn chưa khô cạn. Mẹ em sẽ đến ở với em một thời gian.
Ruby: Trong căn hộ ấy à ?
Rosie: Đúng thế.
Ruby : Sẽ thế nào ? Em làm gì có phòng dành cho khách.
Rosie: Ôi trời ơi, đã hàng thế kỷ trôi qua từ khi em nói chuyện với chị lần trước rồi. Sau nhiều ngày suy xét với Brian Nhè, cuối cùng em đã đầu hàng và quyết định cho phép Katie ở lại với anh ta tậi Ibza trong mùa hè. Em hẳn là điên rồi vì dù Brian Nhè có thuyết phục em về việc anh ta là một người cha có trách nhiệm và sẽ để mắt tới con gái đến thế nào, em vẫn không thể thôi nghĩ về thực tế là anh ta đã bỏ chạy khi thấy em có bầu và chỉ quay lại khi con bé đã 13 tuổi. Em không quá ham thích cái định nghĩa của anh ta về trách nhiệm đâu. Với lại anh ta làm việc vào buổi tối và vì thế em không biết làm sao anh ấy nắm được tình hình của con bé.
Ruby: Điều hay nhất về việc Brian là bố con bé nằm ở chỗ anh ta là chủ một câu lạc bộ đêm xơ xác trên một hòn đảo, nơi ta đã quen với việc nhìn thấy chính xác những cô cậu 16 tuổi là như thế nào. Anh ta sẽ không muốn con gái mình tham gia những trò vui đó đâu. Tin chị đi. Vả chăng, con bé chỉ có một mình, mà một mình con bé thì có thể có những trò tiệc tùng nhiều đến cỡ nào cơ chứ?
Rosie: Chị thật sự muốn có câu trả lời cho những câu hỏi đó à? À với lại John sẽ đi cùng con bé đến đấy vài tuần và Toby với Monia cũng đến đó nghỉ ít lâu. Nhưng em không thể khởi xướng một vụ cãi lộn vìe Brian Nhè đủ tử tế để ở đây cả năm vớiKatie và anh ta cần phải ở đó vào mùa hẻ. Có một chút về cho và nhận ở đây, và Katie chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nhà của bố nó cả. Với lại Brian nói rằng anh ta sẽ đảm bào để con bé có chút kinh nghiệm trong việc làm DJ khi nó ở đó, và việc thay đổi với nó rất tuyệt vời.
Ruby: Em đã thuyết phục mình đủ chưa?
Rosie: Chúa ơi, nghe thật sự giống thế à?
Ruby: Ừ.
Rosie: À, chẳng muốn quá giống một lời rền rĩ đâu (vì tất cả chúng ta đều biết rằng em không phải là người hay rền rĩ), nhưng mùa hè này em sẽ rất cô đơn. Kể cả mẹ cũng chỉ ở với em một thời gian ngắn trước khi đi. Một vài người bố mẹ em từng gặp trong chuyến đi chơi biển đã liên lạc với mẹ. Họ đang lên kế hoạch tổ chức một chuyến đi đến Nam Phi và họ sẽ ở lại đó một tháng. Đấy cũng là đích đến tiếp theo mà bố muốn đi. Bố lúc nào cũng xem kênh Địa lý Quốc gia và thề rằng một ngày nào đấy bố sẽ tham dự cuộc đi săn safari. À, bây giờ bố cũng sẽ đi vì mẹ sẽ mang tro của bố đi cùng để tung vào lũ hổ và voi. Mẹ thật sự vui với ý đó lắm, vì thế em sẽ không cản mẹ. Kevin hơi sốc với chuyệnđó – nó muốn có một nơi cho bố mà tất cả bọn em có thể đến thăm, nhưng mẹ đã khăng khăng rằng đấy là điều bố muốn. Em không biết tại sao Kev lại làm toáng lên như thế. Nó hầu như chẳng bao giờ đến thăm bố khi ông còn sống. Em không thể hình dung cảnh ngày nào nó cũng đến thăm lọ tro của bố. Cứ nghĩ đến việc này lại thấy đó là vấn đề của nó.
Dù sao thì mẹ cũng không muốn ở Connemara một mình thêm phút nào nữa, vì thế mẹ sẽ đến ở với em hai tuần trước khi đi. Nhưng sau đó, tất cả mọi người sẽ đi. Bố, mẹ, Katie, Steph, Kev và Alex. Em sẽ ở lại một mình, và vì đó là mùa hè, trường học đóng cửa, nên tất cả những gì em làm là học bài thôi.
Ruby: Em có nghĩ có lẽ đây là dấu hiệu nên gặp gỡ thêm những người mới không?
Rosie: Em biết, em biết. Em được một mình tự do lựa chọn. Khi em 18 tuổi, tất cả mọi người ở tuổi em đều nói về các cậu trai, chứ không phải về em bế; ở tuổi 22 họ muốn nói về trường đại học chứ không phải những em bé chập chững biết đi, ở tuổi 32 họ muốn nói về hôn nhân chứ không phải ly dị, còn bây giờ khi em 35 tuổi và cuối cùng đã sẵn sàng nói về đàn ông và trường đại học thì tất cả những gì mọi người muốn làm là nói về em bé của họ. Em đã thử những kiểu cà phê sáng đó, em đã thử trò chuyện với các bà mẹ khác khi bọn em chờ con ở cổng trường. Không ăn thua gì cả. Không ai hiểu em như chị, chị Ruby.
Ruby: Và kể cả chị cũng có vấn đề với chuyện đó đấy; Em là độc nhất vô nhị, Rosie Dunne, em hoàn toàn độc đáo. Nhưng chị có mặt ở đây bên em, trừ phi chị và Gary trở thành các nhà vô địch Salsa của Ireland một cách thần kỳ và được mời đến Madrid để dự Giải Vô địch Châu u, chị sẽ chẳng đi đâu cả.
Rosie: Cảm ơn.
Ruby: Không có gì. Nhưng tiếp tục với chủ đề “gặp gỡ những người mới” ấy, khi nào em mới bắt đầu hẹn hò trở lại thế? Đã mấy năm kể từ khi em hẹn hò lần cuối rồi đấy.
Rosie: Xin lỗi, em đã không hẹn hò với Adam, người mà chị sắp xếp để em gặp hay sao? À mà ngoài cái buổi tối tuyệt vời với Adam thì không có vẻ gì hẹn hò là điều gì đó tuyệt vời đến độ em phải nhớ tới nó cả.
Ruby: Thật à?
Rosie: Ôi, làm ơn đi, sex với thằng–cha–tên–là–gì-ấy đúng là cứ như máy vậy. Hắn ta lúc nào cũng đi đúng vào lúc cái đồng hồ báo thức cạnh giường kêu to làm em tỉnh hẳn (vào buổi đêm, dĩ nhiên không phải vào lúc đang làm tình). Sex với Brian Nhè chỉ đơn giản là một sự lóng ngóng say xỉn trong bóng tối đến nỗi em chẳng thể nào nhớ được gì. Em cho rằng đêm với Adam là một đêm đặc biệt, anh ta khác với hai người kia nhưng em không nghĩ là em đã từng gặp phải gã Don Juan nào. Em không thật sự quan tâm lắm. Ta chẳng thế nhớ nhung cái điều mà ta không biết.
Ruby: Nhưng không phải cái điều mà ta không biết làm ta tò mò phát điên lên như một đứa nhóc mới lớn hay sao?
Rosie: Không, em có một công việc chả ra gì với một mức lương chả ra gì nốt, một căn hộ chả ra gì với mức tiền thuê cũng chả ra gì nốt. Em làm quái gì có thời gian để làm tình một cách chả ra gì với một thằng đàn ông chả ra gì cơ chứ.
Ruby: Rosie!
Rosie: Cái gì? Em nói nghiêm túc đấy.
Ruby: Chị chỉ không tin vào tai mình thôi. Chị chết lặng khi nghe cái tin ấy. OK, chị sẽ đưa em đi tới câu lạc bộ vào cuối tuần này.
Rosie: Đi câu lạc bộ à? Chị thật sự nghĩ rằng dẫn em đến một nơi mà em già hơn tất cả những người khác độ chục tuổi thật sự sẽ khiến em cảm thấy khá hơn à ? Chị nghĩ bây giờ những con đực máu nóng trẻ trung quan tâm đến các bà mẹ đơn thân 35 tuổi béo ú à ? Em thì không nghĩ thế. Em nghĩ bọn chúng thích phụ nữ có bộ ngực săn chắc nằm phía trên rốn cơ.
Ruby : Ôi, đừng có phóng đại. Em ba lăm tuổi, không phải chín lăm ! Chị gặp Teddy của chị trong một câu lạc bộ đêm và hắn ta có lẽ chẳng phải tài tử điện ảnh Brad Pitt gì đâu, nhưng cái hắn ta thiếu ở vẻ bên ngoài thì sẽ được bù đắt lại ở trong phòng ngủ.
Rosie : Thật à ? Ý chị muốn nói là sex với Teddy ngọt nước lắm à ?
Ruby : À, không phải chuyện chị với đàn ông là để đem ra bàn luận, đúng không ?
Rosie : Dĩ nhiên không. Nhưng sex là điều cuối cùng em nghĩ đến đấy.
Ruby : À, tất cả những cái đó sẽ thay đổi bây giờ, thế nên thôi nào, hãy đi chơi và vui vẻ thôi.
Rosie : Thật sự thì, chị Ruby ạ, cảm ơn chị, nhưng mà không đâu, cảm ơn. Em thật sự không thích thú gì việc gặp gỡ ai cả. Và nếu em có gặp thì sao, em sẽ làm gì, đưa anh ta về nhà để gặp người mẹ đau buồn của em đang ngủ phòng bên cạnh à ?
Ruby : Chị cho là điểm này cũng đúng đấy, nhưng sớm hay muộn gì em sẽ phải bắt đầu lại cho mình được hưởng thụ. Em có nhận ra từ đó không Rosie ? Hưởng thụ. Để có niềm vui.
Rosie : Chưa bao giờ nghe thấy điều ấy cả.
Ruby : Thôi cũng được, cuối tuần này mình sẽ lại đi xem phim, nhưng sau đó chị sẽ đưa em ra rao bán đấy.
Rosie : OK, nhưng hãy tin em khi em nói rằng em chỉ đồng ý bán mình với giá thách không bớt một xu đâu. Và nếu không ai muốn mua thì em sẽ không cho thuê đâu.
Ruby : Thế còn " những kẻ chiếm dụng bất hợp pháp " thì sao ?
Rosie : Ha ha ha. Tất cả những kẻ xâm phạm sẽ bị xử tử.
Ruby : Chị có thể hình dung ra cảnh em đứng đó với một khẩu súng lục trong tay, ra lệnh cho đàn ông biến khỏi lãnh địa của mình.
Rosie : Bây giờ thì chị đã hình dung ra được vấn đề rồi đấy.
Quan tài có thể không cần rộng hơn 76 cm, có thể làm từ ván ép với các lớp gỗ dán và nhựa trên bề mặt để dễ dàng hỏa thiêu. Cậu có biết mấy thứ ấy không ? Nếu có ít đinh sắt thì cũng tốt và các khung gỗ sẽ làm tăng độ bền nhưng chỉ đặt được vào phía trong quan tài thôi.
Quan tài phải có tên đầy đủ của người đã khuất ghi trên nắp. Chắc là để mọi người khỏi nhầm lẫn, tớ nghĩ thế. Tớ thật sự ước gì tớ không phải biết rằng quan tài cần được dán kín bằng thứ dung dịch tên là " Creamfilm ", hay sử dụng vải thấm nước hay các thấm vải bông vì rõ ràng chất dịch có thể rỉ ra từ cơ thể.
Trước đây tớ chẳng biết gì về mấy cái đó cả.
Có cả các mẫu đơn nữa. Rất nhiều. Mẫu đơn A, B, C, F và tất cả các mẫu đơn y tế. Không ai nhắc đến mẫu D và E. Tớ chẳng biết tại sao ta lại cần nhiều bằng chứng đến thế để xác nhận ta đã chết. Tớ nghĩ cái thực tế rằng ta đã ngừng sống và thở cũng đủ là một minh chứng rành rành rồi. Rõ ràng là chẳng cần đâu.
Tớ nghĩ nó giống như thể đi tới sống ở một vùng đất khác. Bố chỉ còn phải lấy sẵn mấy tờ báo, diện bộ lễ phục Chủ nhật đẹp nhất, chuẩn bị một phương tiện thật mốt, và rồi ra đi tới đích cuối cùng, dù đó là nơi nào đi nữa.
Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại với mọi người trong tang lễ, " Ông ấy không tịnh lại nữa rồi. Tôi gọi ông ấy và gọi mãi, nhưng ông ấy không tỉnh lại nữa ". Mẹ vẫn chưa ngừng run từ khi chuyện đó xảy ra, và trông mẹ cứ như già đi cả hai mươi tuổi. ́y thế mà mẹ lại có vẻ trẻ dại hơn. Như một đứa trẻ lạc đường cứ nhìn quanh là không biết phải đi đâu, cứ như bỗng nhiên bà ở một nơi hòan toàn xa lạ và không biết đường ấy.
Tớ nghĩ thế. Tớ nghĩ tất cả mọi người nhà tớ đều thế.
Trước đây tớ chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Tớ 35 tuổi và tớ chưa bao giờ mất đi ai đó gần gũi thân thiết với mình. Trong đời tớ đã dự mười đám tang và đò đều là đám tang của những người họ hàng xa, bạn của bạn và gia đình của bạn, những người mà thiếu họ tớ cũng không thấy tệ hơn là mấy.
Nhưng bố ra đi ư ? Chúa ơi, đó là một người quá quan trọng.
Ông mới chỉ 65 tuổi. Chưa già chút nào. Và ông rất khỏe. Cái gì đã khiến một người đàn ông 65 tuổi khỏe mạnh thiếp ngủ đi và chẳng bao giờ còn tỉnh lại ? Tớ chỉ có thể tự làm mình khuây khỏa với ý nghĩ rằng ông đã nhìn thấy thứ gì đó đẹp đẽ đến độ ông muốn đi. Đó là điều mà bố sẽ làm.
Có thứ gì đó khiến ta mất hết tinh thần khi ta nhìn thấy cha mẹ suy sụp. Tớ nghĩ đó là vì họ đương nhiên được xem là những người mạnh mẽ, nhưng không chỉ có thế, khi người ta còn nhỏ, ta coi cha mẹ như một kiểu thước đo mức độ xấu của tình hình. Khi ta ngã thật mạnh xuống đất mà không thể biết mình có đau hay không thì cứ nhìn cha mẹ ta là biết. Nếu trông họ lo lắng và lao đến bên ta, ta khóc. Nếu họ cười, vỗ vỗ xuống đất và nói rằng " Đất rắn nhỉ ", thì ra sẹ tự đứng lên và bỏ qua chuyện đó.
Khi ta nhận ra mình có bầu và thấy mọi cảm xúc tê liệt, ta nhìn những biểu hiện của họ. Khi cả bố và mẹ đều ôm ta mà nói rằng rồi sẽ ổn thôi, và rằng họ sẽ ủng hộ ta, ta biết đó không phải là ngày tận thế. Nhưng sự phụ thuộc vào các bậc cha mẹ ấy có thể quá sâu sắc.
Các bậc phụ huynh là những chiếc phong vũ biểu đo cảm xúc cho bọn trẻ và việc này có một hiệu ứng dây chuyền. Tớ chưa bao giờ thấy mẹ khóc nhiều đến thế trong suốt cuộc đời, điều này khiến tợ sợ và làm tớ khóc, điều này cũng làm Katie sợ và làm nó khóc. Tất cả bọn tớ cùng nhau khóc.
Về bố, mọi người cứ cho là ông sẽ sống mãi. Ông là người mở những chiếc nắp lọ không ai khác có thể mở, là người sửa những thứ đã bị hỏng và mặc nhiên được coi là người sẽ làm những việc ấy mãi mãi. Ong là người để tớ ngồi trên vai, trèo lên lưng, vừa chạy đuổi quanh tớ vừa giả làm tiếng quái vật, tung tớ lên cao và đón lấy tớ, quay tớ vòng quanh cho đến khi tớ chóng mặt và lăn ra cười
Và cuối cùng chẳng thể nói được một lời cảm ơn và chào tạm biệt thích đáng, những ký ức cuối cùng của tớ về ông đã biến thành khích cỡ quan tài và mẫu đơn y tế rồi.
Tớ vẫn ở Galway với mẹ. Ở miền Tây vô cùng hoang dã. Nhưng giờ đang là mùa hè rất đẹp và tớ cảm thấy cảnh ấy thật không đúng lắm. Khung cảnh xung quanh không thích hợp với tâm trạng, có tiếng lũ trẻ con cười ở dưới bãi tắm kia, chim vẫn hót và bay liệng trên bầu trời, sà xuống thấp và bắt mồi trên mặt biển. Thật không đúng lắm khi tớ vẫn yêu thế giới này và nhìn thấy những thứ tươi sáng ấy khi một điều khủng khiếp đang xảy ra.
Cứ như nghe thấy tiếng trẻ con ríu rít vang vọng trong nhà thờ hôm đám tang vậy. Không có gì nâng đỡ tinh thần bằng việc nghe thấy tiếng một đứa trẻ ngây thơ đang vui vẻ ở nơi mà ai cũng buồn bã. Nó khiến ta nhớ rằng cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, không chỉ có duy nhất một cuộc đời mà ta sắp phải nói lời tiễn biệt. Mọi người đến rồi đi và chúng ta đều biết điều này luôn xảy ra, ấy thế nhưng chúng ta vẫn cứ sốc khi nó đến. Có một câu nói cũ lắm rồi : điều duy nhất chắc chắn trong đời này chính là cái chế. Đó là một thứ chắc chắn, mà một quy ước của cuộc sống mà chúng ta đã được trao nhưng ta lại thường để nó làm lòng ta tan nát.
Tớ không biết phải nói gì hay làm gì để mẹ thấy khá hơn ; tớ không ngĩ thật sự có gì làm được điều ấy, nhưng nhìn mẹ khóc lóc một mình suốt cả ngày khiến tớ rơi nước mắt. Tớ có thể cảm nhận được nỗi đau của mẹ trong giọt nước mắt ấy. Có lẽ mẹ sẹ cạn nước mắt mất.
Alex, cậu là một bác sĩ khoa tim. Cậu biết rõ trái tim theo nghĩa đen, cả trong lẫn ngòai, có gì cậu có thể làm khi trái tim ai đó tan vỡ không ? Cậu có cách cứu chữa nào không ? Cám ơn cậu đã đến đám tang. Thật tốt khi được gặp cậu. Chỉ buồn vì lại gặo nhau trong những hoàn cảnh như thế này. Bố mẹ cậu cũng thật tốt khi đã đến. Mẹ tớ vô cùng cảm kích về điều đó. Cản ơn vì đã rũ bỏ hộ cái thằng – cha – tên – là – gì – đó ấy nữa ; tớ thật sự chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện hay thảo luận gì với hắn ở nhà thờ. Hắn thật tốt khi đến viếng, nhưng nếu bố nhìn thấy hắn, chắc bố sẽ nhảy bổ ra khỏi quan tài và vứa hắn vào đó thế chỗ.
Stephanie và Kevin đã về nhà vài ngày trước, nhưng tớ sẽ ở lại đây ít lâu nữa. Tớ không thể để mẹ một mình được. Hàng xóm thật tốt với bà. Tớ biết bà sẽ được tở trong những đôi tay đáng tinh cậy khi cuối cùng tớ cũng phải đi. Tớ đã bỏ lỡ hết các, kỳ thi và nghe nói là sẽ phải học lại cả năm nếu tớ muốn hoàn thành khóa học. Tớ không nghĩ tớ có thể muốn học lại nữa.
À mà tớ sẽ phải về nhà trong vài ngày tới vì không còn nghi ngờ gì nữa, hóa đơn đã chồng chất đầy cái hòm thư của tớ kể từ khi tớ đi rồi. Tớ thật sự phải về trước khi họ cắt hết mọi thứ và đuổi tớ ra khỏi nhà.
Cảm ơn cậu lần nữa vì đã có mặt ở đó, Alex. Không phải rõ ràng một bi kịch luôn khiến chúng ta sum họp hay sao ?
Thân mến,
Rosie.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bố
Tớ vừa mới về nhà từ Connermara để được một cái hòm thư đầy tràn chào đón. Giữa đống hóa đơn là bức thư này. Nó được gửi một ngày trước khi bố tớ qua đời.
Rosie thân mến,
Bố và mẹ con vẫn còn đang cười bò ra với bức thư gần đây của con về hình xăm của Katie. Bố thích con viết thư cho bố mẹ lắm ! Hy vọng con đã qua cơn chấn động của việc nhận ra rằng con gái con đã thành một thiếu nữ đủ lông đủ cánh. Bố còn nhớ cái ngày điều ấy đã xảy ra với con. Bố nghĩ điều ấy còn xảy ra với con trước cả Stephanie ! Con lúc nào cũng hăm hở thử những thứ mới lạ và đến những nơi mới mẻ. Rosie không run sợ của bố. Bố nghĩ rằng khi học xong trung học con sẽ đi vòng quanh thế giới và bố mẹ sẽ không bao giờ còn gặp con được nữa. Bố vui là điều đó đã không xảy ra. Con lúc nào cũng là niềm vui trong nhà. Con và Katie. Bố chỉ tiếc là bố mẹ phải xa con khi con cần bố mẹ nhất. Mẹ con và bố đã đặt câu hỏi về hành động của bố mẹ nhiều lần. Bố hy vọng rằng bố mẹ làm đúng.
Bố biết con luôn cảm thấy con đã khiến bố mẹ suy sụp, nhưng điều ấy còn lâu mới đúng. Điều ấy chỉ có nghĩa là bố phải nhìn thấy con gái nhỏ của bố lớn lên mà thôi. Từ một cô bé trở thành người lớn và thành một người mẹ. Con và Katie là một nhóm tuyệt vời và con bé là một ví dụ thật tinh tế về sự giáo dục tốt của phụ huynh mà nó được thụ hưởng. Một phải vết mực trên da nó không làm hoen ố những tính tốt hay làm lu mờ sự tươi sáng tỏa ra từ nó. Một phần thưởng cho mẹ nó.
Cuộc đời đưa cho mỗi chúng ta những lá bài khác nhau, và tất cả chúng ta đều không nghi ngờ gì về việc con đã nhận được những lá bài xấu nhất. Nhưng con đã tỏa sáng qua những thời kỳ khó khăn. Con là một cô gái mạnh mẽ và con còn trở nên mạnh mẽ hơn khi cái thằng ngốc đó (cái – thằng – cha – tên – là – gì – đó, mẹ con bảo bố gọi hắn thế) khiến con thất vọng. Con tự đứng lên, phủi bụi cho mình và bắt đầu lại tất cả, tạo dựng tổ ấm cho Katie, tự tìm lấy công việc mới, chu cấp cho con gái con và khiến bố tự hào về con thêm lần nữa.
Và bây giờ con chỉ còn mấy ngày nữa là thi rồi. Rốt cuộc thì con đã học xong và rồi bây giờ con sẽ có bằng cấp. Bố thật tự hào được nhìn con nhận cái tấm bằng cuộn tròn đó, Rosie ; bố sẽ là người bố tự hào nhất thế giới.
Yêu con,
Bố
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Tấm bằng
Giờ tớ không thể nào bỏ cái khóa học này được. Theo những lời khuyên khôn ngoan của Johnny Logan, thêm một năm nữa là cái gì? Tớ sẽ đi thi và tớ sẽ nhận cái bằng Quản lý Khách sạn ấy. Bố không muốn chính bố là lý do để tớ bỏ lỡ việc học.
Đấy là lời tạm biệt mà tớ cần, Alex ạ. Đó thật là một món quà rất tuyệt vời.
Từ Julie
Gửi Rosie
Tiêu đề Ở lại với tôi ?
Vậy là cô sẽ ở lại với tôi thêm một năm nữa ?
Tôi sẽ cho phép cô, nhưng sau đó, một khi cô đã có bằng thì tôi rất nghiêm túc mà nói rằng tôi sẽ sa thải cô. Tôi đã 55 tuổi rồi; tôi sẽ không ở lại với công việc này lâu nữa để chờ cô hoàn thành những giấc mơ của mình đây.
Năm nay các khóa học sẽ nhẹ như lông hồng thôi, trước hết là vì cô đã học trước rồi, thứ hai và quan trọng hơn là vì cô có những ước muốn tốt đẹp và niềm tự hào của cha cô phía sau. Đó là động lực tốt nhất mà con người có thể có.
Có phiền không nếu tôi hỏi cô là có gì trong những cái khách sạn khiến cô yêu thích đến thế?
Từ Rosie
Gửi Julie
Tiêu đề Tại sao em lại thích khách sạn !
Em có cảm giác này khi em bước chân vào những khách sạn thật sự tuyệt. Đối với em chúng thể hiện mọi thứ xa xỉ và đầy tráng lệ trong cuộc đời. Em yêu thích việc người ta nuông chiều và chăm sóc khách hàng. Mọi thứ thật sạch sẽ và tinh khôi, tuyệt đối hòan hảo. Thật chẳng giống nhà mình – à, giống nhà em.
Em yêu thích chuyện mọi người đi thư giãn bản thân, nơi đó không giống nơi làm việc mà giống như làm chủ một thiên đường thì đúng hơn.
Em phấn khích với những phòng tắm lấp lãnh, những chiếc áo choàng to xù lông, những đôi dép lê và cả đồ trang trí. Có nơi nào khác mà ta có thể thấy sô cô la trên gối không? Cứ như bà tiên răng và ông già Noel xuất hiện cùng một lúc ấy. Có dịch vụ phòng 24/24, có những tấm thảm độn bông nảy tưng, những chiếc giường kéo gập xuống được, quầy mini bar, những bát hoa quả và nước gội đầu miễn phí. Em cảm thấy em như là Charlie trong Nhà máy Sôcôla ([21]) vậy. Mọi thứ ta muốn yêu cầu là có. Tất cả những gì cần làm là nhấc điện thoại lên, ấn vào nút kỳ diệu đó và người ở phía bên kia đầu dây sẽ còn hơn cả vui sướng khi được phục vụ
Ở trong khách sạn là một sự hậu đãi ; làm việc trong một khách sạn là niềm vui hàng ngày. Khi học xong khóa học này em sẽ được làm quản lý tập sự tạm thời trong khách sạn vì thế em biết rằng có một công việc cho em ở phía cuối cái cầu vồng kia.
Bạn nhận được một tin nhắn từ RUBY.
Ruby : Xin chào người lạ.
Rosie : Ôi, chào chị Ruby, xin lỗi vì đã lâu không nói chuyện ; gần đây em có nhiều việc quá.
Ruby : Không cần xin lỗi đâu, em biết thế mà. Mẹ em thế nào rồi ?
Rosie : Không ổn lắm. Bể nước mắt vẫn chưa khô cạn. Mẹ em sẽ đến ở với em một thời gian.
Ruby: Trong căn hộ ấy à ?
Rosie: Đúng thế.
Ruby : Sẽ thế nào ? Em làm gì có phòng dành cho khách.
Rosie: Ôi trời ơi, đã hàng thế kỷ trôi qua từ khi em nói chuyện với chị lần trước rồi. Sau nhiều ngày suy xét với Brian Nhè, cuối cùng em đã đầu hàng và quyết định cho phép Katie ở lại với anh ta tậi Ibza trong mùa hè. Em hẳn là điên rồi vì dù Brian Nhè có thuyết phục em về việc anh ta là một người cha có trách nhiệm và sẽ để mắt tới con gái đến thế nào, em vẫn không thể thôi nghĩ về thực tế là anh ta đã bỏ chạy khi thấy em có bầu và chỉ quay lại khi con bé đã 13 tuổi. Em không quá ham thích cái định nghĩa của anh ta về trách nhiệm đâu. Với lại anh ta làm việc vào buổi tối và vì thế em không biết làm sao anh ấy nắm được tình hình của con bé.
Ruby: Điều hay nhất về việc Brian là bố con bé nằm ở chỗ anh ta là chủ một câu lạc bộ đêm xơ xác trên một hòn đảo, nơi ta đã quen với việc nhìn thấy chính xác những cô cậu 16 tuổi là như thế nào. Anh ta sẽ không muốn con gái mình tham gia những trò vui đó đâu. Tin chị đi. Vả chăng, con bé chỉ có một mình, mà một mình con bé thì có thể có những trò tiệc tùng nhiều đến cỡ nào cơ chứ?
Rosie: Chị thật sự muốn có câu trả lời cho những câu hỏi đó à? À với lại John sẽ đi cùng con bé đến đấy vài tuần và Toby với Monia cũng đến đó nghỉ ít lâu. Nhưng em không thể khởi xướng một vụ cãi lộn vìe Brian Nhè đủ tử tế để ở đây cả năm vớiKatie và anh ta cần phải ở đó vào mùa hẻ. Có một chút về cho và nhận ở đây, và Katie chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nhà của bố nó cả. Với lại Brian nói rằng anh ta sẽ đảm bào để con bé có chút kinh nghiệm trong việc làm DJ khi nó ở đó, và việc thay đổi với nó rất tuyệt vời.
Ruby: Em đã thuyết phục mình đủ chưa?
Rosie: Chúa ơi, nghe thật sự giống thế à?
Ruby: Ừ.
Rosie: À, chẳng muốn quá giống một lời rền rĩ đâu (vì tất cả chúng ta đều biết rằng em không phải là người hay rền rĩ), nhưng mùa hè này em sẽ rất cô đơn. Kể cả mẹ cũng chỉ ở với em một thời gian ngắn trước khi đi. Một vài người bố mẹ em từng gặp trong chuyến đi chơi biển đã liên lạc với mẹ. Họ đang lên kế hoạch tổ chức một chuyến đi đến Nam Phi và họ sẽ ở lại đó một tháng. Đấy cũng là đích đến tiếp theo mà bố muốn đi. Bố lúc nào cũng xem kênh Địa lý Quốc gia và thề rằng một ngày nào đấy bố sẽ tham dự cuộc đi săn safari. À, bây giờ bố cũng sẽ đi vì mẹ sẽ mang tro của bố đi cùng để tung vào lũ hổ và voi. Mẹ thật sự vui với ý đó lắm, vì thế em sẽ không cản mẹ. Kevin hơi sốc với chuyệnđó – nó muốn có một nơi cho bố mà tất cả bọn em có thể đến thăm, nhưng mẹ đã khăng khăng rằng đấy là điều bố muốn. Em không biết tại sao Kev lại làm toáng lên như thế. Nó hầu như chẳng bao giờ đến thăm bố khi ông còn sống. Em không thể hình dung cảnh ngày nào nó cũng đến thăm lọ tro của bố. Cứ nghĩ đến việc này lại thấy đó là vấn đề của nó.
Dù sao thì mẹ cũng không muốn ở Connemara một mình thêm phút nào nữa, vì thế mẹ sẽ đến ở với em hai tuần trước khi đi. Nhưng sau đó, tất cả mọi người sẽ đi. Bố, mẹ, Katie, Steph, Kev và Alex. Em sẽ ở lại một mình, và vì đó là mùa hè, trường học đóng cửa, nên tất cả những gì em làm là học bài thôi.
Ruby: Em có nghĩ có lẽ đây là dấu hiệu nên gặp gỡ thêm những người mới không?
Rosie: Em biết, em biết. Em được một mình tự do lựa chọn. Khi em 18 tuổi, tất cả mọi người ở tuổi em đều nói về các cậu trai, chứ không phải về em bế; ở tuổi 22 họ muốn nói về trường đại học chứ không phải những em bé chập chững biết đi, ở tuổi 32 họ muốn nói về hôn nhân chứ không phải ly dị, còn bây giờ khi em 35 tuổi và cuối cùng đã sẵn sàng nói về đàn ông và trường đại học thì tất cả những gì mọi người muốn làm là nói về em bé của họ. Em đã thử những kiểu cà phê sáng đó, em đã thử trò chuyện với các bà mẹ khác khi bọn em chờ con ở cổng trường. Không ăn thua gì cả. Không ai hiểu em như chị, chị Ruby.
Ruby: Và kể cả chị cũng có vấn đề với chuyện đó đấy; Em là độc nhất vô nhị, Rosie Dunne, em hoàn toàn độc đáo. Nhưng chị có mặt ở đây bên em, trừ phi chị và Gary trở thành các nhà vô địch Salsa của Ireland một cách thần kỳ và được mời đến Madrid để dự Giải Vô địch Châu u, chị sẽ chẳng đi đâu cả.
Rosie: Cảm ơn.
Ruby: Không có gì. Nhưng tiếp tục với chủ đề “gặp gỡ những người mới” ấy, khi nào em mới bắt đầu hẹn hò trở lại thế? Đã mấy năm kể từ khi em hẹn hò lần cuối rồi đấy.
Rosie: Xin lỗi, em đã không hẹn hò với Adam, người mà chị sắp xếp để em gặp hay sao? À mà ngoài cái buổi tối tuyệt vời với Adam thì không có vẻ gì hẹn hò là điều gì đó tuyệt vời đến độ em phải nhớ tới nó cả.
Ruby: Thật à?
Rosie: Ôi, làm ơn đi, sex với thằng–cha–tên–là–gì-ấy đúng là cứ như máy vậy. Hắn ta lúc nào cũng đi đúng vào lúc cái đồng hồ báo thức cạnh giường kêu to làm em tỉnh hẳn (vào buổi đêm, dĩ nhiên không phải vào lúc đang làm tình). Sex với Brian Nhè chỉ đơn giản là một sự lóng ngóng say xỉn trong bóng tối đến nỗi em chẳng thể nào nhớ được gì. Em cho rằng đêm với Adam là một đêm đặc biệt, anh ta khác với hai người kia nhưng em không nghĩ là em đã từng gặp phải gã Don Juan nào. Em không thật sự quan tâm lắm. Ta chẳng thế nhớ nhung cái điều mà ta không biết.
Ruby: Nhưng không phải cái điều mà ta không biết làm ta tò mò phát điên lên như một đứa nhóc mới lớn hay sao?
Rosie: Không, em có một công việc chả ra gì với một mức lương chả ra gì nốt, một căn hộ chả ra gì với mức tiền thuê cũng chả ra gì nốt. Em làm quái gì có thời gian để làm tình một cách chả ra gì với một thằng đàn ông chả ra gì cơ chứ.
Ruby: Rosie!
Rosie: Cái gì? Em nói nghiêm túc đấy.
Ruby: Chị chỉ không tin vào tai mình thôi. Chị chết lặng khi nghe cái tin ấy. OK, chị sẽ đưa em đi tới câu lạc bộ vào cuối tuần này.
Rosie: Đi câu lạc bộ à? Chị thật sự nghĩ rằng dẫn em đến một nơi mà em già hơn tất cả những người khác độ chục tuổi thật sự sẽ khiến em cảm thấy khá hơn à ? Chị nghĩ bây giờ những con đực máu nóng trẻ trung quan tâm đến các bà mẹ đơn thân 35 tuổi béo ú à ? Em thì không nghĩ thế. Em nghĩ bọn chúng thích phụ nữ có bộ ngực săn chắc nằm phía trên rốn cơ.
Ruby : Ôi, đừng có phóng đại. Em ba lăm tuổi, không phải chín lăm ! Chị gặp Teddy của chị trong một câu lạc bộ đêm và hắn ta có lẽ chẳng phải tài tử điện ảnh Brad Pitt gì đâu, nhưng cái hắn ta thiếu ở vẻ bên ngoài thì sẽ được bù đắt lại ở trong phòng ngủ.
Rosie : Thật à ? Ý chị muốn nói là sex với Teddy ngọt nước lắm à ?
Ruby : À, không phải chuyện chị với đàn ông là để đem ra bàn luận, đúng không ?
Rosie : Dĩ nhiên không. Nhưng sex là điều cuối cùng em nghĩ đến đấy.
Ruby : À, tất cả những cái đó sẽ thay đổi bây giờ, thế nên thôi nào, hãy đi chơi và vui vẻ thôi.
Rosie : Thật sự thì, chị Ruby ạ, cảm ơn chị, nhưng mà không đâu, cảm ơn. Em thật sự không thích thú gì việc gặp gỡ ai cả. Và nếu em có gặp thì sao, em sẽ làm gì, đưa anh ta về nhà để gặp người mẹ đau buồn của em đang ngủ phòng bên cạnh à ?
Ruby : Chị cho là điểm này cũng đúng đấy, nhưng sớm hay muộn gì em sẽ phải bắt đầu lại cho mình được hưởng thụ. Em có nhận ra từ đó không Rosie ? Hưởng thụ. Để có niềm vui.
Rosie : Chưa bao giờ nghe thấy điều ấy cả.
Ruby : Thôi cũng được, cuối tuần này mình sẽ lại đi xem phim, nhưng sau đó chị sẽ đưa em ra rao bán đấy.
Rosie : OK, nhưng hãy tin em khi em nói rằng em chỉ đồng ý bán mình với giá thách không bớt một xu đâu. Và nếu không ai muốn mua thì em sẽ không cho thuê đâu.
Ruby : Thế còn " những kẻ chiếm dụng bất hợp pháp " thì sao ?
Rosie : Ha ha ha. Tất cả những kẻ xâm phạm sẽ bị xử tử.
Ruby : Chị có thể hình dung ra cảnh em đứng đó với một khẩu súng lục trong tay, ra lệnh cho đàn ông biến khỏi lãnh địa của mình.
Rosie : Bây giờ thì chị đã hình dung ra được vấn đề rồi đấy.
Danh sách chương