Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Hãy cảm ơn Chúa vì Người đúng là người tạo nên những điều kỳ diệu đi! Chị yêu con trai chị, nó thật là hoàn hảo, thật đúng là một thiên tài!
Rosie: Có một cú xoay chuyển để lưu vào sử sách đây!
Ruby: Ừ, cũng như chị em sẽ đồng ý rằng em vừa mới chứng kiến sự tái sinh của Fred Astaire[11]. Không những chị đau hết cả người vì nhảy nhót cứ như chưa từng bao giờ khiêu vũ trước đây mà chị còn bị sốc đến tận xương tủy! Ngay khi tiếng nhạc bắt đầu, sự thần kỳ liền xảy ra!
Ý chị là không hẳn Ricardo dễ tính với Gary đâu, mặc dù đấy là lần đầu tiên thằng bé tập khiêu vũ . Thầy giáo nói, “Rub-ee, đâ là lớp salsa nâng kao, Gar-ee sẽ phải cố gắn mà theo thui”. Và ôi trời ơi, Gary của chị đã theo kịp giỏi đến độchị suýt nữa thì ngất mất. Ricardo thậm chí còn đếm “1,2,3, Maria” theo nhịp bài Azuquita nữa mà em bieté rồi đấy, Rosie, nhịp ấy nhanh đến thế nào, nhanh đến nỗi mà chị em mình lăn đùng ra sàn khi mới được có nửa bài, nhanh đến nỗi mà đầu quay vòng vòng và mắt tóe sao ấy. Cái cách Gary di chuyển thật là không thể tin nổi. Trông nó thật duyên dáng, quay vòng quanh và xoay tít quanh sàn nhà, mồ hôi lấp lánh cứ như một... hệ mặt trời ấy. Ricardo nói gary đúng là một ngôi sao đang hình thành và rằng nó và chị tạo nên một đôi nhảy tuyệt vời.
Teddy thì chẳng lấy làm ấn tượng gì với cái tin này khi chị chia sẻ với anh ta. À, chị phấn khởi khi về đến nhà đến độ đã buột miệng nói ra luôn mà không nhận ra là mấy thằng cha bạn lái xe tải cùng teddy cũng đang ở trong phòng xem tivi và bon họ đều chẳng ấn tượng gì với chuyện đó y hệt như nhau. Teddy thậm chí mặt còn đỏ hơn bình thường và bắt đầu thao thao rủa xả bọn vũ công nam toàn là bọn gay và rằng chị đừng có mà làm cho thằng Gary thích con trai. Chị bảo anh ta rằng chị đang cố giúp nó ra khỏi cái vỏ của nó một chút, chứ không phải là hoàn toàn ra khỏi chuẩn mực. Nhưng mấy thằng cha chả hiểu gì. Bọn hắn nghĩ việc cũng bia vào đầu nhau, đánh bủm (sau đó hít hít không khí vàcười rú lên), gào thét với những cầu thủ bóng đá trên ti vi (cứ như chính bọn hắn có thể đá hay hơn nếu bọn hắn ở trên sân cỏ ấy), bình phẩm về tất cả những người đàn bà xuất hiện trên ti vi (cứ như bọn hắn không có mấy cái bụng bia bự tướng và cả chục năm rồi chẳng làm được cái trò trống gì), cứ mười phút một lần lại gọi chị phục vụ thêm hàng vại bia (toàn cái loại năm-mươi-xu-cả-tá ấy), thế mà còn dám rao giảng cho chị về những gì làm nên một người đàn ông thực thụ, mấy cái thằng cha trời đánh lười biếng ích kỷ ấy.
Rosie: Ôi, ôi, Ruby, mình có vẻ đã hơi bị đi lạc đề ở đây rồi. Thế gary thấy thế nào khi Teddy và đồng bọn nói thế về nó? Ruby: À, thằng bé tội nghệp ngượng đến độ nó lao ra khỏi phòng, chạy ào lên cầu thang và đóng ầm cửa phòng ngủ của nó lại.
Rosie: Ôi, Gary thân yêu tội nghiệp. Hy vọng là teddy đã xin lỗi chứ.
Ruby: Em có điên không đấy? Dĩ nhiên là hắn không làm thế. Biểu hiện của gary chỉ càng cho thấy roc nso đang trở nên “gay” thế nào qua việc làm “mấy thứ đàn bà” đó thôi. Nhưng chẳng mấy chốc sau chị đã tìm thấy niềm an ủi trong bốn cái bánh ngọt ngon thiên thần có lớp kem màu hồng xinh đẹp. Thế là dẹp hết Fred Astaire và Ginger Rogers đi, Ruby và Gary Minnelli đang đến đây.
Rosie: Minnelli?
Ruby: Ok, chị đã đổi thành một họ nghe hơi giống họ một siêu sao. Ricardo nói anh ta có thể huấn luyện cả hai mẹ con chị để đi thi. Bọn chị thậm chí còn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới nếu bọn chị đủ khả năng nữa ấy chứ. Đối với một người đang coi việc đi dạo cho đến hết cái vườn của mình là một chuyến thám hiểm phiêu lưu thì việc đi du lịch thế giới đúng là một giấc mơ. Dĩ nhiên đó là khi bọn chị đủ khả năng khiêu vũ.
Rosie: Ruby, đấy đúng là một tin hay. Thế Hoa hậu Thân thiện nói gì khi thấy cô ta đã bị thay thế?
Ruby: Chị khá lo về việc đó; em biết cô ta đã ghen tị đến thế nào khi chị mới chỉ nhìn đàn ông thôi đấy, nhưng kệ cô ta nghĩ gì, chị sẽ mang Gary cùng chị đến thẳng giải Vô địch Khiêu vũ Sala thế giới ở Mianmi. Em biết em cần nhìn xa hơn bốn bức tường trong phòng của trường St Patrick mà. Nhìn thấy được những khả năng, ngửi thấy sự thành công trong không khí, nếm hương vị phần thưởng.
Rosie: Chị lại xem chương trình của Oprah đó à?
Ruby: ừ, chính là cái phần “hãy nhớ đến tinh thần của bạn” lúc nào cũng có hiệu quả với chị. Có thể gary và chị một ngày nào đó sẽ thành công, từ những người không biết gì về salsa thành những triệu phú khiêu vũ salssa chỉ cần nhờ niềm tin thôi.
Rosie: Ôi, đừng có nói với em về việc nhớ đến tinh thần[12] của em đi. Tất cả nhữung gì em có thể nghĩ là chai vodka em đã cưa đổ tối qua.
Ruby: Không phải loại spirit ấy, đồ hâm... Có gì mới trên mặt trận việc làm chưa?
Rosie: À, có, hôm qua em đã nhận được một thư mời làm việc.
Ruby: Tuyệt vời, chỉ là vấn đề thời gian thôi mà. Đây là công việc em muốn hay à việc em không muốn?
Rosie: Chị đã biết em bao năm rồi mà còn phải hỏi cái câu đó à? Thật sự thì chẳng phải công việc em muốn hay không muốn gì cả, đó là công việc em thật sự, thật sự, thật sự không muốn tí nào và sẽ chỉ chấp nhận nếu đó là công việc cuối cùng ở Dublin, nếu em bị ném bịch ra khỏi ngôi nhàcủa bố mẹ em, và nếu Katie và em đã tuyệt vọng trong việc tìm cái gì để ăn đến mức phải liếm tem thôi.
Thưa ông bà Dunne,
Công ty đấu giá Hyland và Moote đã nhận được lời đề nghị của ông bà và chúng tôi còn hơn cả vui sướng khi được đại diện để bán ngôi nhà của ông bà. Xin cảm ơn đã chọn Hyland và Moote để làm đại diện cho ông bà.
Trân trọng kính chào,
Thomas Hyland.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Chào, tớ đây.
Rosie: Chàooooooo?
Rosie: Tớ biết cậu ở đó. Tớ thấy cậu vừa đăng nhập trực tuyến.
Alex: Ai đấy?
Rosie: Ô, ha ha, cậu buồn cười quá đi mất. Cái gì vậy? Cung nhau phá hoại một ngày của Rosie à?! Không may là tớ sẽ bật mí và kể lể câu chuyện buồn thương về cuộc đời nhỏ bé khốn khổ của tớ với cậu dù cậu có thích hay không. Ok, tớ nói đây.
Tớ được mời làm một công việc. Nhưng tớ đã từ chối vì không nghĩ tớ tuyệt vọng đến mức phải nhận việc ấy. Hóa ra là tớ sai. Bỗng nhiên bố mẹ tớ bảo tớ rằng là hai người đã chào bán ngôi nhà vào chính cái ngày ấy và trước khi có tớ có cơ hội thẩm thấu điều bố mẹ nói thì người ta bắt đầu xuất hiện thăm thú ngôi nhà, thò mũi vào phòng ngủ của tớ, chê bai hành lang, cười nhạo lớp giấy dán tường và quay mũi thò sang tấm thảm treo trên tường, bàn với nhau họ sẽ phá bức tường nào, chẻ nhỏ tủ quần áo nào và con gấu bông thưở nào của tớ sẽ bị hỏa thiêu trong một đống lửa đốt rác ở vườn sau trong khi họ hò reo nhảy nhót quanh đống lửa, mặt đầy các vết sọc vẽ bằng máu động vật (OK, ừ thì họ không nói thế). Vậy là có một cặp vợ chồng đã đồng ý mua ngay ngôi nhà không mặc cả, cậu tin được không, chỉ sau khi xem ngôi nhà có mỗi một lần!
Bố mẹ nghĩ một tí – độ 20 giây – và sau đó nói đồng ý!
Alex: Không!
Rosie: Có! Rõ ràng người phụ nữ đã có bầu được độ 8 tháng và họ đang sống trong mọt căn hộ rất nhỏ và họ cần chuyển nhà thật nhanh trước khi em bé sinh ra mà phải tắm trong bồn rửa bát và chơi ở ban công.
Alex: Không!
Rosie: Có! Bố mẹ tớ thật sự rất xin lỗi, nhưng tớ không trách bố mẹ vì nói cho cùng thì đó là cuộc sống của họ, và đáng lẽ họ không phải lo cho tớ ngay từ giây phút mà tớ dọn tới chỗ khác ở lần đầu tiên ấy chứ. Và chỉ trong có vài ngày bố mẹ tớ đã bán xong nhà, mọi thứ đã được đóng gói, họ đã mua một ngôi nhà gần như chẳng có đồi đạc gì ở Connemara. Đồ gỗ ngày mai sẽ được đem ra đấu giá (trừ những thứ tớ giành giật được), phần còn lại sẽ được chuyển đến ngôi nhà mới ngày mai (cách đó hàng giờ đi lại). Bố mẹ đã mua vé đi du lịch biển trong hai tháng và thứ Hai này bố mẹ tớ sẽ đi.
Alex: Không!
Rosie: Có! Tất cả những nơi tớ có đủ khả năng chi trả chẳng hiểu thế nào đấy đều thật sự kinh tởm hết sức. Các căn hộ hoặc quá đắt, quá nhỏ hoặc quá xa nơi làm việc của tớ và trường học của katie. Vậy là bố mẹ tớ bàn luận các vấn đề riêng của tớ (như bình thường họ vẫn làm) với cặp vợ chồng đang sung sướng phát điên lên kia, những người sắp sửa bắt đầu cuộc sống gia đình hạnh phúc trong khi oanh tạc ngôi nhà thơ ấu của tớ. Vậy lag vì bố mẹ đã rất nhanh chóng dọn đi và vì thấu hiểu cho toàn bộ tấn cảnh “dọn đi tong có vài ngày” của tớ, họ gợi ý tớ có thể dọn vào căn hộ mà họ mới vừa dọn ra và đã quyết định cho thuê.
Alex: Không!
Rosie: Có! Nhưng còn vấn đề là họ đã cho một nhóm sinh viên nam thuê nơi đó trong vài tuần, vì thế tớ sẽ phải chờ đến khi mấy thanh niên đó dọn đi. Cho tới lúc đó thì không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ ấy sẽ có mùi kinh khủng và bẩn phát khiếp.
Alex: Không!
Rosie: Có! Vậy thì tớ sẽ ở với ai trong khi chờ, tớ có thể nghe thấy cậu hỏi thế. À, để thử xem nào, bố mẹ tớ đã dọn đến Connemara như cậu biết đấy nhé. Kev sống trong mấy cái ô vuông nhỏ tí ngộp thở ở khách sạn Two Lakes ở Kilkenny nhé, Steph sống ở Pháp nhé, Ruby chỉ có hai phòng ngủ và chẳng có chỗ nào cho tớ và Katie nhé, và cậu thì ở Boston, đi lại thật chẳng tiện cho tớ chút nào. Vậy ai là con người duy nhất ở Dublin biết tớ bây giờ nào? (và đừng có nghĩ đến cái thằn-cha-có-tên-là-gì-đó đấy)
Chẳng có ai khác ngoài Brian Nhè.
Alex: Không!
Rosie: Có! Tớ e là thế đấy. Tớ đang email cho cậu từ phòng kho trong căn hộ đi thuê của Brian Nhè, nơi mà tớ sẽ phải ở trong vài tuần. Tớ có thể hạ thấp mình đến mức nào đây? Mà đó cũng không phỉa là tin xấu nhất của tớ. Tớ còn chưa nói cho cậu biết sếp mới của tớ là ai. Không ai khác ngoài cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi.
Alex: Không!
Rosie: Có! Bây giờ tớ là thư kí cuat người đàn bà mà chúng ta ghét nhất suốt hồi mới lớn, người đàn bà đã làm cuộc sống ở trường của con gái tớ thành địa ngục, người bây giờ là hiệu trưởng trường tiểu học St Patrick, và là sếp của tớ. Thế quái nào mà cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi lại thuê tớ thì ngoài phạm vi hiểu biết của tớ, nhưung cô ấy đã thuê tớ, và cho đến khi tớ tìm được một công việc khác ở một khách sạn thì tớ sẽ không phàn nàn hay hỏi câu nào hết. Có lẽ cô ấy chỉ muốn biến cuộc sống của tớ thành địa ngục khi tớ là một người phụ nữ trưởng thành cho đến tận khi già khú thôi. Lại nói đến chuyện già khú, cô ấy đã già khi tớ mới có năm tuổi, vì Chúa, và cô ấy vẫn già như thế. Người đàn bà này có đến chín cuộc đời thì phải.
Thế cậu nghĩ gì về tất cả mấy chuyện ấy? Có lời nhắn nhủ nào cậu muốn gửi đến cô giáo yêu quý của cậu không nào?
Rosie: Ê này, Alex?
Rosie: Alex?
Alex: Ừm... xin lỗi, Alex không thật sự trực tuyến.
Rosie: Ô, ha ha. Thế thì làm thế nào mà tên cậu ấy lại xuất hiện trên màn hình của tôi và tôi lại đang chat với cậu ấy được?
Alex: Cô không nói chuyện với anh ấy. Tôi đã đăng nhập để sử dụng máy tính ở nhà của anh ấy. Tôi đoán tên anh ấy đã tự động xuất hiện trong hệ thống của cô. Tôi chưa bao giờ sử dụng hệ thống nho nhỏ này, nó thật là thú vị. Xin lỗi, tôi không biết là cô đang tìm anh ấy.
Rosie: Cái gì?? Quý vị nghĩ là tôi ba hoa cuộc sống riêng tư của tôi với tấtc ả những người lạ tôi gặp trên máy tính à??? Ai đấy?
Alex: Bethany.
Rosie: Bethany?
Alex: Bethany Williams. Còn nhớ tôi không?
Rosie: Chị đang làm cái quái gì trênmáy tính ở nhà của Alex thế?!!
Alex: Ồ, xin lỗi, bây giờ mọi việc đều đã sáng tỏ. Alex không kể cho cô nghe à? Tôi cứ nghĩ hai người kể cho nhau nghe hết mọi việc cơ đấy. Chắc chắn tôi sẽ chuyển những tin nhắn nho nhỏ này của cô đến cho anh ấy. Chúng thật buồn cười. Chúc may mắn với công việc mới, Rosie; tôi sẽ để Alex giải thích việc này với cô. Tiện thể cũng nói, bây giờ Alex đang làm việc với bố tôi. Anh ấy kiếm được bộn tiền và đã tự lo được cho bản thân rất tốt. Có lẽ nếu cô bí tiền đến thế, anh ấy có thể cho cô vay đấy.
Rosie đã đăng xuất.
Ruby: Hãy cảm ơn Chúa vì Người đúng là người tạo nên những điều kỳ diệu đi! Chị yêu con trai chị, nó thật là hoàn hảo, thật đúng là một thiên tài!
Rosie: Có một cú xoay chuyển để lưu vào sử sách đây!
Ruby: Ừ, cũng như chị em sẽ đồng ý rằng em vừa mới chứng kiến sự tái sinh của Fred Astaire[11]. Không những chị đau hết cả người vì nhảy nhót cứ như chưa từng bao giờ khiêu vũ trước đây mà chị còn bị sốc đến tận xương tủy! Ngay khi tiếng nhạc bắt đầu, sự thần kỳ liền xảy ra!
Ý chị là không hẳn Ricardo dễ tính với Gary đâu, mặc dù đấy là lần đầu tiên thằng bé tập khiêu vũ . Thầy giáo nói, “Rub-ee, đâ là lớp salsa nâng kao, Gar-ee sẽ phải cố gắn mà theo thui”. Và ôi trời ơi, Gary của chị đã theo kịp giỏi đến độchị suýt nữa thì ngất mất. Ricardo thậm chí còn đếm “1,2,3, Maria” theo nhịp bài Azuquita nữa mà em bieté rồi đấy, Rosie, nhịp ấy nhanh đến thế nào, nhanh đến nỗi mà chị em mình lăn đùng ra sàn khi mới được có nửa bài, nhanh đến nỗi mà đầu quay vòng vòng và mắt tóe sao ấy. Cái cách Gary di chuyển thật là không thể tin nổi. Trông nó thật duyên dáng, quay vòng quanh và xoay tít quanh sàn nhà, mồ hôi lấp lánh cứ như một... hệ mặt trời ấy. Ricardo nói gary đúng là một ngôi sao đang hình thành và rằng nó và chị tạo nên một đôi nhảy tuyệt vời.
Teddy thì chẳng lấy làm ấn tượng gì với cái tin này khi chị chia sẻ với anh ta. À, chị phấn khởi khi về đến nhà đến độ đã buột miệng nói ra luôn mà không nhận ra là mấy thằng cha bạn lái xe tải cùng teddy cũng đang ở trong phòng xem tivi và bon họ đều chẳng ấn tượng gì với chuyện đó y hệt như nhau. Teddy thậm chí mặt còn đỏ hơn bình thường và bắt đầu thao thao rủa xả bọn vũ công nam toàn là bọn gay và rằng chị đừng có mà làm cho thằng Gary thích con trai. Chị bảo anh ta rằng chị đang cố giúp nó ra khỏi cái vỏ của nó một chút, chứ không phải là hoàn toàn ra khỏi chuẩn mực. Nhưng mấy thằng cha chả hiểu gì. Bọn hắn nghĩ việc cũng bia vào đầu nhau, đánh bủm (sau đó hít hít không khí vàcười rú lên), gào thét với những cầu thủ bóng đá trên ti vi (cứ như chính bọn hắn có thể đá hay hơn nếu bọn hắn ở trên sân cỏ ấy), bình phẩm về tất cả những người đàn bà xuất hiện trên ti vi (cứ như bọn hắn không có mấy cái bụng bia bự tướng và cả chục năm rồi chẳng làm được cái trò trống gì), cứ mười phút một lần lại gọi chị phục vụ thêm hàng vại bia (toàn cái loại năm-mươi-xu-cả-tá ấy), thế mà còn dám rao giảng cho chị về những gì làm nên một người đàn ông thực thụ, mấy cái thằng cha trời đánh lười biếng ích kỷ ấy.
Rosie: Ôi, ôi, Ruby, mình có vẻ đã hơi bị đi lạc đề ở đây rồi. Thế gary thấy thế nào khi Teddy và đồng bọn nói thế về nó? Ruby: À, thằng bé tội nghệp ngượng đến độ nó lao ra khỏi phòng, chạy ào lên cầu thang và đóng ầm cửa phòng ngủ của nó lại.
Rosie: Ôi, Gary thân yêu tội nghiệp. Hy vọng là teddy đã xin lỗi chứ.
Ruby: Em có điên không đấy? Dĩ nhiên là hắn không làm thế. Biểu hiện của gary chỉ càng cho thấy roc nso đang trở nên “gay” thế nào qua việc làm “mấy thứ đàn bà” đó thôi. Nhưng chẳng mấy chốc sau chị đã tìm thấy niềm an ủi trong bốn cái bánh ngọt ngon thiên thần có lớp kem màu hồng xinh đẹp. Thế là dẹp hết Fred Astaire và Ginger Rogers đi, Ruby và Gary Minnelli đang đến đây.
Rosie: Minnelli?
Ruby: Ok, chị đã đổi thành một họ nghe hơi giống họ một siêu sao. Ricardo nói anh ta có thể huấn luyện cả hai mẹ con chị để đi thi. Bọn chị thậm chí còn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới nếu bọn chị đủ khả năng nữa ấy chứ. Đối với một người đang coi việc đi dạo cho đến hết cái vườn của mình là một chuyến thám hiểm phiêu lưu thì việc đi du lịch thế giới đúng là một giấc mơ. Dĩ nhiên đó là khi bọn chị đủ khả năng khiêu vũ.
Rosie: Ruby, đấy đúng là một tin hay. Thế Hoa hậu Thân thiện nói gì khi thấy cô ta đã bị thay thế?
Ruby: Chị khá lo về việc đó; em biết cô ta đã ghen tị đến thế nào khi chị mới chỉ nhìn đàn ông thôi đấy, nhưng kệ cô ta nghĩ gì, chị sẽ mang Gary cùng chị đến thẳng giải Vô địch Khiêu vũ Sala thế giới ở Mianmi. Em biết em cần nhìn xa hơn bốn bức tường trong phòng của trường St Patrick mà. Nhìn thấy được những khả năng, ngửi thấy sự thành công trong không khí, nếm hương vị phần thưởng.
Rosie: Chị lại xem chương trình của Oprah đó à?
Ruby: ừ, chính là cái phần “hãy nhớ đến tinh thần của bạn” lúc nào cũng có hiệu quả với chị. Có thể gary và chị một ngày nào đó sẽ thành công, từ những người không biết gì về salsa thành những triệu phú khiêu vũ salssa chỉ cần nhờ niềm tin thôi.
Rosie: Ôi, đừng có nói với em về việc nhớ đến tinh thần[12] của em đi. Tất cả nhữung gì em có thể nghĩ là chai vodka em đã cưa đổ tối qua.
Ruby: Không phải loại spirit ấy, đồ hâm... Có gì mới trên mặt trận việc làm chưa?
Rosie: À, có, hôm qua em đã nhận được một thư mời làm việc.
Ruby: Tuyệt vời, chỉ là vấn đề thời gian thôi mà. Đây là công việc em muốn hay à việc em không muốn?
Rosie: Chị đã biết em bao năm rồi mà còn phải hỏi cái câu đó à? Thật sự thì chẳng phải công việc em muốn hay không muốn gì cả, đó là công việc em thật sự, thật sự, thật sự không muốn tí nào và sẽ chỉ chấp nhận nếu đó là công việc cuối cùng ở Dublin, nếu em bị ném bịch ra khỏi ngôi nhàcủa bố mẹ em, và nếu Katie và em đã tuyệt vọng trong việc tìm cái gì để ăn đến mức phải liếm tem thôi.
Thưa ông bà Dunne,
Công ty đấu giá Hyland và Moote đã nhận được lời đề nghị của ông bà và chúng tôi còn hơn cả vui sướng khi được đại diện để bán ngôi nhà của ông bà. Xin cảm ơn đã chọn Hyland và Moote để làm đại diện cho ông bà.
Trân trọng kính chào,
Thomas Hyland.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Chào, tớ đây.
Rosie: Chàooooooo?
Rosie: Tớ biết cậu ở đó. Tớ thấy cậu vừa đăng nhập trực tuyến.
Alex: Ai đấy?
Rosie: Ô, ha ha, cậu buồn cười quá đi mất. Cái gì vậy? Cung nhau phá hoại một ngày của Rosie à?! Không may là tớ sẽ bật mí và kể lể câu chuyện buồn thương về cuộc đời nhỏ bé khốn khổ của tớ với cậu dù cậu có thích hay không. Ok, tớ nói đây.
Tớ được mời làm một công việc. Nhưng tớ đã từ chối vì không nghĩ tớ tuyệt vọng đến mức phải nhận việc ấy. Hóa ra là tớ sai. Bỗng nhiên bố mẹ tớ bảo tớ rằng là hai người đã chào bán ngôi nhà vào chính cái ngày ấy và trước khi có tớ có cơ hội thẩm thấu điều bố mẹ nói thì người ta bắt đầu xuất hiện thăm thú ngôi nhà, thò mũi vào phòng ngủ của tớ, chê bai hành lang, cười nhạo lớp giấy dán tường và quay mũi thò sang tấm thảm treo trên tường, bàn với nhau họ sẽ phá bức tường nào, chẻ nhỏ tủ quần áo nào và con gấu bông thưở nào của tớ sẽ bị hỏa thiêu trong một đống lửa đốt rác ở vườn sau trong khi họ hò reo nhảy nhót quanh đống lửa, mặt đầy các vết sọc vẽ bằng máu động vật (OK, ừ thì họ không nói thế). Vậy là có một cặp vợ chồng đã đồng ý mua ngay ngôi nhà không mặc cả, cậu tin được không, chỉ sau khi xem ngôi nhà có mỗi một lần!
Bố mẹ nghĩ một tí – độ 20 giây – và sau đó nói đồng ý!
Alex: Không!
Rosie: Có! Rõ ràng người phụ nữ đã có bầu được độ 8 tháng và họ đang sống trong mọt căn hộ rất nhỏ và họ cần chuyển nhà thật nhanh trước khi em bé sinh ra mà phải tắm trong bồn rửa bát và chơi ở ban công.
Alex: Không!
Rosie: Có! Bố mẹ tớ thật sự rất xin lỗi, nhưng tớ không trách bố mẹ vì nói cho cùng thì đó là cuộc sống của họ, và đáng lẽ họ không phải lo cho tớ ngay từ giây phút mà tớ dọn tới chỗ khác ở lần đầu tiên ấy chứ. Và chỉ trong có vài ngày bố mẹ tớ đã bán xong nhà, mọi thứ đã được đóng gói, họ đã mua một ngôi nhà gần như chẳng có đồi đạc gì ở Connemara. Đồ gỗ ngày mai sẽ được đem ra đấu giá (trừ những thứ tớ giành giật được), phần còn lại sẽ được chuyển đến ngôi nhà mới ngày mai (cách đó hàng giờ đi lại). Bố mẹ đã mua vé đi du lịch biển trong hai tháng và thứ Hai này bố mẹ tớ sẽ đi.
Alex: Không!
Rosie: Có! Tất cả những nơi tớ có đủ khả năng chi trả chẳng hiểu thế nào đấy đều thật sự kinh tởm hết sức. Các căn hộ hoặc quá đắt, quá nhỏ hoặc quá xa nơi làm việc của tớ và trường học của katie. Vậy là bố mẹ tớ bàn luận các vấn đề riêng của tớ (như bình thường họ vẫn làm) với cặp vợ chồng đang sung sướng phát điên lên kia, những người sắp sửa bắt đầu cuộc sống gia đình hạnh phúc trong khi oanh tạc ngôi nhà thơ ấu của tớ. Vậy lag vì bố mẹ đã rất nhanh chóng dọn đi và vì thấu hiểu cho toàn bộ tấn cảnh “dọn đi tong có vài ngày” của tớ, họ gợi ý tớ có thể dọn vào căn hộ mà họ mới vừa dọn ra và đã quyết định cho thuê.
Alex: Không!
Rosie: Có! Nhưng còn vấn đề là họ đã cho một nhóm sinh viên nam thuê nơi đó trong vài tuần, vì thế tớ sẽ phải chờ đến khi mấy thanh niên đó dọn đi. Cho tới lúc đó thì không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ ấy sẽ có mùi kinh khủng và bẩn phát khiếp.
Alex: Không!
Rosie: Có! Vậy thì tớ sẽ ở với ai trong khi chờ, tớ có thể nghe thấy cậu hỏi thế. À, để thử xem nào, bố mẹ tớ đã dọn đến Connemara như cậu biết đấy nhé. Kev sống trong mấy cái ô vuông nhỏ tí ngộp thở ở khách sạn Two Lakes ở Kilkenny nhé, Steph sống ở Pháp nhé, Ruby chỉ có hai phòng ngủ và chẳng có chỗ nào cho tớ và Katie nhé, và cậu thì ở Boston, đi lại thật chẳng tiện cho tớ chút nào. Vậy ai là con người duy nhất ở Dublin biết tớ bây giờ nào? (và đừng có nghĩ đến cái thằn-cha-có-tên-là-gì-đó đấy)
Chẳng có ai khác ngoài Brian Nhè.
Alex: Không!
Rosie: Có! Tớ e là thế đấy. Tớ đang email cho cậu từ phòng kho trong căn hộ đi thuê của Brian Nhè, nơi mà tớ sẽ phải ở trong vài tuần. Tớ có thể hạ thấp mình đến mức nào đây? Mà đó cũng không phỉa là tin xấu nhất của tớ. Tớ còn chưa nói cho cậu biết sếp mới của tớ là ai. Không ai khác ngoài cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi.
Alex: Không!
Rosie: Có! Bây giờ tớ là thư kí cuat người đàn bà mà chúng ta ghét nhất suốt hồi mới lớn, người đàn bà đã làm cuộc sống ở trường của con gái tớ thành địa ngục, người bây giờ là hiệu trưởng trường tiểu học St Patrick, và là sếp của tớ. Thế quái nào mà cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi lại thuê tớ thì ngoài phạm vi hiểu biết của tớ, nhưung cô ấy đã thuê tớ, và cho đến khi tớ tìm được một công việc khác ở một khách sạn thì tớ sẽ không phàn nàn hay hỏi câu nào hết. Có lẽ cô ấy chỉ muốn biến cuộc sống của tớ thành địa ngục khi tớ là một người phụ nữ trưởng thành cho đến tận khi già khú thôi. Lại nói đến chuyện già khú, cô ấy đã già khi tớ mới có năm tuổi, vì Chúa, và cô ấy vẫn già như thế. Người đàn bà này có đến chín cuộc đời thì phải.
Thế cậu nghĩ gì về tất cả mấy chuyện ấy? Có lời nhắn nhủ nào cậu muốn gửi đến cô giáo yêu quý của cậu không nào?
Rosie: Ê này, Alex?
Rosie: Alex?
Alex: Ừm... xin lỗi, Alex không thật sự trực tuyến.
Rosie: Ô, ha ha. Thế thì làm thế nào mà tên cậu ấy lại xuất hiện trên màn hình của tôi và tôi lại đang chat với cậu ấy được?
Alex: Cô không nói chuyện với anh ấy. Tôi đã đăng nhập để sử dụng máy tính ở nhà của anh ấy. Tôi đoán tên anh ấy đã tự động xuất hiện trong hệ thống của cô. Tôi chưa bao giờ sử dụng hệ thống nho nhỏ này, nó thật là thú vị. Xin lỗi, tôi không biết là cô đang tìm anh ấy.
Rosie: Cái gì?? Quý vị nghĩ là tôi ba hoa cuộc sống riêng tư của tôi với tấtc ả những người lạ tôi gặp trên máy tính à??? Ai đấy?
Alex: Bethany.
Rosie: Bethany?
Alex: Bethany Williams. Còn nhớ tôi không?
Rosie: Chị đang làm cái quái gì trênmáy tính ở nhà của Alex thế?!!
Alex: Ồ, xin lỗi, bây giờ mọi việc đều đã sáng tỏ. Alex không kể cho cô nghe à? Tôi cứ nghĩ hai người kể cho nhau nghe hết mọi việc cơ đấy. Chắc chắn tôi sẽ chuyển những tin nhắn nho nhỏ này của cô đến cho anh ấy. Chúng thật buồn cười. Chúc may mắn với công việc mới, Rosie; tôi sẽ để Alex giải thích việc này với cô. Tiện thể cũng nói, bây giờ Alex đang làm việc với bố tôi. Anh ấy kiếm được bộn tiền và đã tự lo được cho bản thân rất tốt. Có lẽ nếu cô bí tiền đến thế, anh ấy có thể cho cô vay đấy.
Rosie đã đăng xuất.
Danh sách chương