Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Ngạc nhiên!
Ngạc nhiên chưa! Thật là một cách đáng yêu quá khi muốn kể cho cậu biết. Tớ không tài nào hình dung ra một cách hay hơn để chia sẻ tin vui này với bạn thân nhất của tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Hôn nhân
Ôi, tớ xin lỗi, đó thật là một tin tuyệt vời. Đừng để ý những gì tớ nói, tớ chỉ mệt quá và hơi cau có thôi. Vậy mọi sự đã diễn ra như thế nào? Ngày nào sẽ là cái ngày trọng đại ấy? Tớ cứ nghĩ cái-anh-chàng-tên-là-gì-đó không muốn cưới chứ.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Cuối cùng cũng cưới!
Ôi Alex, cậu không cần phải giả vờ quan tâm đến tất cả những chi tiết nhỏ nữa, không sao mà. Và nhân tiện tên anh ấy là Greg. Bây giờ tâm trí cậu đang đầy ứ rồi nên tớ sẽ làm cho cậu chán ốm vào lúc khác. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng “ngày trọng đại” sẽ chẳng hoành tráng lắm đâu. Sẽ chỉ có một buổi đoàn tụ gia đình và bạn bè thân thiết thôi. Greg không thật sự muốn có gì đó quá CẦU KỲ và tớ cũng hạnh phúc đến nỗi đồng ý.
Katie là bé gái trao hoa/như kiểu phù dâu của tớ và tớ muốn cậu là phù dâu nam[4] của tớ. Nếu Greg được phép có một phù rể thì tớ cũng nên có chứ. Làm ơn đồng ý nhé, Sally và Josh cũng sẽ được chào đón. Hãy biến dịp này thành một kỳ nghỉ gia đình. Tớ cá là lâu rồi cậu chưa có kỳ nghỉ nào. Cậu có thể thư giãn và vui vẻ một chút vì tất cả bọn cậu đều xứng đáng được thế. Cuối cùng gia đình cậu cũng có thể ở cùng nhau vài ngày như một gia đình.
Tớ sẽ không đi vào chi tiết về lời cầu hôn đâu; tớ biết nó sẽ xảy ra nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Thật là lãng mạn!
Ôi chị Stephanie, thật là lãng mạn quá. Em hoàn toàn không biết anh ấy sẽ cầu hôn! Anh ấy đưa em đi nghỉ cuối tuần ở cái làng nhỏ tí ở miền Tây mà em chưa bao giờ nghe nói đến này và em cũng chẳng muốn cố đánh vần tên nó đâu. Bọn em ở trong cái nhà trọ nhỏ xíu dễ thương này và ăn ở một nhà hàng tên là Cú quăng lưới của Ngư ông. Bọn em có nguyên cả nhà hàng chỉ cho riêng mình. Không khí thật tuyệt diệu và Greg đưa ra lời cầu hôn lúc ăn tráng miệng. Sau đó bọn em đi quanh hồ và quay lại nhà trọ. Không tiện nghi lắm và rất tĩnh lặng nhưng rất lãng mạn!
Từ Stephanie
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Thật là lãng mạn!
Thật là buồn cười, Rosie, vì chị luôn nghĩ em thích pháo hoa và sự lãng mạn, những cánh hoa hồng và đàn violin và rồi người đàn ông của em quỳ một bên gối và cầu hôn trước một đám đông thở hổn hển và rơm rớm nước mắt chứ. Lời cầu hôn của Greg nghe có vẻ được, nói chung là vậy, nhưng có chuyện gì đã xảy ra với giấc mơ đó thế? Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Pháo hoa và những cánh hồng…
À, những cái đó không phải là gu của Greg; chị biết anh ấy thế nào rồi đấy. Sẽ thật có vẻ ngớ ngẩn nếu Greg treo mình lủng lẳng từ trên một cái đèn chùm và hát nhạc Sinatra trong khi rắc những cánh hồng nhung xuống đầu em (mặc dù đó là một ý kiến tuyệt vời đấy). Ngoài ra thì đâu phải lời cầu hôn mới đáng kể, hôn nhân mới đáng kể chứ…
Ruby: Anh ta cầu hôn với em dưới những mái nhà kiểu Bogger?
Rosie: Ừ, đó là một cái làng nhỏ đáng yêu…
Ruby: Em GHÉT mấy cái làng nhỏ đáng yêu cơ mà! Em thích thành thị, phố xá, tiếng ồn, không khí ô nhiễm, ánh đèn sáng, những con người thô lỗ và những tòa nhà cao tầng cơ mà!
Rosie: Nhưng bọn em ở trong cái nhà trọ nhỏ bé đáng yêu của một người chủ rất đáng mến…
Ruby: Em ghét nhà trọ cơ mà! Em bị ám ảnh với các khách sạn. Em làm việc ở một khách sạn. Em muốn điều hành khách sạn, sở hữu khách sạn, sống trong khách sạn và hoàn toàn có thể là khách sạn. Cách khoản đãi hậu hĩnh nhất đối với em là được ở trong một khách sạn và anh ta thì dẫn em đến một cái nhà trọ tồi tàn ở một nơi đồng không mông quanh.
Rosie: Ôi, nhưng nếu chị được nhìn nhà hàng nhỏ đó. Nó có tên là Cú quăng lưới của Ngư ông và có những cái lưới đánh cá quây quanh trần nhà…
Ruby: Em đã làm con cá vàng của Katie chết đói cho đến khi nó nổi lềnh bềnh lên mặt bể cá và sau đó em cho nó vào toilet xả đi. Em nôn khan mỗi khi em nhìn thấy ai ăn hàu (tiện đây thì xin nói rằng đó là điều cực kỳ đáng xấu hổ trong các nhà hàng). Em bịt mũi lại mỗi khi chị ăn cá ngừ, em nghĩ cá hồi xông khói là một thứ quái quỷ và tôm hùm khiến em phát nôn.
Rosie: Em đã có một món xa lát ngon lành, xin cảm ơn chị vô cùng.
Ruby: Em lúc nào cũng nói rằng xa lát là dành cho thỏ và các siêu mẫu cơ mà.
Rosie: Dù sao thì bọn em đã kết thúc buổi tối bằng việc đi dạo tay trong tay dưới ánh trăng dọc theo bờ hồ…
Rosie: Em YÊU BIỂN. Em muốn sống bên một bờ biển. Em thầm lặng muốn là một người cá. Em nghĩ mấy cái hồ thật chán, em nói rằng chúng thiếu sự “kịch tính” của biển.
Rosie: Ôi làm ơn ngừng lại đi Ruby!
Ruby: Không! Em làm ơn ngừng nói dối chính bản thân đi, Rosie Dunne.
Roise đăng xuất.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề SOS
Alex, làm ơn cứu gia đình và bạn bè tớ với. Họ đang hoàn toàn làm tớ phát loạn cả lên.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Ê. Có vấn đề gì thế?
Rosie: Tớ không thật sự muốn nói về việc ấy lắm. Tớ muốn tâm trí tớ thoát khỏi điều đó.
Alex: Thế cũng công bằng thôi. Tớ có thể hiểu được. Đây cũng là một việc làm tớ sao nhãng đầu óc đi thêm một tí. Vậy tại sao cậu không kể cho tớ nghe việc cầu hôn của anh-chàng-tên-là-gì-đó?
Rosie: OK… đây tớ kể lại đây. Greg dẫn tớ đến một làng nhỏ yên tĩnh ở vùng quê. Bọn tớ ở trong một nhà trọ rất tuyệt. Bọn tớ ăn ở một nhà hàng đáng yêu có tên là Cú quăng lưới của Ngư ông. Anh ấy cầu hôn khi tớ đang đầy một mồm những bánh phồng nhân sô cô la, tớ nói đồng ý, rồi bọn tớ đi dọc bờ hồ và ngắm trăng soi xuống mặt nước. Lãng mạn không?
Alex: Ừ, lãng mạn.
Rosie: Đó là tất cả những gì cậu cần nói à?? Chỉ có hai từ về một trong những tối quan trọng nhất đời tớ?!
Alex: Lẽ ra có thể tuyệt hơn.
Rosie: Tuyệt hơn bao nhiêu? Cậu đã làm gì để nó tuyệt hơn? Tớ thèm được biết điều ấy muốn chết đi được! Tất cả mọi người đều có vẻ biết về tớ nhiều hơn chính bản thân tớ, thế thì nói tiếp đi nào, cười nhạo tớ đi!
Alex: OK, cái đó nghe như một thách thức ấy nhỉ! Ừ, đầu tiên là tớ sẽ đưa cậu đến một khách sạn dọc bờ biển để phòng hạng nhất của cậu có thể nhìn ra biển ở góc đẹp nhất. Cậu có thể ngủ thiếp đi khi nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá, tớ sẽ rắc đầy trên giường những cánh hồng đỏ và đốt đầy nến xung quanh phòng, tớ sẽ bật đĩa ưa thích của cậu với âm lượng nho nhỏ làm nền.
Nhưng tớ sẽ không cầu hôn với cậu ở đó. Tớ sẽ đưa cậu đến nơi có một đám đông thật lớn để họ có thể há hốc mồm khi tớ quỳ một gối xuống và cầu hôn. Hoặc cái gì tương tự như thế. Ghi chú là tớ đã in nghiêng tất cả những từ quan trọng nhất nhé.
Rosie: Ồ.
Alex: Đó là tất cả những gì cậu có thể nói à? Mỗi một từ về một trong những tối quan trọng nhất của cuộc đời chúng ta à? Tớ đã quỳ xuống và yêu cầu cậu vĩnh viễn ở bên tớ và cậu nói “Ồ”. Cậu có thể làm tốt hơn chứ?
Rosie: OK, vậy đó cũng sẽ là một lời cầu hôn rất tử tế. Tớ đã nói nhiều về những lời cầu hôn đến thế à, Alex?
Alex: Luôn luôn, bạn tôi ạ. Luôn luôn. Bất kỳ ai bít dù chỉ một nửa con người cậu thôi cũng sẽ nhận ra tương đối những gì cậu luôn mơ ước. Nhưng một kỳ nghỉ cuối tuần ở một nhà trọ nghe có vẻ cũng ổn đấy.
Gửi Alex, Sally và em bé Josh
DENNIS VÀ ALICE DUNNE
Hân hạnh mời các cháu tới dự đám cưới của con gái yêu quý
của chúng tôi
ROSIE và GREG COLLINS
Vào ngày 18 tháng Bảy năm nay
Gửi Alex
Tiêu đề Ngạc nhiên!
Ngạc nhiên chưa! Thật là một cách đáng yêu quá khi muốn kể cho cậu biết. Tớ không tài nào hình dung ra một cách hay hơn để chia sẻ tin vui này với bạn thân nhất của tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Hôn nhân
Ôi, tớ xin lỗi, đó thật là một tin tuyệt vời. Đừng để ý những gì tớ nói, tớ chỉ mệt quá và hơi cau có thôi. Vậy mọi sự đã diễn ra như thế nào? Ngày nào sẽ là cái ngày trọng đại ấy? Tớ cứ nghĩ cái-anh-chàng-tên-là-gì-đó không muốn cưới chứ.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Cuối cùng cũng cưới!
Ôi Alex, cậu không cần phải giả vờ quan tâm đến tất cả những chi tiết nhỏ nữa, không sao mà. Và nhân tiện tên anh ấy là Greg. Bây giờ tâm trí cậu đang đầy ứ rồi nên tớ sẽ làm cho cậu chán ốm vào lúc khác. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng “ngày trọng đại” sẽ chẳng hoành tráng lắm đâu. Sẽ chỉ có một buổi đoàn tụ gia đình và bạn bè thân thiết thôi. Greg không thật sự muốn có gì đó quá CẦU KỲ và tớ cũng hạnh phúc đến nỗi đồng ý.
Katie là bé gái trao hoa/như kiểu phù dâu của tớ và tớ muốn cậu là phù dâu nam[4] của tớ. Nếu Greg được phép có một phù rể thì tớ cũng nên có chứ. Làm ơn đồng ý nhé, Sally và Josh cũng sẽ được chào đón. Hãy biến dịp này thành một kỳ nghỉ gia đình. Tớ cá là lâu rồi cậu chưa có kỳ nghỉ nào. Cậu có thể thư giãn và vui vẻ một chút vì tất cả bọn cậu đều xứng đáng được thế. Cuối cùng gia đình cậu cũng có thể ở cùng nhau vài ngày như một gia đình.
Tớ sẽ không đi vào chi tiết về lời cầu hôn đâu; tớ biết nó sẽ xảy ra nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Thật là lãng mạn!
Ôi chị Stephanie, thật là lãng mạn quá. Em hoàn toàn không biết anh ấy sẽ cầu hôn! Anh ấy đưa em đi nghỉ cuối tuần ở cái làng nhỏ tí ở miền Tây mà em chưa bao giờ nghe nói đến này và em cũng chẳng muốn cố đánh vần tên nó đâu. Bọn em ở trong cái nhà trọ nhỏ xíu dễ thương này và ăn ở một nhà hàng tên là Cú quăng lưới của Ngư ông. Bọn em có nguyên cả nhà hàng chỉ cho riêng mình. Không khí thật tuyệt diệu và Greg đưa ra lời cầu hôn lúc ăn tráng miệng. Sau đó bọn em đi quanh hồ và quay lại nhà trọ. Không tiện nghi lắm và rất tĩnh lặng nhưng rất lãng mạn!
Từ Stephanie
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Thật là lãng mạn!
Thật là buồn cười, Rosie, vì chị luôn nghĩ em thích pháo hoa và sự lãng mạn, những cánh hoa hồng và đàn violin và rồi người đàn ông của em quỳ một bên gối và cầu hôn trước một đám đông thở hổn hển và rơm rớm nước mắt chứ. Lời cầu hôn của Greg nghe có vẻ được, nói chung là vậy, nhưng có chuyện gì đã xảy ra với giấc mơ đó thế? Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Pháo hoa và những cánh hồng…
À, những cái đó không phải là gu của Greg; chị biết anh ấy thế nào rồi đấy. Sẽ thật có vẻ ngớ ngẩn nếu Greg treo mình lủng lẳng từ trên một cái đèn chùm và hát nhạc Sinatra trong khi rắc những cánh hồng nhung xuống đầu em (mặc dù đó là một ý kiến tuyệt vời đấy). Ngoài ra thì đâu phải lời cầu hôn mới đáng kể, hôn nhân mới đáng kể chứ…
Ruby: Anh ta cầu hôn với em dưới những mái nhà kiểu Bogger?
Rosie: Ừ, đó là một cái làng nhỏ đáng yêu…
Ruby: Em GHÉT mấy cái làng nhỏ đáng yêu cơ mà! Em thích thành thị, phố xá, tiếng ồn, không khí ô nhiễm, ánh đèn sáng, những con người thô lỗ và những tòa nhà cao tầng cơ mà!
Rosie: Nhưng bọn em ở trong cái nhà trọ nhỏ bé đáng yêu của một người chủ rất đáng mến…
Ruby: Em ghét nhà trọ cơ mà! Em bị ám ảnh với các khách sạn. Em làm việc ở một khách sạn. Em muốn điều hành khách sạn, sở hữu khách sạn, sống trong khách sạn và hoàn toàn có thể là khách sạn. Cách khoản đãi hậu hĩnh nhất đối với em là được ở trong một khách sạn và anh ta thì dẫn em đến một cái nhà trọ tồi tàn ở một nơi đồng không mông quanh.
Rosie: Ôi, nhưng nếu chị được nhìn nhà hàng nhỏ đó. Nó có tên là Cú quăng lưới của Ngư ông và có những cái lưới đánh cá quây quanh trần nhà…
Ruby: Em đã làm con cá vàng của Katie chết đói cho đến khi nó nổi lềnh bềnh lên mặt bể cá và sau đó em cho nó vào toilet xả đi. Em nôn khan mỗi khi em nhìn thấy ai ăn hàu (tiện đây thì xin nói rằng đó là điều cực kỳ đáng xấu hổ trong các nhà hàng). Em bịt mũi lại mỗi khi chị ăn cá ngừ, em nghĩ cá hồi xông khói là một thứ quái quỷ và tôm hùm khiến em phát nôn.
Rosie: Em đã có một món xa lát ngon lành, xin cảm ơn chị vô cùng.
Ruby: Em lúc nào cũng nói rằng xa lát là dành cho thỏ và các siêu mẫu cơ mà.
Rosie: Dù sao thì bọn em đã kết thúc buổi tối bằng việc đi dạo tay trong tay dưới ánh trăng dọc theo bờ hồ…
Rosie: Em YÊU BIỂN. Em muốn sống bên một bờ biển. Em thầm lặng muốn là một người cá. Em nghĩ mấy cái hồ thật chán, em nói rằng chúng thiếu sự “kịch tính” của biển.
Rosie: Ôi làm ơn ngừng lại đi Ruby!
Ruby: Không! Em làm ơn ngừng nói dối chính bản thân đi, Rosie Dunne.
Roise đăng xuất.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề SOS
Alex, làm ơn cứu gia đình và bạn bè tớ với. Họ đang hoàn toàn làm tớ phát loạn cả lên.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Ê. Có vấn đề gì thế?
Rosie: Tớ không thật sự muốn nói về việc ấy lắm. Tớ muốn tâm trí tớ thoát khỏi điều đó.
Alex: Thế cũng công bằng thôi. Tớ có thể hiểu được. Đây cũng là một việc làm tớ sao nhãng đầu óc đi thêm một tí. Vậy tại sao cậu không kể cho tớ nghe việc cầu hôn của anh-chàng-tên-là-gì-đó?
Rosie: OK… đây tớ kể lại đây. Greg dẫn tớ đến một làng nhỏ yên tĩnh ở vùng quê. Bọn tớ ở trong một nhà trọ rất tuyệt. Bọn tớ ăn ở một nhà hàng đáng yêu có tên là Cú quăng lưới của Ngư ông. Anh ấy cầu hôn khi tớ đang đầy một mồm những bánh phồng nhân sô cô la, tớ nói đồng ý, rồi bọn tớ đi dọc bờ hồ và ngắm trăng soi xuống mặt nước. Lãng mạn không?
Alex: Ừ, lãng mạn.
Rosie: Đó là tất cả những gì cậu cần nói à?? Chỉ có hai từ về một trong những tối quan trọng nhất đời tớ?!
Alex: Lẽ ra có thể tuyệt hơn.
Rosie: Tuyệt hơn bao nhiêu? Cậu đã làm gì để nó tuyệt hơn? Tớ thèm được biết điều ấy muốn chết đi được! Tất cả mọi người đều có vẻ biết về tớ nhiều hơn chính bản thân tớ, thế thì nói tiếp đi nào, cười nhạo tớ đi!
Alex: OK, cái đó nghe như một thách thức ấy nhỉ! Ừ, đầu tiên là tớ sẽ đưa cậu đến một khách sạn dọc bờ biển để phòng hạng nhất của cậu có thể nhìn ra biển ở góc đẹp nhất. Cậu có thể ngủ thiếp đi khi nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá, tớ sẽ rắc đầy trên giường những cánh hồng đỏ và đốt đầy nến xung quanh phòng, tớ sẽ bật đĩa ưa thích của cậu với âm lượng nho nhỏ làm nền.
Nhưng tớ sẽ không cầu hôn với cậu ở đó. Tớ sẽ đưa cậu đến nơi có một đám đông thật lớn để họ có thể há hốc mồm khi tớ quỳ một gối xuống và cầu hôn. Hoặc cái gì tương tự như thế. Ghi chú là tớ đã in nghiêng tất cả những từ quan trọng nhất nhé.
Rosie: Ồ.
Alex: Đó là tất cả những gì cậu có thể nói à? Mỗi một từ về một trong những tối quan trọng nhất của cuộc đời chúng ta à? Tớ đã quỳ xuống và yêu cầu cậu vĩnh viễn ở bên tớ và cậu nói “Ồ”. Cậu có thể làm tốt hơn chứ?
Rosie: OK, vậy đó cũng sẽ là một lời cầu hôn rất tử tế. Tớ đã nói nhiều về những lời cầu hôn đến thế à, Alex?
Alex: Luôn luôn, bạn tôi ạ. Luôn luôn. Bất kỳ ai bít dù chỉ một nửa con người cậu thôi cũng sẽ nhận ra tương đối những gì cậu luôn mơ ước. Nhưng một kỳ nghỉ cuối tuần ở một nhà trọ nghe có vẻ cũng ổn đấy.
Gửi Alex, Sally và em bé Josh
DENNIS VÀ ALICE DUNNE
Hân hạnh mời các cháu tới dự đám cưới của con gái yêu quý
của chúng tôi
ROSIE và GREG COLLINS
Vào ngày 18 tháng Bảy năm nay
Danh sách chương