Sáng sớm trong trấn Thanh Hà, mọi người ồn ào tại một con hẻm cụt, nơi đã từng là diễn biến của một trận chém giết đầy khó hiểu khi người chết đã thấy được một số thứ kinh hãi, còn người sống thì lại không.
- Cho em hỏi, chuyện gì mà đông vui vậy bác? - Ể, bộ ngươi là người tối cổ hay sao thế. Giờ đã qua giờ Mão mà vẫn chưa biết chuyện động trời gì đang diễn ra?
- Dạ thưa bác, sáng nay em bận cho con bú thay vợ nên giờ mới ra đường, chưa rõ chuyện gì. Chẳng lẽ sau link 4 phút 47 giây và 9 phút, bây giờ đã xuất hiện link 12 phút của em hót gơ tên Anh?
- Tào lao, trọng điểm vụ lùm xùm đó chỉ nằm ở link 4 phút 47’, những link khác chỉ là vẽ vời thêm cho dài dòng, lan man thôi.
- Ẩy, nếu không thì là chuyện gì mà lại đông người vậy bác, em tính đến tính lui cũng đã hơn 200 người rồi nha?
- Thì ở trong hẻm này nè, nghe nói có dấu vết của… của…
- Của gì vậy bác, nói lẹ đi, em nôn quá.
- Của giết người!
- Ôi trời đất ơi! Từ trước đến giờ trấn chúng ta luôn yên bình, dù có mấy thằng nhóc mất nết của thế gia ức hiếp người nghèo khổ thì cũng đâu đến nỗi giết người. Từ lúc có Thiên Vũ thiếu gia che chở, những vụ khiến lòng người căm phẫn lại càng trở nên ít hơn. Vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện giết người? Ai mà to gan như vậy, không đặt cả Phủ Trấn Chủ ở trong mắt?
- Thôi đi cha. Ta chỉ nói là dấu vết giết người, chứ có khẳng định là giết người thật đâu mà làm bộ mặt thấy ghê thế. Với lại nếu biết là ai làm thì binh lính sớm đã còng đầu hắn đem vào ngục rồi, đâu còn phải đứng đây phong tỏa hiện trường, chuẩn bị điều tra.
- Ơ, thì ra là vậy, là do em suy diễn nhiều rồi, a ho ho.
- Tránh đường cho quan binh làm việc!
Một đột binh lính gồm 7 người, do Trương Nhuệ thống lĩnh, một cường giả trung niên có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 3 dẫn đầu, nhanh chóng tách dòng người ra, len lỏi vào con hẻm cụt đang được bốn binh lính khác phong tỏa.
- Trương Nhuệ thống lĩnh!
Trương Nhuệ có gương mặt dữ, râu quai nón, lông mày rậm vừa tiến đến, bốn tên lính canh liền cúi người thi lễ.
Trương Nhuệ nhìn một tên lính với ánh mắt uy thế bề trên, hỏi.
- Chưa ai đụng đến hiện trường, đúng chứ?
Tên lính này vội chấp tay, lòng hơi run nhưng rất chắc chắn, đáp.
- Ngay khi nhận được tin báo từ người dân, bọn thuộc hạ đã canh giữ nơi đây suốt từ tối qua đến bây giờ, chưa cho phép bất kỳ ai đến gần thưa thống lĩnh.
Trong đầu hắn lại bĩu môi.
“Chứ đâu có được sung sướng như cái mặt hình lỗ đít của ông, ở nhà ôm ấp mỹ nhân này nọ. Người ta đã báo cáo từ tối qua mà bây giờ mới đến, đúng là đồ khốn nạn, làm lão tử buồn ngủ thấy mẹ”.
Trương Nhuệ nhìn tên lính chằm chằm, thấy chân tên lính run run lên vì mỏi, hai con mắt thì đỏ hồng, thiếu sức sống như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào. Trương Nhuệ chợt vỗ vai tên lính, khen ngợi.
- Làm tốt lắm. Các ngươi về nghỉ ngơi đi.
- Dạ, đa tạ thống lĩnh.
Bốn tên lính canh nghe vậy thì vui mừng, ai nấy cũng đều hướng Trương Nhuệ hành lễ một cái rồi nhanh chân chạy đi, về nhà nằm ngủ một giấc cho đã.
Lúc này, Trương Nhuệ mới hạ lệnh cho sáu người sau lưng.
- Phong tỏa, đuổi người.
- Tuân lệnh.
Sáu tên binh lính to cao, vạm vỡ, hầu như đều có tu vi trên Luyện Khí tầng 7 cùng lúc đồng thanh. Sau đó đuổi người như đuổi vịt.
- Xì xì xì…
- Về… về đê!
- Quác quác quác, về đi quác quác!
Đối diện hiện trường, Trương Nhuệ tiến đến, hắn tập trung ở vị trí có nhiều máu và mảnh thịt nhỏ nằm trên đất, lộ suy tư.
“Máu nhiều, hẳn là một vết thương lớn. Nhưng còn những mảnh thịt trộn lẫn với vải này thì… bị vật sắc bén cào?”
Hắn nhìn mảnh đất xung quanh, phát hiện thêm vài bãi máu nhỏ nằm cách xa nhau ở sâu trong hẻm.
Hắn đi đến từng chỗ, xem xét chúng trong vài giây rồi tìm kiếm thêm dấu vết khác nhưng đã không còn. Hắn ngẫm.
“Chỉ có bấy nhiêu đây? Vậy thì có khả năng cao là hai người giao chiến với nhau, sau đó đường ai nấy về. Hiện trường này đã không có gì đáng ngại để giải quyết thêm”.
Trương Nhuệ đang định rút quân, thì lúc này bỗng có một tên lính mang theo một vị nam tử mà trông cách ăn mặc thì hẳn không phải người nghèo đi đến, làm ra báo cáo.
- Thưa thống lĩnh. Kẻ này tên Lưu Hưu, là người báo án cho chúng ta hồi tối qua.
Tên lính giới thiệu nam tử với Trương Nhuệ.
- Lưu Hưu chào thống lĩnh.
Vị nam tử khá hiểu lễ nghi nên đã nhanh tay hành lễ với Trương Huệ.
Trương Huệ dõi ánh mắt uy nghiêm lên người Lưu Hưu, nói.
- Kể cho ta nghe những gì ngươi biết, ngươi thấy.
- Vâng.
Lưu Hưu nhanh chóng kể lại sự tình đã dẫn hắn đến nơi đây và phát hiện hiện trường.
- Hôm qua ta vừa rời khỏi Thanh Xuân Lâu, đang trên đường quay về nhà thì bất chợt nghe thấy có tiếng ai đó hét lên Á AAAA rất đau đớn ở trong này. Ta… ta thì vốn khá nhát gan, yêu quý mạng nên không dám chạy nhanh đến để xem chuyện gì đang diễn ra vì sợ bị giết người diệt khẩu. Sau đó, khi thấy có nhiều người đi đến, ta mới cùng họ bạo gan đi vào và phát hiện dấu vết chém giết, tiếp đó thì ta chạy đến báo án thưa thống lĩnh.
Trương Nhuệ nghe xong thì nhíu mày, hỏi.
- Ngươi nghe được mấy tiếng hét? Do một người, hai người hay nhiều người phát ra?
- Dạ thưa, đích xác thì chỉ do một người phát ra, âm thanh tràn ngập vô cùng thống khổ, đau đớn như tróc da, tróc thịt.
Nghe vậy, Trương Nhuệ liền biết bản thân vừa thu được một thông tin hoàn toàn mới, đưa hắn đến một kết luận khác so với kết luận “chỉ giao chiến” ban đầu. Hắn lại tiếp tục hỏi Lưu Hưu.
- Ngươi có thấy bất cứ thứ gì khả nghi lao ra từ trong hẻm?
- Dạ không, thưa thống lĩnh.
- Ngươi chắc chứ?
- Dạ vâng. Ở đầu hẻm có treo một ngọn đèn rất sáng, nếu quả thật có người chạy ra thì ta chắc chắn đã thấy thưa thống lĩnh. Có lẽ là họ đã trèo qua tưởng trong hẻm, bỏ chạy ạ.
Trương Nhuệ nhìn chặt Lưu Hưu, xét thấy nét mặt Lưu Hưu rất chân thật nên thả hắn đi.
- Được rồi, ngươi về đi.
- Vâng. Chào thống lĩnh.
Lưu Hưu nhẹ nhàng quay người, rời đi. Còn Trương Nhuệ thì đứng tại chỗ, suy ngẫm.
“Có tiếng hét đau đớn từ một phía, vậy cũng có nghĩa là đã có một bên thắng thế. Ở đây không có xác chết, nên chỉ có hai loại khả năng xảy ra. Một, giết người giấu xác. Hai, đã đem người đi nơi khác”.
“Chẳng là… ai lại có gan như vậy, dám làm những chuyện này trong trấn??
“Không lẽ là do các thế lực đại tộc làm? Không thể. Họ vốn đã lập giao ước với Trấn chủ, dù có tranh đấu nhau ngay trong trấn thì cũng phải tranh đấu ngoài sáng, hợp lý, chứ không được dùng ám tiễn lén lút trong đêm”.
Mấy trăm năm nay, trấn Thanh Hà luôn được yên bình qua các đời cũng đều là do có quy tắc như vậy tồn tại. Người làm Trấn chủ có thể không tham gia vào việc tranh đấu của các thế lực, nhưng họ sẽ luôn chú tâm vào cái trấn họ đang quản.
Nếu một ai đó vi phạm điều lệ, để họ điều tra được thì đừng trách nước mắt tại sao lại có vị mặn.
Bởi vậy, chỉ với một vũng máu lớn không minh bạch, chuyện trông bề ngoài có vẻ nhỏ ơi là nhỏ ở một con hẻm cụt như thế này cũng đã dẫn đến tình trạng điều tra cực lực của Trương Nhuệ thống lĩnh.
Đây chính là trọng trách của những người thuộc Phủ Trấn Chủ, kẻ quản lý trấn Thanh Hà.
“Cũng chưa hẳn. Lỡ như họ lén lút phá luật thì sao?”
- Thống lĩnh, bên kia phát hiện có dấu vết rất kỳ quái ạ!
Ngay lúc này, một tên binh lính vội vàng chạy đến, báo cáo to với Trương Nhuệ.
Trương Nhuệ lập tức nói.
- Nơi nào, dẫn ta đi!
- Dạ.
Tên binh lính vội dẫn Trương Nhuệ đi đến căn nhà đang khóa chặt cửa ở đối diện với con hẻm. nơi mà rõ ràng khi họ vừa đến con hẻm thì chẳng có chuyện gì, nhưng bây giờ thì…
- Cái quái gì vậy?!!! Đây là sao?
Trương Nhuệ còn chưa tiếp cận căn nhà, chỉ là theo sau tên lính đi được vài bước trong hẻm, nhưng tầm nhìn của đôi mắt hắn đã thu được toàn bộ khung cảnh kinh dị của ngôi nhà vào trong mắt, khiến hắn không khỏi có một hồi quái người.
Căn nhà mới khi nãy vẫn còn rất nguyên vẹn, vậy mà bây giờ tại sao lại xuất hiện năm đường chéo lớn trên cửa, như là có một con quái thú to lớn đã vung móng vuốt, cào mạnh lên nó?
Tên lính vội đáp.
- Bẩm thống lĩnh, lúc nãy khi ta đuổi người thì có một người đã vô tình va chạm lưng vào cánh cửa, khiến cánh cửa xuất hiện những đường kỳ lạ này ạ.
Trương Nhuệ vội quát.
- Bắt tên đó lại ngay cho ta.
Sau đó hắn chạy nhanh đến căn nhà để xem xét kĩ càng hơn.
- Hử…?!!!
Nhưng thật không ngờ, khi hắn vừa đến nơi. Từ những đường chéo to lớn ngoài cửa, hắn đưa đôi mắt nhìn vào không gian bên trong thì lập tức ngẩn người, đôi mắt trở nên khó tin khi tất cả những thứ có trong phòng, chỉ cần cùng nằm trên một đường thẳng so với năm đường chéo ngoài cửa thì đều mang dấu tích bị thứ sắc bén chém ngang qua.
Cứ tựa như năm đường chéo này có lực xuyên, xuyên từ ngoài cửa, xuyên thẳng một đường đến phía sau căn nhà nên mới tạo ra cảnh tượng như vậy.
Đây, rốt cuộc là do vật gì gây nên mà lại kinh khủng thế này?
///
Cảm tạ 1stspidermen đẩy kim phiếu.
Cảm tạ SuMập cho TLT.
- Cho em hỏi, chuyện gì mà đông vui vậy bác? - Ể, bộ ngươi là người tối cổ hay sao thế. Giờ đã qua giờ Mão mà vẫn chưa biết chuyện động trời gì đang diễn ra?
- Dạ thưa bác, sáng nay em bận cho con bú thay vợ nên giờ mới ra đường, chưa rõ chuyện gì. Chẳng lẽ sau link 4 phút 47 giây và 9 phút, bây giờ đã xuất hiện link 12 phút của em hót gơ tên Anh?
- Tào lao, trọng điểm vụ lùm xùm đó chỉ nằm ở link 4 phút 47’, những link khác chỉ là vẽ vời thêm cho dài dòng, lan man thôi.
- Ẩy, nếu không thì là chuyện gì mà lại đông người vậy bác, em tính đến tính lui cũng đã hơn 200 người rồi nha?
- Thì ở trong hẻm này nè, nghe nói có dấu vết của… của…
- Của gì vậy bác, nói lẹ đi, em nôn quá.
- Của giết người!
- Ôi trời đất ơi! Từ trước đến giờ trấn chúng ta luôn yên bình, dù có mấy thằng nhóc mất nết của thế gia ức hiếp người nghèo khổ thì cũng đâu đến nỗi giết người. Từ lúc có Thiên Vũ thiếu gia che chở, những vụ khiến lòng người căm phẫn lại càng trở nên ít hơn. Vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện giết người? Ai mà to gan như vậy, không đặt cả Phủ Trấn Chủ ở trong mắt?
- Thôi đi cha. Ta chỉ nói là dấu vết giết người, chứ có khẳng định là giết người thật đâu mà làm bộ mặt thấy ghê thế. Với lại nếu biết là ai làm thì binh lính sớm đã còng đầu hắn đem vào ngục rồi, đâu còn phải đứng đây phong tỏa hiện trường, chuẩn bị điều tra.
- Ơ, thì ra là vậy, là do em suy diễn nhiều rồi, a ho ho.
- Tránh đường cho quan binh làm việc!
Một đột binh lính gồm 7 người, do Trương Nhuệ thống lĩnh, một cường giả trung niên có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 3 dẫn đầu, nhanh chóng tách dòng người ra, len lỏi vào con hẻm cụt đang được bốn binh lính khác phong tỏa.
- Trương Nhuệ thống lĩnh!
Trương Nhuệ có gương mặt dữ, râu quai nón, lông mày rậm vừa tiến đến, bốn tên lính canh liền cúi người thi lễ.
Trương Nhuệ nhìn một tên lính với ánh mắt uy thế bề trên, hỏi.
- Chưa ai đụng đến hiện trường, đúng chứ?
Tên lính này vội chấp tay, lòng hơi run nhưng rất chắc chắn, đáp.
- Ngay khi nhận được tin báo từ người dân, bọn thuộc hạ đã canh giữ nơi đây suốt từ tối qua đến bây giờ, chưa cho phép bất kỳ ai đến gần thưa thống lĩnh.
Trong đầu hắn lại bĩu môi.
“Chứ đâu có được sung sướng như cái mặt hình lỗ đít của ông, ở nhà ôm ấp mỹ nhân này nọ. Người ta đã báo cáo từ tối qua mà bây giờ mới đến, đúng là đồ khốn nạn, làm lão tử buồn ngủ thấy mẹ”.
Trương Nhuệ nhìn tên lính chằm chằm, thấy chân tên lính run run lên vì mỏi, hai con mắt thì đỏ hồng, thiếu sức sống như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào. Trương Nhuệ chợt vỗ vai tên lính, khen ngợi.
- Làm tốt lắm. Các ngươi về nghỉ ngơi đi.
- Dạ, đa tạ thống lĩnh.
Bốn tên lính canh nghe vậy thì vui mừng, ai nấy cũng đều hướng Trương Nhuệ hành lễ một cái rồi nhanh chân chạy đi, về nhà nằm ngủ một giấc cho đã.
Lúc này, Trương Nhuệ mới hạ lệnh cho sáu người sau lưng.
- Phong tỏa, đuổi người.
- Tuân lệnh.
Sáu tên binh lính to cao, vạm vỡ, hầu như đều có tu vi trên Luyện Khí tầng 7 cùng lúc đồng thanh. Sau đó đuổi người như đuổi vịt.
- Xì xì xì…
- Về… về đê!
- Quác quác quác, về đi quác quác!
Đối diện hiện trường, Trương Nhuệ tiến đến, hắn tập trung ở vị trí có nhiều máu và mảnh thịt nhỏ nằm trên đất, lộ suy tư.
“Máu nhiều, hẳn là một vết thương lớn. Nhưng còn những mảnh thịt trộn lẫn với vải này thì… bị vật sắc bén cào?”
Hắn nhìn mảnh đất xung quanh, phát hiện thêm vài bãi máu nhỏ nằm cách xa nhau ở sâu trong hẻm.
Hắn đi đến từng chỗ, xem xét chúng trong vài giây rồi tìm kiếm thêm dấu vết khác nhưng đã không còn. Hắn ngẫm.
“Chỉ có bấy nhiêu đây? Vậy thì có khả năng cao là hai người giao chiến với nhau, sau đó đường ai nấy về. Hiện trường này đã không có gì đáng ngại để giải quyết thêm”.
Trương Nhuệ đang định rút quân, thì lúc này bỗng có một tên lính mang theo một vị nam tử mà trông cách ăn mặc thì hẳn không phải người nghèo đi đến, làm ra báo cáo.
- Thưa thống lĩnh. Kẻ này tên Lưu Hưu, là người báo án cho chúng ta hồi tối qua.
Tên lính giới thiệu nam tử với Trương Nhuệ.
- Lưu Hưu chào thống lĩnh.
Vị nam tử khá hiểu lễ nghi nên đã nhanh tay hành lễ với Trương Huệ.
Trương Huệ dõi ánh mắt uy nghiêm lên người Lưu Hưu, nói.
- Kể cho ta nghe những gì ngươi biết, ngươi thấy.
- Vâng.
Lưu Hưu nhanh chóng kể lại sự tình đã dẫn hắn đến nơi đây và phát hiện hiện trường.
- Hôm qua ta vừa rời khỏi Thanh Xuân Lâu, đang trên đường quay về nhà thì bất chợt nghe thấy có tiếng ai đó hét lên Á AAAA rất đau đớn ở trong này. Ta… ta thì vốn khá nhát gan, yêu quý mạng nên không dám chạy nhanh đến để xem chuyện gì đang diễn ra vì sợ bị giết người diệt khẩu. Sau đó, khi thấy có nhiều người đi đến, ta mới cùng họ bạo gan đi vào và phát hiện dấu vết chém giết, tiếp đó thì ta chạy đến báo án thưa thống lĩnh.
Trương Nhuệ nghe xong thì nhíu mày, hỏi.
- Ngươi nghe được mấy tiếng hét? Do một người, hai người hay nhiều người phát ra?
- Dạ thưa, đích xác thì chỉ do một người phát ra, âm thanh tràn ngập vô cùng thống khổ, đau đớn như tróc da, tróc thịt.
Nghe vậy, Trương Nhuệ liền biết bản thân vừa thu được một thông tin hoàn toàn mới, đưa hắn đến một kết luận khác so với kết luận “chỉ giao chiến” ban đầu. Hắn lại tiếp tục hỏi Lưu Hưu.
- Ngươi có thấy bất cứ thứ gì khả nghi lao ra từ trong hẻm?
- Dạ không, thưa thống lĩnh.
- Ngươi chắc chứ?
- Dạ vâng. Ở đầu hẻm có treo một ngọn đèn rất sáng, nếu quả thật có người chạy ra thì ta chắc chắn đã thấy thưa thống lĩnh. Có lẽ là họ đã trèo qua tưởng trong hẻm, bỏ chạy ạ.
Trương Nhuệ nhìn chặt Lưu Hưu, xét thấy nét mặt Lưu Hưu rất chân thật nên thả hắn đi.
- Được rồi, ngươi về đi.
- Vâng. Chào thống lĩnh.
Lưu Hưu nhẹ nhàng quay người, rời đi. Còn Trương Nhuệ thì đứng tại chỗ, suy ngẫm.
“Có tiếng hét đau đớn từ một phía, vậy cũng có nghĩa là đã có một bên thắng thế. Ở đây không có xác chết, nên chỉ có hai loại khả năng xảy ra. Một, giết người giấu xác. Hai, đã đem người đi nơi khác”.
“Chẳng là… ai lại có gan như vậy, dám làm những chuyện này trong trấn??
“Không lẽ là do các thế lực đại tộc làm? Không thể. Họ vốn đã lập giao ước với Trấn chủ, dù có tranh đấu nhau ngay trong trấn thì cũng phải tranh đấu ngoài sáng, hợp lý, chứ không được dùng ám tiễn lén lút trong đêm”.
Mấy trăm năm nay, trấn Thanh Hà luôn được yên bình qua các đời cũng đều là do có quy tắc như vậy tồn tại. Người làm Trấn chủ có thể không tham gia vào việc tranh đấu của các thế lực, nhưng họ sẽ luôn chú tâm vào cái trấn họ đang quản.
Nếu một ai đó vi phạm điều lệ, để họ điều tra được thì đừng trách nước mắt tại sao lại có vị mặn.
Bởi vậy, chỉ với một vũng máu lớn không minh bạch, chuyện trông bề ngoài có vẻ nhỏ ơi là nhỏ ở một con hẻm cụt như thế này cũng đã dẫn đến tình trạng điều tra cực lực của Trương Nhuệ thống lĩnh.
Đây chính là trọng trách của những người thuộc Phủ Trấn Chủ, kẻ quản lý trấn Thanh Hà.
“Cũng chưa hẳn. Lỡ như họ lén lút phá luật thì sao?”
- Thống lĩnh, bên kia phát hiện có dấu vết rất kỳ quái ạ!
Ngay lúc này, một tên binh lính vội vàng chạy đến, báo cáo to với Trương Nhuệ.
Trương Nhuệ lập tức nói.
- Nơi nào, dẫn ta đi!
- Dạ.
Tên binh lính vội dẫn Trương Nhuệ đi đến căn nhà đang khóa chặt cửa ở đối diện với con hẻm. nơi mà rõ ràng khi họ vừa đến con hẻm thì chẳng có chuyện gì, nhưng bây giờ thì…
- Cái quái gì vậy?!!! Đây là sao?
Trương Nhuệ còn chưa tiếp cận căn nhà, chỉ là theo sau tên lính đi được vài bước trong hẻm, nhưng tầm nhìn của đôi mắt hắn đã thu được toàn bộ khung cảnh kinh dị của ngôi nhà vào trong mắt, khiến hắn không khỏi có một hồi quái người.
Căn nhà mới khi nãy vẫn còn rất nguyên vẹn, vậy mà bây giờ tại sao lại xuất hiện năm đường chéo lớn trên cửa, như là có một con quái thú to lớn đã vung móng vuốt, cào mạnh lên nó?
Tên lính vội đáp.
- Bẩm thống lĩnh, lúc nãy khi ta đuổi người thì có một người đã vô tình va chạm lưng vào cánh cửa, khiến cánh cửa xuất hiện những đường kỳ lạ này ạ.
Trương Nhuệ vội quát.
- Bắt tên đó lại ngay cho ta.
Sau đó hắn chạy nhanh đến căn nhà để xem xét kĩ càng hơn.
- Hử…?!!!
Nhưng thật không ngờ, khi hắn vừa đến nơi. Từ những đường chéo to lớn ngoài cửa, hắn đưa đôi mắt nhìn vào không gian bên trong thì lập tức ngẩn người, đôi mắt trở nên khó tin khi tất cả những thứ có trong phòng, chỉ cần cùng nằm trên một đường thẳng so với năm đường chéo ngoài cửa thì đều mang dấu tích bị thứ sắc bén chém ngang qua.
Cứ tựa như năm đường chéo này có lực xuyên, xuyên từ ngoài cửa, xuyên thẳng một đường đến phía sau căn nhà nên mới tạo ra cảnh tượng như vậy.
Đây, rốt cuộc là do vật gì gây nên mà lại kinh khủng thế này?
///
Cảm tạ 1stspidermen đẩy kim phiếu.
Cảm tạ SuMập cho TLT.
Danh sách chương