Ê ku, tự nhiên thấy mày làm mấy chuyện hơi bị ruồi bu rồi nha.
Hỏi nè, mày thu thập mấy cái đó để làm con kẹt gì vậy, thấy nó xàm xàm, không cần thiết sao ấy.
“Ừ thì xàm xàm… mà cút! Bố đéo muốn nói chuyện với thằng mặt lờ mày, biến cho khuất mắt bố!” (xem lại chương 45 để rõ)
Ơ… ơ, ơ? Hừ, làm như muốn nói chuyện với mày lắm vậy.
HỨZ!
- Hực!
Bá Thiên Vũ sau khi phi tang thi thể Trương Nhị Hưu bằng cách cột đá dưới chân, ném Trương Nhị Hưu xuống đáy con sông gần hẻm, hắn lền gấp gáp quay về Bá gia.
Khi sắp đến cổng thì không thể nhịn thêm được, nôn gấp một ngụm máu do trận chiến vừa rồi đã tác động rất nhiều đến vết thương ở ngực hắn.
Tuy vậy, trên môi hắn vẫn là treo một nụ cười vui vẻ vì sắp được gặp Tiên Tiên yêu dấu sau mười ngày nhung nhớ.
Còn nếu có hỏi, hắn tại sao lại phải cất công làm màu, thu thập mấy các chỉ số tào lao gì đó của Trương Nhị Hưu. Vậy thì câu trả lời chính là để được “sống”.
“Sống” ở đây có thể được hiểu là để diễn, là để giả mạo, là để áp chế, là để khiến bản thân đừng quá siêu nhân trong mắt người, là để phán đoán những cường Khai Lực cảnh khác, cũng có thể là để làm một mốc thông tin cho hắn đánh giá trình độ thực lực của kinh thành.
Nhưng dĩ nhiên, cái chính yếu vẫn là để hắn biết được, hắn có thể đánh được với ai, có tu vi, sức mạnh như thế nào.
Nó chỉ đơn giản vậy thôi, không hề quá sâu xa.
Ờ, cái này mà không gọi là sâu xa, thì đây cũng không biết như thế nào mới gọi là sâu xa nữa? BIẾN!
Hứz!
- Tiên Tiên yêu dấu, anh tới với em đây, nhé he he he…
Áp chế thương thế, Bá Thiên Vũ sau một cái lè lưỡi dài, chảy dãi chèm chẹp, liền nhanh chân chạy vào Bá gia, biến mất phía bên trong.
Khuê phòng Bá Tiên Tiên.
Nhắc đến Tiên Tiên, nói ra cũng thật là tội nghiệp cho nàng. Ngày hôm đó, con chó Bá Thiên Vũ sau khi ăn nàng xong thì mất dạng mười ngày, để lại nàng cùng với bao nỗi xấu hổ, tủi nhục khi bị phát hiện, lan tin ra toàn bộ cao tầng Bá gia.
Khiến nàng giờ đây hệt như một con mèo mướp đáng thương vậy, lúc nào cũng cuộn tròn trong phòng từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, gương mặt ủ rủ, méo mó vô cùng, chứ nào còn mang vẻ đẹp thiện lương của một vị Thánh Nữ thuần khiết như lời đồn.
Đêm nay, nàng vừa dùng xong bữa tối đã bị nàng để nguội, nàng đang định đi tắm, trong lòng mắng thầm con sắc lang đã bỏ nàng chạy đi, tự hỏi khi nào hắn mới về bên nàng, rồi tại sao gia gia lại giao đồ vật của hắn cho nàng, thì tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên.
Tiếp đó, giọng nói dịu dàng, mong nhớ của Bá Thiên Vũ truyền vào.
- Tiên Tiên, ta đã trở về với muội.
Tiên Tiên nghe vậy thì lập tức khựng người, cảm xúc mong nhớ hắn trong nàng lập tức dâng tràn, khóe mi cũng đã ướt nhòe.
Nàng nhanh chóng bước chân đến cửa, nhưng mà khi sắp đến nơi thì bỗng nhiên nàng dừng lại, tay đưa lên lau khóe mi cùng một câu nói lạnh.
- Ta không muốn gặp ngươi, ngươi về đi!
Ừ, Tiên Tiên dĩ nhiên là giở chứng dỗi rồi.
“*** tt…”
Bá Thiên Vũ đứng bên ngoài, hắn nghe âm điệu làm nũng của nàng thì cũng biết nàng đang dỗi, nên bất giác đưa tay vuốt mặt, khó xử.
Hắn suy tư một chút để nghĩ kế sách, rồi nghiêm giọng nói.
- Đừng giận ta, ta là có chuyện bất đắc dĩ. Muội mau mở cửa, ta có chuyện quan trọng nhất định phải nói với muội.
Trong đầu hắn thì lộ vẻ gian, dâm, vô đạo.
“Đầu tiên là bước được vào phòng, sau đó liền ôm hôn nàng, sò mó nàng, khiến nàng hứng lên thì chỉ cần nói vài ba lời ngon ngọt là xong thôi. Nhe he he he…”.
Đây là kinh nghiệm dỗ giành nữ nhân của mấy vị đại ca đời trước đã truyền đạt cho hắn.
Họ dạy, nữ nhân mà giận thì đừng có nói chuyện phiếm, đung đưa những lời mật ý vô nghĩa. Thay vào đó, hãy dùng hành động mà kích thích mật ngọt, tình ý của cơ thể nàng. Khi đó, nếu nàng thật sự còn yêu, nàng sẽ tha thứ, sẽ nguôi giận, vì ai cũng biết, dù nam hay nữ, chỉ cần men tình trỗi dậy, họ sẽ quyết định rất nhanh và đầy dứt khoát.
Bởi tình yêu, cảm xúc của dục vọng, vốn là sự chân thành.
Nhưng dĩ nhiên, khi nàng đã không còn yêu, cái tát vào mặt, cú lên gối chết chóc ngay con chim cu chính là hậu quả cho hành động sờ mò này.
- Hứm, ta hông muốn nghe ngươi đâu. Ngươi đi về đi!
Tiên Tiên không chút lung lay nguôi giận, ngược lại nàng càng gắt hơn.
Hắn đưa da mặt dày như bánh chưng ra, nói ngay.
- Ta muốn cưới muội, Tiên Tiên. Ta thật lòng muốn muội trở thành vợ của ta.
Nhưng khi nghe được câu này, Tiên Tiên lần nữa lại khựng người, mặt trở nên đỏ ngập, tim đập mạnh liên hồi.
Mãi một lúc sau, nàng mới mang theo gương mặt đỏ hồng, mở cửa.
Vừa thấy hắn, nàng liền dùng ánh mắt ngượng ngùng, tay miết miết nép áo, nhỏ giọng vị lúng túng nói.
- Ngươi nói có thật không, ngươi sẽ cưới ta?
- Tất nhiên là thật. Ngày mai ta sẽ dẫn muội đi gặp ông nội để cưới muội làm vợ.
Bá Thiên Vũ mỉm cười chân thành. Sau đó hắn liền tiến đến ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống hôn thật sâu vào đôi môi ngọt ngào của nàng.
- Ưmmm.
Sau lần mây mưa đắm đuối ngày đó thì Tiên Tiên cũng đã không còn bất cứ một tia kháng cự nào đối với hắn. Hắn hôn nàng, nàng cũng vui mừng đáp trả, nhịp nhàng phối hợp với hắn, dù là nàng vẫn còn rất non kinh nghiệm trong việc “cháo lưỡi”.
Kạc!
Hắn đóng cửa phòng lại, miệng vừa hôn, hai tay vừa ôm nàng, bế nàng đến trên giường.
Bất quá lúc này, Tiên Tiên liền vội kháng cự, tách môi ngọt ra khỏi miệng hắn, bĩu môi nói.
- Khoan đã, ngươi… ngươi hôi lắm. Ngươi đi tắm đi.
Xem ra, mùi máu của Trương Nhị Hưu trên người hắn chính là thứ khiến Tiên Tiên khó chịu.
Mà bây giờ nhìn lại, Tiên Tiên dường như đã trở nên hiểu biết hơn, trưởng thành hơn so với mười ngày trước, cho nên nàng mới có thể làm ra hành động âu yếm đáp trả và nói được những lời này.
Đó cũng là điều tất nhiên khi mà nàng không phải một cô gái ngốc. Nàng vẫn là đang học hỏi, đang phát triển tư duy qua từng ngày đó a.
May là con chó Bá Thiên Vũ đã chiếm đoạt nàng, ăn nàng khi nàng còn nhỏ, chứ không thì đợi thêm 5 năm, 10 năm nữa thì đảm bảo nàng không có dễ bị lừa như vậy. Cưỡng hiếp nàng ư, nàng dùng kéo cắt ngọt một phát là xong.
Nên nhớ, bộ mặt thật của nàng là tiểu ma nữ thích giả bộ làm thánh nữ để lừa người, chứ không phải một cô gái đơn thuần thiện lương, trong sáng, cái gì cũng không biết.
Bá Thiên Vũ ở trước mặt nàng, hắn thật sự không kiềm chế được bản thân. Hắn lại cúi xuống hôn nàng một cái rồi mới cười gian, bảo.
- Ta tắm, nhưng là sẽ tắm cùng muội.
Sau đó hắn cũng không đợi Tiên Tiên kịp đỏ bừng mặt, e thẹn gật đầu, hắn đã bế nàng lên, từ giường đi đến phòng tắm.
Trong lúc di chuyển này, hai người tất cũng không quên làm thêm một hồi cháo lưỡi ngọt ngào.
//Hãy like, share, nhấn "thích" ở mỗi chương, bình luận chính là "động lực" để tác giả ra chương đều đều.
Vắng quá, thì tác đành viết bộ mới vậy. Bộ này chắc siđa quá nên mới vắng @@
Hỏi nè, mày thu thập mấy cái đó để làm con kẹt gì vậy, thấy nó xàm xàm, không cần thiết sao ấy.
“Ừ thì xàm xàm… mà cút! Bố đéo muốn nói chuyện với thằng mặt lờ mày, biến cho khuất mắt bố!” (xem lại chương 45 để rõ)
Ơ… ơ, ơ? Hừ, làm như muốn nói chuyện với mày lắm vậy.
HỨZ!
- Hực!
Bá Thiên Vũ sau khi phi tang thi thể Trương Nhị Hưu bằng cách cột đá dưới chân, ném Trương Nhị Hưu xuống đáy con sông gần hẻm, hắn lền gấp gáp quay về Bá gia.
Khi sắp đến cổng thì không thể nhịn thêm được, nôn gấp một ngụm máu do trận chiến vừa rồi đã tác động rất nhiều đến vết thương ở ngực hắn.
Tuy vậy, trên môi hắn vẫn là treo một nụ cười vui vẻ vì sắp được gặp Tiên Tiên yêu dấu sau mười ngày nhung nhớ.
Còn nếu có hỏi, hắn tại sao lại phải cất công làm màu, thu thập mấy các chỉ số tào lao gì đó của Trương Nhị Hưu. Vậy thì câu trả lời chính là để được “sống”.
“Sống” ở đây có thể được hiểu là để diễn, là để giả mạo, là để áp chế, là để khiến bản thân đừng quá siêu nhân trong mắt người, là để phán đoán những cường Khai Lực cảnh khác, cũng có thể là để làm một mốc thông tin cho hắn đánh giá trình độ thực lực của kinh thành.
Nhưng dĩ nhiên, cái chính yếu vẫn là để hắn biết được, hắn có thể đánh được với ai, có tu vi, sức mạnh như thế nào.
Nó chỉ đơn giản vậy thôi, không hề quá sâu xa.
Ờ, cái này mà không gọi là sâu xa, thì đây cũng không biết như thế nào mới gọi là sâu xa nữa? BIẾN!
Hứz!
- Tiên Tiên yêu dấu, anh tới với em đây, nhé he he he…
Áp chế thương thế, Bá Thiên Vũ sau một cái lè lưỡi dài, chảy dãi chèm chẹp, liền nhanh chân chạy vào Bá gia, biến mất phía bên trong.
Khuê phòng Bá Tiên Tiên.
Nhắc đến Tiên Tiên, nói ra cũng thật là tội nghiệp cho nàng. Ngày hôm đó, con chó Bá Thiên Vũ sau khi ăn nàng xong thì mất dạng mười ngày, để lại nàng cùng với bao nỗi xấu hổ, tủi nhục khi bị phát hiện, lan tin ra toàn bộ cao tầng Bá gia.
Khiến nàng giờ đây hệt như một con mèo mướp đáng thương vậy, lúc nào cũng cuộn tròn trong phòng từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, gương mặt ủ rủ, méo mó vô cùng, chứ nào còn mang vẻ đẹp thiện lương của một vị Thánh Nữ thuần khiết như lời đồn.
Đêm nay, nàng vừa dùng xong bữa tối đã bị nàng để nguội, nàng đang định đi tắm, trong lòng mắng thầm con sắc lang đã bỏ nàng chạy đi, tự hỏi khi nào hắn mới về bên nàng, rồi tại sao gia gia lại giao đồ vật của hắn cho nàng, thì tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên.
Tiếp đó, giọng nói dịu dàng, mong nhớ của Bá Thiên Vũ truyền vào.
- Tiên Tiên, ta đã trở về với muội.
Tiên Tiên nghe vậy thì lập tức khựng người, cảm xúc mong nhớ hắn trong nàng lập tức dâng tràn, khóe mi cũng đã ướt nhòe.
Nàng nhanh chóng bước chân đến cửa, nhưng mà khi sắp đến nơi thì bỗng nhiên nàng dừng lại, tay đưa lên lau khóe mi cùng một câu nói lạnh.
- Ta không muốn gặp ngươi, ngươi về đi!
Ừ, Tiên Tiên dĩ nhiên là giở chứng dỗi rồi.
“*** tt…”
Bá Thiên Vũ đứng bên ngoài, hắn nghe âm điệu làm nũng của nàng thì cũng biết nàng đang dỗi, nên bất giác đưa tay vuốt mặt, khó xử.
Hắn suy tư một chút để nghĩ kế sách, rồi nghiêm giọng nói.
- Đừng giận ta, ta là có chuyện bất đắc dĩ. Muội mau mở cửa, ta có chuyện quan trọng nhất định phải nói với muội.
Trong đầu hắn thì lộ vẻ gian, dâm, vô đạo.
“Đầu tiên là bước được vào phòng, sau đó liền ôm hôn nàng, sò mó nàng, khiến nàng hứng lên thì chỉ cần nói vài ba lời ngon ngọt là xong thôi. Nhe he he he…”.
Đây là kinh nghiệm dỗ giành nữ nhân của mấy vị đại ca đời trước đã truyền đạt cho hắn.
Họ dạy, nữ nhân mà giận thì đừng có nói chuyện phiếm, đung đưa những lời mật ý vô nghĩa. Thay vào đó, hãy dùng hành động mà kích thích mật ngọt, tình ý của cơ thể nàng. Khi đó, nếu nàng thật sự còn yêu, nàng sẽ tha thứ, sẽ nguôi giận, vì ai cũng biết, dù nam hay nữ, chỉ cần men tình trỗi dậy, họ sẽ quyết định rất nhanh và đầy dứt khoát.
Bởi tình yêu, cảm xúc của dục vọng, vốn là sự chân thành.
Nhưng dĩ nhiên, khi nàng đã không còn yêu, cái tát vào mặt, cú lên gối chết chóc ngay con chim cu chính là hậu quả cho hành động sờ mò này.
- Hứm, ta hông muốn nghe ngươi đâu. Ngươi đi về đi!
Tiên Tiên không chút lung lay nguôi giận, ngược lại nàng càng gắt hơn.
Hắn đưa da mặt dày như bánh chưng ra, nói ngay.
- Ta muốn cưới muội, Tiên Tiên. Ta thật lòng muốn muội trở thành vợ của ta.
Nhưng khi nghe được câu này, Tiên Tiên lần nữa lại khựng người, mặt trở nên đỏ ngập, tim đập mạnh liên hồi.
Mãi một lúc sau, nàng mới mang theo gương mặt đỏ hồng, mở cửa.
Vừa thấy hắn, nàng liền dùng ánh mắt ngượng ngùng, tay miết miết nép áo, nhỏ giọng vị lúng túng nói.
- Ngươi nói có thật không, ngươi sẽ cưới ta?
- Tất nhiên là thật. Ngày mai ta sẽ dẫn muội đi gặp ông nội để cưới muội làm vợ.
Bá Thiên Vũ mỉm cười chân thành. Sau đó hắn liền tiến đến ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống hôn thật sâu vào đôi môi ngọt ngào của nàng.
- Ưmmm.
Sau lần mây mưa đắm đuối ngày đó thì Tiên Tiên cũng đã không còn bất cứ một tia kháng cự nào đối với hắn. Hắn hôn nàng, nàng cũng vui mừng đáp trả, nhịp nhàng phối hợp với hắn, dù là nàng vẫn còn rất non kinh nghiệm trong việc “cháo lưỡi”.
Kạc!
Hắn đóng cửa phòng lại, miệng vừa hôn, hai tay vừa ôm nàng, bế nàng đến trên giường.
Bất quá lúc này, Tiên Tiên liền vội kháng cự, tách môi ngọt ra khỏi miệng hắn, bĩu môi nói.
- Khoan đã, ngươi… ngươi hôi lắm. Ngươi đi tắm đi.
Xem ra, mùi máu của Trương Nhị Hưu trên người hắn chính là thứ khiến Tiên Tiên khó chịu.
Mà bây giờ nhìn lại, Tiên Tiên dường như đã trở nên hiểu biết hơn, trưởng thành hơn so với mười ngày trước, cho nên nàng mới có thể làm ra hành động âu yếm đáp trả và nói được những lời này.
Đó cũng là điều tất nhiên khi mà nàng không phải một cô gái ngốc. Nàng vẫn là đang học hỏi, đang phát triển tư duy qua từng ngày đó a.
May là con chó Bá Thiên Vũ đã chiếm đoạt nàng, ăn nàng khi nàng còn nhỏ, chứ không thì đợi thêm 5 năm, 10 năm nữa thì đảm bảo nàng không có dễ bị lừa như vậy. Cưỡng hiếp nàng ư, nàng dùng kéo cắt ngọt một phát là xong.
Nên nhớ, bộ mặt thật của nàng là tiểu ma nữ thích giả bộ làm thánh nữ để lừa người, chứ không phải một cô gái đơn thuần thiện lương, trong sáng, cái gì cũng không biết.
Bá Thiên Vũ ở trước mặt nàng, hắn thật sự không kiềm chế được bản thân. Hắn lại cúi xuống hôn nàng một cái rồi mới cười gian, bảo.
- Ta tắm, nhưng là sẽ tắm cùng muội.
Sau đó hắn cũng không đợi Tiên Tiên kịp đỏ bừng mặt, e thẹn gật đầu, hắn đã bế nàng lên, từ giường đi đến phòng tắm.
Trong lúc di chuyển này, hai người tất cũng không quên làm thêm một hồi cháo lưỡi ngọt ngào.
//Hãy like, share, nhấn "thích" ở mỗi chương, bình luận chính là "động lực" để tác giả ra chương đều đều.
Vắng quá, thì tác đành viết bộ mới vậy. Bộ này chắc siđa quá nên mới vắng @@
Danh sách chương