Tạm thời bỏ qua Bá Thiên Vũ, vì đường đi chém người của hắn còn rất dài.
Quay trở lại Bá gia, nơi sẽ có một ngày đông vui, nhộn nhịp và đầy bất ngờ khó tả.
Lão gia chủ Bá Thiên Lăng sau khi họp bàn với Bá Thiên Vũ, lão chỉ vừa kịp ăn sáng cùng với vợ yêu xong thì đã có người chạy đến báo rằng Liễu gia mang người đến bàn chuyện hôn sự làm lão giật nảy mình, tức tốc cùng vợ thay quần áo, trang điểm sao cho tươi tắn, lộng lẫy, chạy ra tiếp khách quý.
Bất quá khi lão vừa mới mời ba người Liễu gia, trong đó có cả người mà đáng lẽ sẽ là cháu dâu tương lai của lão vào phòng khách quý, thì người lại đến báo tin giật gân rằng Trấn chủ Trịnh Hiên mang theo con gái út đến để bàn chuyện quan trọng, khiến lão bất giác rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh khi bắt đầu hình dung ra cái viễn cảnh đéo ổn mà Bá Thiên Vũ đã trao tặng cho lão. Dù vậy, lão vẫn cố gắng mang gương mặt niềm nở, ngoài cười trong nôn nao, lo lắng ra đón tiếp Trấn chủ, mời Trịnh Hiên vào phòng khách quý ngồi cùng ba người Liễu gia.
Nhưng mà cũng chưa dừng lại ở đó.
Ngay khi trà vừa mang ra, ba bên chuẩn bị trò chuyện trong vui vẻ thì lại có người đến cấp báo, bảo rằng có một cô gái tên Bạch Cổ Hi mang theo rất nhiều quà biếu quấn trong lụa đỏ, chất thành vài xe nối dài đến mấy chục thước tìm đến, cứ hệt như đang định đến cầu thân với một người nào đó trong Bá gia vậy. Khiến lão…
“Ực!”
Nuốt khan một ngụm nước bọt hết sức lạnh, lạnh đến nỗi mà dường như lão cũng đếu hiểu chuyện lờ gì đang diễn ra, làm cái con cóc gì mà đến cùng một lúc thế, từ từ để tao giải quyết từng đứa cái coi. Má chúng mày.
Nhưng rồi lão cũng chỉ biết nghe theo lời của Bá Thiên Vũ, mời Bạch Cổ Hi cùng Ưng thúc vào phòng khác quý chung với Trấn chủ Trịnh Hiên và ba người Liễu gia, vì khắp Bá gia cũng chỉ có một phòng rộng tiếp đãi khách quý này thôi. Sau đó liền chạy về phòng mình, lục lọi món đồ quý nhất của Bá gia trong vô vọng vì…
- Cái đậu má! Trời ơi, cái đồ quý của tao thằng chó nào chôm đi mất rồi, sao không thấy ở trong cái hộc này vậy. Trời ơi, vậy là chết tui gồi. Giờ sao giúp Vũ nhi đi cầu thân được đây trời!
- Hú hú hú hu…
Lần đầu tiên sau khi trưởng thành, lão lại rơi xuống hai hàng lệ nóng đầy chua xót vì không những cay, tự nhiên lúc không cần thì lúc nào cũng thấy, đến lúc cần thì tìm đéo bao giờ ra. Vì không những đau, bởi đó là tài sản quý nhất của Bá gia. Mà còn là thốn, cực thốn vì không thực hiện được sự nhờ vả của đứa cháu trai yêu quý.
Lão dường như là đã ngồi lỳ trong phòng, vừa lục tung mọi thứ, vừa khóc bù lu bù loa cho đến khi vợ lão vội vã chạy đến tìm lão vì…
Trong phòng khách quý rộng rãi, thoáng mát và nhàn nhạt hương thơm dịu lòng người của Bá gia. Một bầu không khí đầy mùi giấm chua từ một chữ “ghen” đang không ngừng tỏa ra ngày càng mạnh mẽ trên người một thiếu nữ có đôi mắt đen, ẩn ẩn có màu xanh biếc.
Lúc này, sau khi Bá Thiên Lăng rời khỏi phòng để đi tìm đồ, cầu thân với Bạch Cổ Hi. Nơi đây chỉ còn lại duy nhất 9 người.
Ngồi ở dãy bên phải là ba bà cháu Liễu gia.
Liễu Thanh Thanh, một bà lão già nua không ít hơn 70 tuổi, đầu đầy tóc bạc, gương mặt và da dẻ nhăn nheo đến độ mà chẳng ai có thể hình dung ra được ngày xưa bà ta đã từng xinh đẹp như thế nào, nhưng bù lại thì bà ta có một đôi mắt cực sáng. Bà chính là người vợ cả của gia chủ Liễu gia đời trước.
Liễu Ngọc Phượng, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng năm của trấn. Nàng là một cô gái có đôi mắt đen tròn ánh lên sự dịu dàng, nét mặt thì thanh tú ôn nhu, khiến người nhìn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, giữ mãi như thế không buông. Nàng chính là chị gái lớn hơn một tuổi của Liễu Ngọc Trân.
Liễu Ngọc Trân, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng tư của trấn. Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, có chín phần giống Liễu Ngọc Phượng nhưng lại đẹp hơn, sắc xảo hơn một chút nhờ vào đôi mắt ẩn chứa sự thanh thuần, đáng yêu, khiến người nhìn không thể cưỡng lại cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng, che chở nàng đến suốt đời. Nàng chính là người có hôn ước với Bá Thiên Vũ, sẽ là vợ tương lai của Bá Thiên Vũ… nếu như không có sự xuất hiện của con củ liềng Bạch Cổ Hi.
Ngồi ở phần trên thuộc dãy bên trái, là hai cha con Trấn chủ, Trịnh Hiên và Trịnh Phiêu Phiêu.
Trịnh Hiên hôm nay mặc trang phục xanh nhạt, gương mặt khi ra đường thì chắc chắn rồi, lúc nào trên mặt lão ta cũng khắc hai cụm “uy nghiêm” và “ta đây cao cao tại thượng” rõ rành rành, khiến người nhìn vào là chả muốn nói chuyện cho đỡ mệt hơi, trướng mắt.
Về phần Trịnh Phiêu Phiêu, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng ba của trấn thì…
- Phụt!
Hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy nàng của ngày hôm nay đều trợn mắt lên, miệng như muốn phụt ra cả một ngụm nước miếng cùng với hành động hai tay ôm bụng, té lăn ra đất mà cười, cười đến rơi nước mắt vì nàng ta trang điểm quá đậm, đậm đến mức mà gương mặt xinh đẹp ngất trời thường ngày của nàng cũng đã hoàn toàn biến dạng, trông cứ như một bức tranh te tua, lè loẹt nhiều màu sắc vậy.
- Phụt!
Ngay cả cha nàng Trịnh Hiên, dù rằng đã hết hồn từ lúc sáng nhưng bây giờ, thỉnh thoáng liếc qua con gái đang có bộ dạng rất hí hửng, vui vẻ vì sắp lấy được người mình yêu đến nỗi mà nàng cũng chả thèm quan tâm người khác nhìn mình bằng ánh mắt dị dạng, cười té cớt, té đái trong lòng ra sao, cũng đã không kìm được cái miệng dày, phun ra ngụm trà vừa mới húp.
Thật là tội nghiệp Trịnh Phiêu Phiêu. Nàng chỉ hơi ngốc một chút thôi, đâu cần phải đối xử với nàng như vậy.
Nàng cũng có nét đáng yêu của nàng mà. Đó là… dễ bị dụ, chỉ cần một cây kẹo, một cái vẫy vẫy tay vào hẻm vắng là đã có cơ hội khiến nàng mang thai rồi.
Thế nào, rất đáng yêu đúng hông? WHÁCH???
- Ờ hừm…
Ánh mắt Trịnh Hiên trở nên âm trầm, lạnh lẽo nhìn khắp phòng như muốn cảnh báo rằng “thằng chó nào dám cười con gái tao, tao giết!”.
Bị lão nhìn, vị Trấn chủ mà chưa ai biết rõ tu vi thế nào, tất nhiên chả ai dám hó hé dù rằng họ… ờ thì trừ cặp đôi song nguyệt Liễu Ngọc Trân, Liễu Ngọc Phượng đang cảm thấy vui vẻ trong lòng và Bạch Cổ Hi như hóa thân thành hủ giấm chua tỷ năm ra, mọi người còn lại đều lớn tuổi rồi, hơi sức đâu mà để ý đến bọn trẻ làm màu, làm mè.
Ngồi bên trên, đại diện cho chủ nhà, đáng lẽ là ba người thì nay chỉ còn lại hai.
Đại trưởng lão có gương mặt sư tử, Bá Lang Lang chỉ còn 1 tháng tuổi thọ.
Và vợ Bá Thiên Lăng, Mộc Dung Dung, một người phụ nữ do không có tu vi cao nên dung nhan chỉ trẻ lại được đôi chút, tầm 60 tuổi, da dẻ khá nhăn nên nhìn chẳng hề có điểm gì đặc biệt để tả, đại khái thì nhìn cũng như bao nhiêu bà lão khác, vú, mông bị Bá Thiên Lăng bóp nhiều quá thành ra cũng hóa nhão, chảy xệ xuống một đoạn.
Mà may là Bá Thiên Lăng còn yêu thương nàng, không cưới vợ đẹp, trẻ trung hơn về, không thì chắc Mộc Dung Dung cũng giống như bao nữ nhân có chồng mà bị chồng bỏ bê khác, treo cổ tự vẫn từ lâu.
Trong mấy bộ truyện mà Bá Thiên Vũ thường đọc, không phải hầu hết mấy đứa Nhị trưởng lão, Gia chủ, Đại trưởng lão, Thành chủ, Tông chủ, Hoàng đế, Ma tôn,… đều chỉ có con trai hoặc con gái, không bao giờ thấy nhắc đến nhân vật vợ hoặc nhân vật vợ này không bao giờ xuất hiện hay sao?
Đó là vì tất cả những người vợ này đều do bị chồng bỏ bê, không màn đến nên buồn quá hóa trầm cảm, treo cổ chết hết rồi. Mấy đứa Nhị trưởng lão, Tông chủ, Ma tôn gì đó sợ tin này truyền ra dẫn đến nhục mặt, cho nên có bao giờ nhắc đến đâu. Thành ra bên cạnh họ, nhân vật vợ là đéo bao giờ có mặt.
Đậu má mấy thằng lờ này.
Lúc người ta còn trẻ, còn đẹp thì lúc nào cũng âu yếm, nện, xoạc người ta từ tối đến sáng. Nhưng khi người ta già hoặc có một đứa con thì bắt đầu chán, đâm ra bỏ bê, cưới vợ mới là mấy em xinh tươi còn trinh nguyên, ngực, mông căng tràn về, khiến người ta khóc nỉ non trong phòng nhiều ngày, không lâu sau thì treo cổ tự vẫn.
Mà đã thế còn sai người hầu hốt xác, đem chôn người ta cực nhanh nữa chứ.
Mẹ, súc sinh còn hơn cả con chó mắc dạy Bá Thiên Vũ, vì chí ít ra thì hắn cũng là người dám chơi, dám nhận.
Cuối cùng, ngồi ở dãy bên trái, ngay dưới cha, con Trịnh Hiên.
Ưng thúc vẫn như cũ, luôn đeo mặt nạ già nua, mệt mỏi trên mặt, đôi mắt thì bàng quan với tất cả mọi thứ ngoại trừ sự an toàn của thiếu chủ Bạch Cổ Hi.
Còn Bạch Cổ Hi, một thiếu nữ có sắc đẹp đã không cần phải tả thêm, nói chung là điện nước dư thừa, hoàn toàn đủ để giật chết vạn người trong điện, dìm chết tỷ người trong nước. Bá Thiên Vũ nếu không dùng LL Đại Pháp ngày hôm đó thì khẳng định cũng đã chết dưới háng của nàng.
Nàng lúc này như một hủ giấm chua, dõi đôi mắt cứ như độc xà nghìn năm nhìn ba người Trịnh Phiêu Phiêu, Liễu Ngọc Trân, Liễu Ngọc Phượng không rời.
Bởi lẽ bằng linh tính nữ nhân của mình, nàng biết rõ ba người con gái khá xinh này đang rất thèm khát muốn đem người chồng mà nàng rất khó khăn, thậm chí phải dùng đến sức mạnh và điện nước của bản thân mới thu phục được, lên giường rồi “ăn thịt” từ tối đến sáng, từ ngày này đến ngày khác, từ năm nọ đến năm kia.
Nàng không thích điều này! Nàng chỉ muốn “con mèo nhỏ Bá Thiên Vũ” là của nàng, chỉ duy nhất của một mình nàng mà thôi!
Và đó cũng là lý do Bá Thiên Vũ bảo nàng bị điên. Vậy nên hắn mới đành cam phận, phủ phục trước bộ ngực lớn của nàng, chờ đợi bản thân mạnh hơn cái gia cảnh Bạch gia khốn nạn của nàng, hắn sẽ trừng phạt nàng sau.
Có lẽ là sẽ không còn quan hệ với nàng nữa vì dù sao thì hắn cũng chưa “ăn” nàng, chỉ làm chó liếm liếm có vài cái thôi.
Đậu phộng, hắn vốn là thằng thích gái mà nàng lại đuổi hết gái của hắn đi, thử hỏi hắn làm sao không tức, không cay nàng đây?
Đó là chưa kể, nàng không đẹp bằng Tiên Tiên yêu dấu của hắn. Giờ hắn đã có Tiên Tiên rồi, mục tiêu tiếp theo phải là mấy em phải đẹp hơn nữa hắn mới chịu ăn, không thì ăn một mình Tiên Tiên cũng đã đủ no cho con chim cu 15 năm tuổi của hắn.
Chèm chẹp…
Quay trở lại Bá gia, nơi sẽ có một ngày đông vui, nhộn nhịp và đầy bất ngờ khó tả.
Lão gia chủ Bá Thiên Lăng sau khi họp bàn với Bá Thiên Vũ, lão chỉ vừa kịp ăn sáng cùng với vợ yêu xong thì đã có người chạy đến báo rằng Liễu gia mang người đến bàn chuyện hôn sự làm lão giật nảy mình, tức tốc cùng vợ thay quần áo, trang điểm sao cho tươi tắn, lộng lẫy, chạy ra tiếp khách quý.
Bất quá khi lão vừa mới mời ba người Liễu gia, trong đó có cả người mà đáng lẽ sẽ là cháu dâu tương lai của lão vào phòng khách quý, thì người lại đến báo tin giật gân rằng Trấn chủ Trịnh Hiên mang theo con gái út đến để bàn chuyện quan trọng, khiến lão bất giác rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh khi bắt đầu hình dung ra cái viễn cảnh đéo ổn mà Bá Thiên Vũ đã trao tặng cho lão. Dù vậy, lão vẫn cố gắng mang gương mặt niềm nở, ngoài cười trong nôn nao, lo lắng ra đón tiếp Trấn chủ, mời Trịnh Hiên vào phòng khách quý ngồi cùng ba người Liễu gia.
Nhưng mà cũng chưa dừng lại ở đó.
Ngay khi trà vừa mang ra, ba bên chuẩn bị trò chuyện trong vui vẻ thì lại có người đến cấp báo, bảo rằng có một cô gái tên Bạch Cổ Hi mang theo rất nhiều quà biếu quấn trong lụa đỏ, chất thành vài xe nối dài đến mấy chục thước tìm đến, cứ hệt như đang định đến cầu thân với một người nào đó trong Bá gia vậy. Khiến lão…
“Ực!”
Nuốt khan một ngụm nước bọt hết sức lạnh, lạnh đến nỗi mà dường như lão cũng đếu hiểu chuyện lờ gì đang diễn ra, làm cái con cóc gì mà đến cùng một lúc thế, từ từ để tao giải quyết từng đứa cái coi. Má chúng mày.
Nhưng rồi lão cũng chỉ biết nghe theo lời của Bá Thiên Vũ, mời Bạch Cổ Hi cùng Ưng thúc vào phòng khác quý chung với Trấn chủ Trịnh Hiên và ba người Liễu gia, vì khắp Bá gia cũng chỉ có một phòng rộng tiếp đãi khách quý này thôi. Sau đó liền chạy về phòng mình, lục lọi món đồ quý nhất của Bá gia trong vô vọng vì…
- Cái đậu má! Trời ơi, cái đồ quý của tao thằng chó nào chôm đi mất rồi, sao không thấy ở trong cái hộc này vậy. Trời ơi, vậy là chết tui gồi. Giờ sao giúp Vũ nhi đi cầu thân được đây trời!
- Hú hú hú hu…
Lần đầu tiên sau khi trưởng thành, lão lại rơi xuống hai hàng lệ nóng đầy chua xót vì không những cay, tự nhiên lúc không cần thì lúc nào cũng thấy, đến lúc cần thì tìm đéo bao giờ ra. Vì không những đau, bởi đó là tài sản quý nhất của Bá gia. Mà còn là thốn, cực thốn vì không thực hiện được sự nhờ vả của đứa cháu trai yêu quý.
Lão dường như là đã ngồi lỳ trong phòng, vừa lục tung mọi thứ, vừa khóc bù lu bù loa cho đến khi vợ lão vội vã chạy đến tìm lão vì…
Trong phòng khách quý rộng rãi, thoáng mát và nhàn nhạt hương thơm dịu lòng người của Bá gia. Một bầu không khí đầy mùi giấm chua từ một chữ “ghen” đang không ngừng tỏa ra ngày càng mạnh mẽ trên người một thiếu nữ có đôi mắt đen, ẩn ẩn có màu xanh biếc.
Lúc này, sau khi Bá Thiên Lăng rời khỏi phòng để đi tìm đồ, cầu thân với Bạch Cổ Hi. Nơi đây chỉ còn lại duy nhất 9 người.
Ngồi ở dãy bên phải là ba bà cháu Liễu gia.
Liễu Thanh Thanh, một bà lão già nua không ít hơn 70 tuổi, đầu đầy tóc bạc, gương mặt và da dẻ nhăn nheo đến độ mà chẳng ai có thể hình dung ra được ngày xưa bà ta đã từng xinh đẹp như thế nào, nhưng bù lại thì bà ta có một đôi mắt cực sáng. Bà chính là người vợ cả của gia chủ Liễu gia đời trước.
Liễu Ngọc Phượng, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng năm của trấn. Nàng là một cô gái có đôi mắt đen tròn ánh lên sự dịu dàng, nét mặt thì thanh tú ôn nhu, khiến người nhìn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, giữ mãi như thế không buông. Nàng chính là chị gái lớn hơn một tuổi của Liễu Ngọc Trân.
Liễu Ngọc Trân, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng tư của trấn. Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, có chín phần giống Liễu Ngọc Phượng nhưng lại đẹp hơn, sắc xảo hơn một chút nhờ vào đôi mắt ẩn chứa sự thanh thuần, đáng yêu, khiến người nhìn không thể cưỡng lại cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng, che chở nàng đến suốt đời. Nàng chính là người có hôn ước với Bá Thiên Vũ, sẽ là vợ tương lai của Bá Thiên Vũ… nếu như không có sự xuất hiện của con củ liềng Bạch Cổ Hi.
Ngồi ở phần trên thuộc dãy bên trái, là hai cha con Trấn chủ, Trịnh Hiên và Trịnh Phiêu Phiêu.
Trịnh Hiên hôm nay mặc trang phục xanh nhạt, gương mặt khi ra đường thì chắc chắn rồi, lúc nào trên mặt lão ta cũng khắc hai cụm “uy nghiêm” và “ta đây cao cao tại thượng” rõ rành rành, khiến người nhìn vào là chả muốn nói chuyện cho đỡ mệt hơi, trướng mắt.
Về phần Trịnh Phiêu Phiêu, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng ba của trấn thì…
- Phụt!
Hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy nàng của ngày hôm nay đều trợn mắt lên, miệng như muốn phụt ra cả một ngụm nước miếng cùng với hành động hai tay ôm bụng, té lăn ra đất mà cười, cười đến rơi nước mắt vì nàng ta trang điểm quá đậm, đậm đến mức mà gương mặt xinh đẹp ngất trời thường ngày của nàng cũng đã hoàn toàn biến dạng, trông cứ như một bức tranh te tua, lè loẹt nhiều màu sắc vậy.
- Phụt!
Ngay cả cha nàng Trịnh Hiên, dù rằng đã hết hồn từ lúc sáng nhưng bây giờ, thỉnh thoáng liếc qua con gái đang có bộ dạng rất hí hửng, vui vẻ vì sắp lấy được người mình yêu đến nỗi mà nàng cũng chả thèm quan tâm người khác nhìn mình bằng ánh mắt dị dạng, cười té cớt, té đái trong lòng ra sao, cũng đã không kìm được cái miệng dày, phun ra ngụm trà vừa mới húp.
Thật là tội nghiệp Trịnh Phiêu Phiêu. Nàng chỉ hơi ngốc một chút thôi, đâu cần phải đối xử với nàng như vậy.
Nàng cũng có nét đáng yêu của nàng mà. Đó là… dễ bị dụ, chỉ cần một cây kẹo, một cái vẫy vẫy tay vào hẻm vắng là đã có cơ hội khiến nàng mang thai rồi.
Thế nào, rất đáng yêu đúng hông? WHÁCH???
- Ờ hừm…
Ánh mắt Trịnh Hiên trở nên âm trầm, lạnh lẽo nhìn khắp phòng như muốn cảnh báo rằng “thằng chó nào dám cười con gái tao, tao giết!”.
Bị lão nhìn, vị Trấn chủ mà chưa ai biết rõ tu vi thế nào, tất nhiên chả ai dám hó hé dù rằng họ… ờ thì trừ cặp đôi song nguyệt Liễu Ngọc Trân, Liễu Ngọc Phượng đang cảm thấy vui vẻ trong lòng và Bạch Cổ Hi như hóa thân thành hủ giấm chua tỷ năm ra, mọi người còn lại đều lớn tuổi rồi, hơi sức đâu mà để ý đến bọn trẻ làm màu, làm mè.
Ngồi bên trên, đại diện cho chủ nhà, đáng lẽ là ba người thì nay chỉ còn lại hai.
Đại trưởng lão có gương mặt sư tử, Bá Lang Lang chỉ còn 1 tháng tuổi thọ.
Và vợ Bá Thiên Lăng, Mộc Dung Dung, một người phụ nữ do không có tu vi cao nên dung nhan chỉ trẻ lại được đôi chút, tầm 60 tuổi, da dẻ khá nhăn nên nhìn chẳng hề có điểm gì đặc biệt để tả, đại khái thì nhìn cũng như bao nhiêu bà lão khác, vú, mông bị Bá Thiên Lăng bóp nhiều quá thành ra cũng hóa nhão, chảy xệ xuống một đoạn.
Mà may là Bá Thiên Lăng còn yêu thương nàng, không cưới vợ đẹp, trẻ trung hơn về, không thì chắc Mộc Dung Dung cũng giống như bao nữ nhân có chồng mà bị chồng bỏ bê khác, treo cổ tự vẫn từ lâu.
Trong mấy bộ truyện mà Bá Thiên Vũ thường đọc, không phải hầu hết mấy đứa Nhị trưởng lão, Gia chủ, Đại trưởng lão, Thành chủ, Tông chủ, Hoàng đế, Ma tôn,… đều chỉ có con trai hoặc con gái, không bao giờ thấy nhắc đến nhân vật vợ hoặc nhân vật vợ này không bao giờ xuất hiện hay sao?
Đó là vì tất cả những người vợ này đều do bị chồng bỏ bê, không màn đến nên buồn quá hóa trầm cảm, treo cổ chết hết rồi. Mấy đứa Nhị trưởng lão, Tông chủ, Ma tôn gì đó sợ tin này truyền ra dẫn đến nhục mặt, cho nên có bao giờ nhắc đến đâu. Thành ra bên cạnh họ, nhân vật vợ là đéo bao giờ có mặt.
Đậu má mấy thằng lờ này.
Lúc người ta còn trẻ, còn đẹp thì lúc nào cũng âu yếm, nện, xoạc người ta từ tối đến sáng. Nhưng khi người ta già hoặc có một đứa con thì bắt đầu chán, đâm ra bỏ bê, cưới vợ mới là mấy em xinh tươi còn trinh nguyên, ngực, mông căng tràn về, khiến người ta khóc nỉ non trong phòng nhiều ngày, không lâu sau thì treo cổ tự vẫn.
Mà đã thế còn sai người hầu hốt xác, đem chôn người ta cực nhanh nữa chứ.
Mẹ, súc sinh còn hơn cả con chó mắc dạy Bá Thiên Vũ, vì chí ít ra thì hắn cũng là người dám chơi, dám nhận.
Cuối cùng, ngồi ở dãy bên trái, ngay dưới cha, con Trịnh Hiên.
Ưng thúc vẫn như cũ, luôn đeo mặt nạ già nua, mệt mỏi trên mặt, đôi mắt thì bàng quan với tất cả mọi thứ ngoại trừ sự an toàn của thiếu chủ Bạch Cổ Hi.
Còn Bạch Cổ Hi, một thiếu nữ có sắc đẹp đã không cần phải tả thêm, nói chung là điện nước dư thừa, hoàn toàn đủ để giật chết vạn người trong điện, dìm chết tỷ người trong nước. Bá Thiên Vũ nếu không dùng LL Đại Pháp ngày hôm đó thì khẳng định cũng đã chết dưới háng của nàng.
Nàng lúc này như một hủ giấm chua, dõi đôi mắt cứ như độc xà nghìn năm nhìn ba người Trịnh Phiêu Phiêu, Liễu Ngọc Trân, Liễu Ngọc Phượng không rời.
Bởi lẽ bằng linh tính nữ nhân của mình, nàng biết rõ ba người con gái khá xinh này đang rất thèm khát muốn đem người chồng mà nàng rất khó khăn, thậm chí phải dùng đến sức mạnh và điện nước của bản thân mới thu phục được, lên giường rồi “ăn thịt” từ tối đến sáng, từ ngày này đến ngày khác, từ năm nọ đến năm kia.
Nàng không thích điều này! Nàng chỉ muốn “con mèo nhỏ Bá Thiên Vũ” là của nàng, chỉ duy nhất của một mình nàng mà thôi!
Và đó cũng là lý do Bá Thiên Vũ bảo nàng bị điên. Vậy nên hắn mới đành cam phận, phủ phục trước bộ ngực lớn của nàng, chờ đợi bản thân mạnh hơn cái gia cảnh Bạch gia khốn nạn của nàng, hắn sẽ trừng phạt nàng sau.
Có lẽ là sẽ không còn quan hệ với nàng nữa vì dù sao thì hắn cũng chưa “ăn” nàng, chỉ làm chó liếm liếm có vài cái thôi.
Đậu phộng, hắn vốn là thằng thích gái mà nàng lại đuổi hết gái của hắn đi, thử hỏi hắn làm sao không tức, không cay nàng đây?
Đó là chưa kể, nàng không đẹp bằng Tiên Tiên yêu dấu của hắn. Giờ hắn đã có Tiên Tiên rồi, mục tiêu tiếp theo phải là mấy em phải đẹp hơn nữa hắn mới chịu ăn, không thì ăn một mình Tiên Tiên cũng đã đủ no cho con chim cu 15 năm tuổi của hắn.
Chèm chẹp…
Danh sách chương