"Cậu vẫn ổn chứ?" Người đàn ông trung niên lo lắng nhìn Omega trẻ tuổi đang mang thai ở trước mặt, lịch sự hỏi: "Có cần giúp gì không?"
Mấy phút trước, ông vừa mua một bó hoa từ tiệm hoa, đúng lúc nhìn thấy một cậu trai trẻ đang mang thai hồn bay phách lạc trên lề đường của con đường cái phía đối diện, thế là vội vã đi qua muốn xem xem đối phương có cần giúp đỡ hay không.
Đợi ông đi qua, mới để ý thấy Omega trước mặt hơi kỳ lạ, trên người cậu mặc quần áo bệnh nhân có sọc sạch sẽ và gọn gàng, trên đầu còn quấn vải gạc thật dày, nhưng không lộ rõ quá nhiều lôi thôi và tiều tụy, chỉ là sắc mặt quá tái nhợt khiến cậu trông có hơi yết ớt.
Rõ ràng giống như một bệnh nhân được chăm sóc tỉ mỉ, lúc này lại chỉ có một mình đi chân trần trên con phố hơi hẻo lánh này, khiến ông không nén nổi mà cảm thấy nghi ngờ.
Trong đầu ông đang nhanh chóng nhớ lại các nhóm kẻ gian* hoạt động xung quanh thành phố Su mà gần đây thường xuyên được nhắc đến trong bản tin thời sự, Omega ở trước mắt đột nhiên ấn vào đầu, đôi môi khô khan trắng bệch mím chặt lại, trông vô cùng đau đớn.
*碰瓷: chỉ những người mà dàn dựng các vụ tai nạn hoặc vỡ đồ các thứ để được bồi thường
Nam Beta hiền lành lập tức vứt bỏ hết suy nghĩ, vội vàng đỡ cậu khi cơ thể của cậu bắt đầu lắc lư, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Khó chịu sao? Có muốn tôi đưa cậu về bệnh viện hay không?"
Thời tiết vào cuối tháng 10, nhiệt độ đang dần chuyển sang mùa đông, cái lạnh ở trên đất truyền lên trên từ lòng bàn chân trần trụi, lạnh đến mức cẳng chân của Thẩm Đình Vị hơi tê nhức.
Vào khoảng thời gian này chỉ dựa vào thức ăn lỏng và chất dinh dưỡng để sống qua ngày, khiến cho cơ thể của cậu đã gầy đi nhiều lần, làm cho quần áo bệnh nhân vốn đã đặc biệt nới rộng thêm vài cỡ vì cậu mang thai ở trên người trông càng lỏng lẻo hơn.
Thẩm Đình Vị được vị Beta tốt tính ở trước mặt vịn cho đứng vững, mới nhẹ nhàng lắc đầu, giọng khàn khàn khẽ nói: "Cảm ơn ngài......! Không cần đâu."
Về nơi nào đây?
Cậu ngước mắt lên từ bộ quần áo bệnh nhân ở trên người mình, như đã cách mấy đời mà nhìn cảnh phố xá dường như rất quen thuộc nhưng lại khiến cậu có một cảm giác lạ lẫm khó hiểu.
Vừa mới tỉnh lại ở góc phố, ý thức hỗn loạn vẫn chưa rút đi của cậu như thể đột ngột bị kéo về mấy tháng trước, cũng giống như thế này cậu mờ mịt đứng ở một con ngõ tương đối xa lạ đối với cậu, thất thần nhìn cảnh phố xá thay trời đổi đất ở trước mắt.
Nhưng Thẩm Đình Vị chưa từng nghĩ đến việc quay trở về cái thế giới tha thiết ước mơ này một lần nữa lại là ở trong tình huống như thế này.
Cậu chịu đựng cơn đau đầu đang trở nên kịch liệt hơn vì suy tư lung tung ở vết thương trên đầu, bên tai là tiếng "I do" xa xăm mà hiện ra không quá rõ ràng.
Cùng với bóng hình mà khi cậu nhắm mắt lại là có thể miêu tả được ngay, như một giấc mộng Nam Kha* không hoàn chỉnh, vào giây phút sắp được nhìn thấy cái kết, cậu lại bừng tỉnh từ trong mộng, mà cảnh mơ hư cấu được dệt ra vào khoảnh khắc mở mắt liền tan biến hết thảy theo những sự vật dần trở nên rõ ràng ở trước mắt.
*Ở đây tác giả dùng 黄粱美梦: Hoàng lương mĩ mộng, nhưng nó đồng nghĩa với GMNK nên em để v cho quen thuộc dễ hiểu hơn nha :>
Thẩm Đình Vị vô thức vươn tay vuốt ve phần bụng phồng lên của mình, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo chân thực đến từ gốc ngón tay của cậu, khiến cậu không thể không tỉnh lại từ trong những ảo tưởng bịp bợm của bản thân, để cậu nhận thức được hiện thực một cách rõ ràng.
Kỷ niệm là thật, bé con ở trong bụng là thật, Liên Quyết cũng là thật.
Nhưng cậu đã quay về.
Khi cậu cho rằng mình đã sắp có được một cái kết hoang đường nhưng lại tốt đẹp, cậu ấp ủ suy nghĩ muốn bắt đầu quên đi quá khứ, lại lần nữa quay về cái thế giới vốn thuộc về cậu
Lúc này Thẩm Đình Vị ngửi thấy hương hoa Nhài nhàn nhạt.
Nam Beta để ý đến ánh mắt của cậu, trên mặt lộ ra một ít ý cười ngượng ngùng nhưng không thể kiềm chế được, thoải mái đưa bó hoa Nhài ở trong tay đến trước mặt cậu, có lẽ là cho rằng cậu suy nghĩ về bó hoa Nhài này giống như đại đa số mọi người, người đàn ông cười nói: "Hoa Nhài mà gói thành một bó có phải là hơi quái lạ không? Giống như rau dại vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tôi cũng cảm thấy như vậy."
Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng nói không có, lại khen ngợi bó hoa trong tay ông rất xinh đẹp.
Tất nhiên người đàn ông đã được lời khen ngợi của cậu lấy lòng, rất vui vẻ nói: "Ở thành phố Su rất khó để tìm được cửa tiệm bán một bó hoa Nhài, tôi chạy thật lâu mới tìm được ở trong tiệm hoa này, vậy nên mỗi tuần đều đến đây mua một bó."
Kỷ niệm bị bó hoa Nhài này gợi lên của Thẩm Đình Vị khiến đầu cậu rất đau, nhưng bởi vì nói chuyện phiếm với ông có thể tạm thời chuyển dời sự chú ý của mình đi, để mình không còn nghĩ ngợi lung tung, thế là cậu hơi cứng nhắc mà khẽ nói ra một đề tài: "Bà xã của ngài thích hoa Nhài ư?"
Trên mặt người đàn ông trung niên toát ra một ít thẹn thùng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười rất vui vẻ: "Còn chưa phải là bà xã, tôi còn đang theo đuổi cô ấy." Nhìn ra Thẩm Đình Vị cảm thấy hứng thú với chủ đề của mình, thế là cũng không vì hai người chỉ là người lạ tình cờ gặp nhau mà giữ lại phần nào, có lẽ cũng mang theo một ít tâm thế sẻ chia và khoe khoang, mô tả với cậu cô gái mà mình thích dịu dàng đến mức nào, còn nói: "Cô ấy rất thích hoa Nhài, chỉ có khi nhìn thấy hoa Nhài mới có thể mở lòng mình ra một chút, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ."
Khi Thẩm Đình Vị đang nghe vị Beta thoạt nhìn tuổi cũng không kém ba mình là bao ở trước mặt ngập tràn hạnh phúc mà dùng từ "cô gái" để mô tả người mình thích, bất giác nở một nụ cười êm dịu trong sự nặng nề lắp kín lòng, thế là cậu rất chân thành mà nói với nam Beta đáng yêu này: "Chúc ngài thành công, cô ấy nhất định sẽ thích."
"Hi vọng là vậy." Nam nhân nhỏ giọng nói, còn nói: "Nhưng trong một thời gian ngắn cô ấy hẳn là sẽ không chấp nhận tôi."Sau khi nhìn ra Thẩm Đình Vị tỏ vẻ nghi ngờ, ông khe khẽ lắc đầu, không định tiếp tục chủ đề này, chỉ nói: "Có điều cũng không sao hết, tôi chầm chậm chờ đợi là được."
Sau khi người đàn ông kết thúc chủ đề của mình, lại lần nữa lo lắng hỏi cậu sao lại đi chân trần, một mình muốn làm cái gì.
Thẩm Đình Vị không biết nên trả lời câu hỏi của ông như thế nào, vô thức né tránh ánh mắt của ông, vội vã viện ra một cái cớ mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy sứt sẹo: "Giày của tôi không vừa, tiên sinh của tôi đi đổi lại cái mới giúp tôi, tôi, tôi ở đây đợi anh ấy......"
Rõ ràng người đàn ông bị lý do của cậu làm cho sững sờ, sau đó hơi kinh ngạc nói: "......!Anh ta để cậu đi chân trần đợi ở đây?"
Thẩm Đình Vị cũng bị cái cớ của mình làm cho ngớ ngẩn, cậu mở miệng, ngại trả lời ông: "......"
"Như vậy sao mà được, trời lạnh như vậy......"
Trong lúc nói chuyện người đàn ông cúi đầu nhìn chân của cậu, trong lòng Thẩm Đình Vị hơi lúng túng, cậu chột dạ lùi về sau một bước nhỏ, đang cố gắng tìm một cái cớ khác để bù vào, người đàn ông đã dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn quanh đường.
"Cậu đợi tôi một lát." Người đàn ông đột nhiên nhét bó hoa Nhài vào trong tay cậu, nói: "Tôi sẽ trở lại nhanh thôi, đợi một lát --"
Mấy phút sau, người đàn ông lại chạy về lần nữa, đưa cho cậu một bình sữa bò vẫn còn nóng, lại lấy món đồ kẹp ở dưới nách ra, mở gói hàng.
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Dép lê được bán trong cửa hàng tiện lợi cũng không đẹp lắm, cậu đừng để ý nha.
Chủ yếu là vì bây giờ cậu đang mang thai, trời cũng đã lạnh như vậy, đi chân trần rất dễ bị bệnh......"
Thẩm Đình Vị xấu hổ mang đôi dép bông mà người đàn ông đã mua về cho cậu từ cửa hàng tiện lợi, liên tục cảm ơn ông.
Người đàn ông không quan trọng gì mà xua tay với cậu, cười nói không sao hết, bảo cậu không cần phải cảm thấy gánh nặng quá, lại không biết là vì để làm dịu bầu không khí hay là vì cái gì, nói: "Thật ra khi tôi vừa nhìn thấy cậu, đã cảm thấy gương mặt của cậu rất giống --"
Nhưng ông còn chưa nói xong, điện thoại trong túi áo đã vang lên.
Ông hơi áy náy mà gật đầu với Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị lắc đầu bày tỏ mình không để ý, ra hiệu ông nghe trước.
Cậu nhìn người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra, nụ cười ở trên mặt càng đậm càng dịu dàng vào giây phút nhìn thấy màn hình sáng lên, ông nhận điện thoại dịu dàng nói địa chỉ cho đối phương.
Sau khi dừng việc giao lưu với ông Thẩm Đình Vị liền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi dép bông màu xanh đậm mang ở trên chân.
Cậu lại không kiềm được mà nghĩ đến Liên Quyết, Liên Quyết cũng luôn thích mang kiểu dép lê màu xanh đơn giản này.
Liên Quyết.
Liên Quyết.
Thẳng đến khi người đàn ông ở trước mặt kết thúc cuộc trò chuyện, nói tạm biệt với cậu, mới cắt ngang mạch suy nghĩ khiến cậu đau đầu.
"Cô ấy sắp đến rồi" Người đàn ông nói, lại nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Đình Vị, do dự nói: "Có cần tôi giúp cậu liên lạc với tiên sinh của cậu không......!Hình như anh ta đã rời đi rất lâu."
Thẩm Đình Vị trầm thấp nói: "......!Chưa có lâu."
Người đàn ông không nghe rõ: "Cái gì?"
"Ý tôi là anh ấy sẽ đến nhanh thôi, ngài mau đi đi, không cần phải để ý đến tôi." Thẩm Đình Vị ngước mắt lên nhìn người đàn ông, kéo ra một đường cong hơi miễn cưỡng nơi khóe môi, lại nhìn bó hoa Nhài ông cầm trong tay, dùng một giọng rất nhẹ mà nói: "Tiên sinh của tôi cũng từng tặng tôi hoa Nhài."
Người đàn ông cười nói: "Vậy thì thật trùng hợp."
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Thẩm Đình Vị chẳng có mục đích mà đi về phía trước dọc theo lề đường.
Có lẽ là trong lòng đã xuất hiện một đích đến rõ ràng nào đó, nhưng bước chân của cậu lại cố tình đi ngược lại với suy nghĩ của mình.
Cậu rất muốn về nhà, rất muốn gặp ba mẹ của cậu, nhưng......!cậu sợ.
Thẩm Đình Vị không giỏi đối phó với mấy việc ly kỳ diễn ra ở trên người mình, nhưng có đôi khi cậu lại giỏi trốn chạy.
Cậu không dám nghĩ đến một Liên Quyết bây giờ đang ở một thế giới khác, vì cậu đột ngột biến mất mà trở nên hoang mang, cũng không dám suy nghĩ mình nên xuất hiện trước mặt ba mẹ như thế nào với bề ngoài khổ sở và nhếch nhác này.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cậu vẫn luôn mang trên tay từ sau khi tỉnh lại, lại nâng bàn tay được bình sữa bò sưởi ấm lên chạm vào bụng mình qua một lớp áo hơi mỏng, trong mũi chợt thấy một cảm giác chua xót.
Thẩm Đình Vị nhanh chóng chớp mắt, lại dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước đi từng bước nhỏ.
Cậu nghe thấy vị Beta rất tốt bụng kia cất cao giọng kêu tên một ai đó, bước chân ngừng lại một chút.
Tiếp đó vị tiên sinh kia lại kêu thêm một lần: "Bội Thục -- Đây này."
Lưng của Thẩm Đình Vị bỗng chốc cứng lại.
Đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung của cậu lúc này lại biến thành trống rỗng, làm theo bản năng, động tác cứng đờ mà quay đầu lại --
Cậu nhìn thấy người phụ nữ trung niên ở con đường cái phía đối diện thẹn thùng nhận bó hoa mà người đàn ông đưa đến, nhỏ giọng nói với ông điều gì đó, sau đó đang cầm bó hoa nhẹ nhàng ngửi một chút, trên gương mặt dường như đã già đi rất nhiều chỉ trong vài tháng ngắn ngủi dần lộ ra một nụ cười thoải mái.
Đó là mẹ của cậu.
.
Mấy phút trước, ông vừa mua một bó hoa từ tiệm hoa, đúng lúc nhìn thấy một cậu trai trẻ đang mang thai hồn bay phách lạc trên lề đường của con đường cái phía đối diện, thế là vội vã đi qua muốn xem xem đối phương có cần giúp đỡ hay không.
Đợi ông đi qua, mới để ý thấy Omega trước mặt hơi kỳ lạ, trên người cậu mặc quần áo bệnh nhân có sọc sạch sẽ và gọn gàng, trên đầu còn quấn vải gạc thật dày, nhưng không lộ rõ quá nhiều lôi thôi và tiều tụy, chỉ là sắc mặt quá tái nhợt khiến cậu trông có hơi yết ớt.
Rõ ràng giống như một bệnh nhân được chăm sóc tỉ mỉ, lúc này lại chỉ có một mình đi chân trần trên con phố hơi hẻo lánh này, khiến ông không nén nổi mà cảm thấy nghi ngờ.
Trong đầu ông đang nhanh chóng nhớ lại các nhóm kẻ gian* hoạt động xung quanh thành phố Su mà gần đây thường xuyên được nhắc đến trong bản tin thời sự, Omega ở trước mắt đột nhiên ấn vào đầu, đôi môi khô khan trắng bệch mím chặt lại, trông vô cùng đau đớn.
*碰瓷: chỉ những người mà dàn dựng các vụ tai nạn hoặc vỡ đồ các thứ để được bồi thường
Nam Beta hiền lành lập tức vứt bỏ hết suy nghĩ, vội vàng đỡ cậu khi cơ thể của cậu bắt đầu lắc lư, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Khó chịu sao? Có muốn tôi đưa cậu về bệnh viện hay không?"
Thời tiết vào cuối tháng 10, nhiệt độ đang dần chuyển sang mùa đông, cái lạnh ở trên đất truyền lên trên từ lòng bàn chân trần trụi, lạnh đến mức cẳng chân của Thẩm Đình Vị hơi tê nhức.
Vào khoảng thời gian này chỉ dựa vào thức ăn lỏng và chất dinh dưỡng để sống qua ngày, khiến cho cơ thể của cậu đã gầy đi nhiều lần, làm cho quần áo bệnh nhân vốn đã đặc biệt nới rộng thêm vài cỡ vì cậu mang thai ở trên người trông càng lỏng lẻo hơn.
Thẩm Đình Vị được vị Beta tốt tính ở trước mặt vịn cho đứng vững, mới nhẹ nhàng lắc đầu, giọng khàn khàn khẽ nói: "Cảm ơn ngài......! Không cần đâu."
Về nơi nào đây?
Cậu ngước mắt lên từ bộ quần áo bệnh nhân ở trên người mình, như đã cách mấy đời mà nhìn cảnh phố xá dường như rất quen thuộc nhưng lại khiến cậu có một cảm giác lạ lẫm khó hiểu.
Vừa mới tỉnh lại ở góc phố, ý thức hỗn loạn vẫn chưa rút đi của cậu như thể đột ngột bị kéo về mấy tháng trước, cũng giống như thế này cậu mờ mịt đứng ở một con ngõ tương đối xa lạ đối với cậu, thất thần nhìn cảnh phố xá thay trời đổi đất ở trước mắt.
Nhưng Thẩm Đình Vị chưa từng nghĩ đến việc quay trở về cái thế giới tha thiết ước mơ này một lần nữa lại là ở trong tình huống như thế này.
Cậu chịu đựng cơn đau đầu đang trở nên kịch liệt hơn vì suy tư lung tung ở vết thương trên đầu, bên tai là tiếng "I do" xa xăm mà hiện ra không quá rõ ràng.
Cùng với bóng hình mà khi cậu nhắm mắt lại là có thể miêu tả được ngay, như một giấc mộng Nam Kha* không hoàn chỉnh, vào giây phút sắp được nhìn thấy cái kết, cậu lại bừng tỉnh từ trong mộng, mà cảnh mơ hư cấu được dệt ra vào khoảnh khắc mở mắt liền tan biến hết thảy theo những sự vật dần trở nên rõ ràng ở trước mắt.
*Ở đây tác giả dùng 黄粱美梦: Hoàng lương mĩ mộng, nhưng nó đồng nghĩa với GMNK nên em để v cho quen thuộc dễ hiểu hơn nha :>
Thẩm Đình Vị vô thức vươn tay vuốt ve phần bụng phồng lên của mình, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo chân thực đến từ gốc ngón tay của cậu, khiến cậu không thể không tỉnh lại từ trong những ảo tưởng bịp bợm của bản thân, để cậu nhận thức được hiện thực một cách rõ ràng.
Kỷ niệm là thật, bé con ở trong bụng là thật, Liên Quyết cũng là thật.
Nhưng cậu đã quay về.
Khi cậu cho rằng mình đã sắp có được một cái kết hoang đường nhưng lại tốt đẹp, cậu ấp ủ suy nghĩ muốn bắt đầu quên đi quá khứ, lại lần nữa quay về cái thế giới vốn thuộc về cậu
Lúc này Thẩm Đình Vị ngửi thấy hương hoa Nhài nhàn nhạt.
Nam Beta để ý đến ánh mắt của cậu, trên mặt lộ ra một ít ý cười ngượng ngùng nhưng không thể kiềm chế được, thoải mái đưa bó hoa Nhài ở trong tay đến trước mặt cậu, có lẽ là cho rằng cậu suy nghĩ về bó hoa Nhài này giống như đại đa số mọi người, người đàn ông cười nói: "Hoa Nhài mà gói thành một bó có phải là hơi quái lạ không? Giống như rau dại vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tôi cũng cảm thấy như vậy."
Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng nói không có, lại khen ngợi bó hoa trong tay ông rất xinh đẹp.
Tất nhiên người đàn ông đã được lời khen ngợi của cậu lấy lòng, rất vui vẻ nói: "Ở thành phố Su rất khó để tìm được cửa tiệm bán một bó hoa Nhài, tôi chạy thật lâu mới tìm được ở trong tiệm hoa này, vậy nên mỗi tuần đều đến đây mua một bó."
Kỷ niệm bị bó hoa Nhài này gợi lên của Thẩm Đình Vị khiến đầu cậu rất đau, nhưng bởi vì nói chuyện phiếm với ông có thể tạm thời chuyển dời sự chú ý của mình đi, để mình không còn nghĩ ngợi lung tung, thế là cậu hơi cứng nhắc mà khẽ nói ra một đề tài: "Bà xã của ngài thích hoa Nhài ư?"
Trên mặt người đàn ông trung niên toát ra một ít thẹn thùng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười rất vui vẻ: "Còn chưa phải là bà xã, tôi còn đang theo đuổi cô ấy." Nhìn ra Thẩm Đình Vị cảm thấy hứng thú với chủ đề của mình, thế là cũng không vì hai người chỉ là người lạ tình cờ gặp nhau mà giữ lại phần nào, có lẽ cũng mang theo một ít tâm thế sẻ chia và khoe khoang, mô tả với cậu cô gái mà mình thích dịu dàng đến mức nào, còn nói: "Cô ấy rất thích hoa Nhài, chỉ có khi nhìn thấy hoa Nhài mới có thể mở lòng mình ra một chút, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ."
Khi Thẩm Đình Vị đang nghe vị Beta thoạt nhìn tuổi cũng không kém ba mình là bao ở trước mặt ngập tràn hạnh phúc mà dùng từ "cô gái" để mô tả người mình thích, bất giác nở một nụ cười êm dịu trong sự nặng nề lắp kín lòng, thế là cậu rất chân thành mà nói với nam Beta đáng yêu này: "Chúc ngài thành công, cô ấy nhất định sẽ thích."
"Hi vọng là vậy." Nam nhân nhỏ giọng nói, còn nói: "Nhưng trong một thời gian ngắn cô ấy hẳn là sẽ không chấp nhận tôi."Sau khi nhìn ra Thẩm Đình Vị tỏ vẻ nghi ngờ, ông khe khẽ lắc đầu, không định tiếp tục chủ đề này, chỉ nói: "Có điều cũng không sao hết, tôi chầm chậm chờ đợi là được."
Sau khi người đàn ông kết thúc chủ đề của mình, lại lần nữa lo lắng hỏi cậu sao lại đi chân trần, một mình muốn làm cái gì.
Thẩm Đình Vị không biết nên trả lời câu hỏi của ông như thế nào, vô thức né tránh ánh mắt của ông, vội vã viện ra một cái cớ mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy sứt sẹo: "Giày của tôi không vừa, tiên sinh của tôi đi đổi lại cái mới giúp tôi, tôi, tôi ở đây đợi anh ấy......"
Rõ ràng người đàn ông bị lý do của cậu làm cho sững sờ, sau đó hơi kinh ngạc nói: "......!Anh ta để cậu đi chân trần đợi ở đây?"
Thẩm Đình Vị cũng bị cái cớ của mình làm cho ngớ ngẩn, cậu mở miệng, ngại trả lời ông: "......"
"Như vậy sao mà được, trời lạnh như vậy......"
Trong lúc nói chuyện người đàn ông cúi đầu nhìn chân của cậu, trong lòng Thẩm Đình Vị hơi lúng túng, cậu chột dạ lùi về sau một bước nhỏ, đang cố gắng tìm một cái cớ khác để bù vào, người đàn ông đã dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn quanh đường.
"Cậu đợi tôi một lát." Người đàn ông đột nhiên nhét bó hoa Nhài vào trong tay cậu, nói: "Tôi sẽ trở lại nhanh thôi, đợi một lát --"
Mấy phút sau, người đàn ông lại chạy về lần nữa, đưa cho cậu một bình sữa bò vẫn còn nóng, lại lấy món đồ kẹp ở dưới nách ra, mở gói hàng.
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Dép lê được bán trong cửa hàng tiện lợi cũng không đẹp lắm, cậu đừng để ý nha.
Chủ yếu là vì bây giờ cậu đang mang thai, trời cũng đã lạnh như vậy, đi chân trần rất dễ bị bệnh......"
Thẩm Đình Vị xấu hổ mang đôi dép bông mà người đàn ông đã mua về cho cậu từ cửa hàng tiện lợi, liên tục cảm ơn ông.
Người đàn ông không quan trọng gì mà xua tay với cậu, cười nói không sao hết, bảo cậu không cần phải cảm thấy gánh nặng quá, lại không biết là vì để làm dịu bầu không khí hay là vì cái gì, nói: "Thật ra khi tôi vừa nhìn thấy cậu, đã cảm thấy gương mặt của cậu rất giống --"
Nhưng ông còn chưa nói xong, điện thoại trong túi áo đã vang lên.
Ông hơi áy náy mà gật đầu với Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị lắc đầu bày tỏ mình không để ý, ra hiệu ông nghe trước.
Cậu nhìn người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra, nụ cười ở trên mặt càng đậm càng dịu dàng vào giây phút nhìn thấy màn hình sáng lên, ông nhận điện thoại dịu dàng nói địa chỉ cho đối phương.
Sau khi dừng việc giao lưu với ông Thẩm Đình Vị liền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi dép bông màu xanh đậm mang ở trên chân.
Cậu lại không kiềm được mà nghĩ đến Liên Quyết, Liên Quyết cũng luôn thích mang kiểu dép lê màu xanh đơn giản này.
Liên Quyết.
Liên Quyết.
Thẳng đến khi người đàn ông ở trước mặt kết thúc cuộc trò chuyện, nói tạm biệt với cậu, mới cắt ngang mạch suy nghĩ khiến cậu đau đầu.
"Cô ấy sắp đến rồi" Người đàn ông nói, lại nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Đình Vị, do dự nói: "Có cần tôi giúp cậu liên lạc với tiên sinh của cậu không......!Hình như anh ta đã rời đi rất lâu."
Thẩm Đình Vị trầm thấp nói: "......!Chưa có lâu."
Người đàn ông không nghe rõ: "Cái gì?"
"Ý tôi là anh ấy sẽ đến nhanh thôi, ngài mau đi đi, không cần phải để ý đến tôi." Thẩm Đình Vị ngước mắt lên nhìn người đàn ông, kéo ra một đường cong hơi miễn cưỡng nơi khóe môi, lại nhìn bó hoa Nhài ông cầm trong tay, dùng một giọng rất nhẹ mà nói: "Tiên sinh của tôi cũng từng tặng tôi hoa Nhài."
Người đàn ông cười nói: "Vậy thì thật trùng hợp."
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Thẩm Đình Vị chẳng có mục đích mà đi về phía trước dọc theo lề đường.
Có lẽ là trong lòng đã xuất hiện một đích đến rõ ràng nào đó, nhưng bước chân của cậu lại cố tình đi ngược lại với suy nghĩ của mình.
Cậu rất muốn về nhà, rất muốn gặp ba mẹ của cậu, nhưng......!cậu sợ.
Thẩm Đình Vị không giỏi đối phó với mấy việc ly kỳ diễn ra ở trên người mình, nhưng có đôi khi cậu lại giỏi trốn chạy.
Cậu không dám nghĩ đến một Liên Quyết bây giờ đang ở một thế giới khác, vì cậu đột ngột biến mất mà trở nên hoang mang, cũng không dám suy nghĩ mình nên xuất hiện trước mặt ba mẹ như thế nào với bề ngoài khổ sở và nhếch nhác này.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cậu vẫn luôn mang trên tay từ sau khi tỉnh lại, lại nâng bàn tay được bình sữa bò sưởi ấm lên chạm vào bụng mình qua một lớp áo hơi mỏng, trong mũi chợt thấy một cảm giác chua xót.
Thẩm Đình Vị nhanh chóng chớp mắt, lại dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước đi từng bước nhỏ.
Cậu nghe thấy vị Beta rất tốt bụng kia cất cao giọng kêu tên một ai đó, bước chân ngừng lại một chút.
Tiếp đó vị tiên sinh kia lại kêu thêm một lần: "Bội Thục -- Đây này."
Lưng của Thẩm Đình Vị bỗng chốc cứng lại.
Đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung của cậu lúc này lại biến thành trống rỗng, làm theo bản năng, động tác cứng đờ mà quay đầu lại --
Cậu nhìn thấy người phụ nữ trung niên ở con đường cái phía đối diện thẹn thùng nhận bó hoa mà người đàn ông đưa đến, nhỏ giọng nói với ông điều gì đó, sau đó đang cầm bó hoa nhẹ nhàng ngửi một chút, trên gương mặt dường như đã già đi rất nhiều chỉ trong vài tháng ngắn ngủi dần lộ ra một nụ cười thoải mái.
Đó là mẹ của cậu.
.
Danh sách chương