Trước khi gặp Thẩm Đình Vị, các mối quan hệ ổn định của Liên Quyết cũng chỉ có người con nuôi sau khi hoàn tất các thủ thục nhận nuôi.
Hắn đã từng không biết phải chung sống với Khang Đồng như thế nào, bây giờ cũng giống như vậy không biết phải sống chung với Thẩm Đình Vị ra sao.
Trong nhận thức của hắn, cách cư xử với người nhà đều tương đối thực tế, thế là hắn cũng thật sự làm theo nhận thức của mình, ở mức độ lớn nhất trong khả năng cho phép cung cấp điều kiện sống ổn định và tốt nhất cho Thẩm Đình Vị và Khang Đồng.
Ngoại trừ điều đó ra, hắn không có bất cứ manh mối gì về việc duy trì một mối quan hệ thân mật.
Cho dù trong quãng thời gian này hắn và Thẩm Đình Vị đều hiểu ngầm mà không nhắc đến bản hợp đồng nói bằng miệng lúc trước, nhưng Liên Quyết vẫn dùng rất nhiều thời gian rảnh sau khi hoàn thành công việc trước dự kiến để suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới khiến mối quan hệ hợp đồng của hai người họ tiến thêm bước nữa một cách rõ ràng, cuối cùng quyết định dùng một cách đơn giản nhất cũng ít mới lạ nhất, tìm một thời cơ phù hợp để đổi cho cậu một chiếc nhẫn cưới mới, một chiếc nhẫn cưới vừa vặn.
Nhưng rất rõ ràng, cái thời cơ phù hợp nhất này đã bị Liên Quyết bỏ qua.
Vốn dĩ thời cơ thích hợp được hắn suy xét là ngày dự sinh của Thẩm Đình Vị vào hai tháng rưỡi sau, hắn đã tìm hiểu rất nhiều nhãn hiệu chế tác trang sức có tiếng tăm lừng lẫy khắp cả trong và ngoài nước, trong lòng đã có sự lựa chọn sơ bộ và suy nghĩ về bản thiết kế của nhẫn kim cương, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Cảm giác áy náy và tự trách không được nhận ra thúc giục Liên Quyết phá vỡ toàn bộ kế hoạch và tưởng tượng.
Có lẽ hắn nên xem lịch để tìm một ngày lễ nghiêm túc và quan trọng hơn hoặc là một ngày kỷ niệm, cũng nên chú trọng chiếc nhẫn đã được lên kế hoạch từ rất lâu này thêm chút nữa, nhưng bây giờ hắn lại không quá kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi.
Cái câu "sau này sẽ không đâu" hời hợt đó của Thẩm Đình Vị khiến hắn giống như bị hóc xương cá ở cổ họng, thế là sau khi xác định tình hình giao thông khi đi từ nội thành đến sân bay, Liên Quyết dành ra nửa giờ đồng hồ cho mình, bảo tài xế lái đến cửa hàng trang sức xa xỉ ở gần đó.
Trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi, Liên Quyết khó khăn chọn ra một chiếc có kiểu dáng mà có lẽ là Thẩm Đình Vị sẽ thích.
Không phải là Liên Quyết không nghĩ đến việc trực tiếp gửi ảnh qua cho Thẩm Đình Vị tự mình lựa chọn, nhưng có vẻ như Lâm Sâm rất bất lực với suy nghĩ này của hắn, dùng một giọng điệu ngày thường sẽ không thể dùng, gần như là chỉ bảo, kiên định mà nói: "Tự ngài chọn là được rồi, nhất định là Thẩm tiên sinh đều sẽ thích."
Thậm chí có một khoảnh khắc Liên Quyết muốn mua hết mấy chiếc nhẫn mà hắn đang do dự, bị Lâm Sâm dở khóc dở cười mà chặn lại, giải thích: "Liên tổng, ý của tôi là, ngài lựa chọn một chiếc là được rồi, dù sao món đồ như nhẫn cưới......!Nhiều không thích hợp."
Cuối cùng hắn làm theo lời đề nghị của Lâm Sâm, chọn ra một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất từ trong đó chuẩn bị mua, lại ngẩn ra khi bị hỏi đến kích cỡ.
Bởi vì là kế hoạch tạm thời, Liên Quyết vẫn chưa kịp đo kích cỡ ngón tay của Thẩm Đình Vị, lo rằng ước tính sai sót của mình sẽ tạo thành cục diện xấu hổ như chiếc nhẫn cưới đầu tiên, Liên Quyết suy tư một hồi, bảo Lâm Sâm đi đến tiệm thuốc mua cho hắn một gói băng cá nhân chống thấm nước dành cho trẻ em.
Lâm Sâm cho rằng mình đã nghe lầm, ngẩn ngơ mà hỏi: "Hả?"
Liên Quyết không có tâm tình và tinh lực để giải thích với anh, nói ra nhãn hiệu, bảo anh nhanh lên, đừng làm trễ giờ bay.
Lúc này Lâm Sâm mới vội vã chạy đi tìm miếng băng cá nhân mà hắn muốn.
Hôm thất tịch Thẩm Đình Vị lặng lẽ nhặt bó hoa hồng bị hắn vứt kia lên, trong lúc sửa sang cành hoa bị đâm vào tay, buổi tối Liên Quyết bế Thẩm Đình Vị tắm rửa mới để ý thấy, thế là giúp cậu đổi miếng băng cá nhân trên đầu ngón tay.
Liên Quyết nhớ rõ ngày hôm đó hắn đã tìm ở trong nhà thật lâu, cuối cùng chỉ tìm được miếng băng cá nhân chống thấm nước dành cho trẻ em đã chuẩn bị cho Khang Đồng, trong trí nhớ của hắn miếng băng cá nhân đó rất nhỏ, hắn chỉ quấn một vòng, phần dán lại ở hai đầu khó khăn lắm mới chạm nhau.
Tay của Thẩm Đình Vị trắng nõn thon dài, ngón tay mảnh mà đều đặn, không có khớp xương vô cùng cao, vậy nên Liên Quyết suy đoán đầu ngón tay và gốc ngón tay của cậu cũng không có sự chênh lệch lớn.
Đương nhiên hắn cũng không hi vọng chỉ một miếng băng cá nhân là đã hoàn toàn tính ra kích cỡ ngón tay của Thẩm Đình Vị, nhưng ít ra cũng có thể cho hắn một phạm vi phù hợp gần nhất.
Việc cầm miếng băng về để mô phỏng kích cỡ và tính ra số đo mà Thẩm Đình Vị có thể đeo được tốn không ít thời gian, sau khi rời khỏi tiệm trang sức, vì để tránh bị lỡ chuyến bay, trên đường đi đến sân bay tài xế lái xe rất nhanh.
Liên Quyết bỏ hộp nhẫn vuông vào trong túi, chẳng nói lời nào mà nhìn cảnh đường xá chuyển động cấp tốc ở bên ngoài cửa sổ.
Lâm Sâm có thể đoán được hắn dốt đặc cán mai trong việc dỗ người khác, trên đường đi đưa ra cho hắn rất nhiều chủ kiến có thể thực hiện được, Liên Quyết không lộ ra vẻ chuyên tâm lắng nghe, nhưng cũng không có suy nghĩ ngắt lời.
Khi xe dừng ở nhà ga sân bay, cách lúc lên máy bay đã không còn nhiều thời gian, Liên Quyết không để cho Lâm Sâm và tài xế đi cùng, một mình cầm vali đi vào ga sân bay.
Liên Quyết rất ít khi có suy nghĩ hỗn loạn không rõ manh mối như thế này, từ giây phút cầm đến chiếc nhẫn, tâm tình nặng nề của hắn bỗng chia thành rất nhiều nhánh cây, trổ nhánh ra vô số cảm xúc, cũng không hoàn toàn là tiêu cực.
Có nỗi bức rức về món qua được gửi tặng muộn, có sự kỳ vọng về việc Thẩm Đình Vị sẽ nhận được món quà, thậm chí còn có một ít vui vẻ không hợp thời.
Hộp nhẫn ở trong túi rất nhẹ, lại giống như trĩu nặng theo từng bước chân của hắn trong những suy nghĩ phức tạp, khiến mỗi một bước đi của hắn đều sốt ruột.
Cuối cùng Liên Quyết vẫn không nhịn được, trong đoạn đường ngắn ngủi đi đến cửa lên máy bay, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Đình Vị.
Âm báo đang chờ cuộc gọi càng làm lòng hắn nóng như lửa đốt, Liên Quyết chưa từng cấp bách mà mong ngóng một người nào đó nhanh chóng nhận cuộc gọi như thế này, hắn nghe thấy lời nhắc lên máy bay vang lên từ đài phát thanh ở sân bay, bước chân lại dần dần chậm đi trong tiếng "tu tu——" có trật tự.
Giây phút Thẩm Đình Vị nhận cuộc gọi, Liên Quyết đã nghĩ, nếu như không kịp chuyến bay thì thôi vậy.
Thẩm Đình Vị ở đầu bên kia điện thoại mềm giọng nói khẽ: "Alo?"
Bước chân của Liên Quyết ngừng lại.
Liên Quyết hỏi cậu "đã xuất phát chưa", nhanh chóng sắp xếp lại những lời mình muốn nói ở trong đầu một phen.
"Đang ở trên đường." Thẩm Đình Vị trả lời xong thì dừng một lát, dường như đang giải thích với hắn vì sao lại nhận điện thoại lâu như vậy: "Vừa nãy điện thoại rơi xuống dưới ghế, bác tài xế dừng xe ở ven đường nhặt lên dùm tôi."
Đương nhiên Liên Quyết đã không còn để ý đến cái vấn đề râu ria này, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe hết lời nói của Thẩm Đình Vị, sau khi Thẩm Đình Vị dừng lại, đột ngột mở miệng: "Tôi không biết hôm qua là sinh nhật của em."
Hắn đoán Thẩm Đình Vị có thể là đã sững sờ, bởi vì qua thật lâu trong điện thoại cũng không có tiếng nào vang lên.
Sau một khoảng dừng không tính là ngắn, giọng nói của Thẩm Đình Vị mới chậm rãi truyền vào lỗ tai của hắn: "Không sao đâu", không biết là vì bị cảm hay là vì một nguyên nhân nào khác, giọng nói lại khàn hơn vừa nãy một chút, nhưng giọng điệu rất nhẹ, lại còn an ủi hắn: "Anh không nói thì tôi cũng quên......!Vốn dĩ tôi cũng không tổ chức sinh nhật, anh đừng để ở trong lòng......"
Liên Quyết không muốn nghe giọng điệu điềm nhiên như không này của cậu, cũng có thể là là không nỡ lòng nghe cậu nói tiếp, thế là không được lịch sự cho lắm mà mở miệng ngắt lời cậu.
Một giây sau Thẩm Đình Vị nghe thấy một âm thanh mà cậu đã từng nghe được ở trong mơ, một âm thanh mà cậu vốn cho rằng nó không thuộc về Liên Quyết.
Liên Quyết dùng một giọng nói vô cùng dịu dàng, rất khẽ, cũng rất ngắn gọn mà nhận lỗi với Thẩm Đình Vị và có lẽ đó là lời nhận lỗi đầu tiên trong đời hắn: "Là anh không tốt."
Dường như Thẩm Đình Vị có chút hốt hoảng, sau khi Liên Quyết nói câu "xin lỗi" ngay sau đó, không rõ hàm ý mà kéo dài một âm "à", hoàn toàn yên lặng.
Liên Quyết cũng không giỏi đáp lại lời hồi âm sau khi được xin lỗi, trong lúc Thẩm Đình Vị yên lặng, hắn cũng yên lặng theo.
Đài phát thanh ở sân bay không ngừng thúc giục thời gian lên máy bay, Liên Quyết nhìn lướt qua đồng hồ, cho rằng vẫn còn kịp giờ, cũng không khôi phục bước chân.
Thẳng đến khi đài phát thanh ở sân bay lại vang lên trong cuộc trò chuyện yên tĩnh, Thẩm Đình Vị mới lần nữa mở miệng, hỏi hắn: "Có phải là đã đến giờ rồi không?"
Liên Quyết nhìn liếc qua lời nhắc nhở lên máy bay trên một màn hình lớn ở sân bay, "ừm" một tiếng.
"Anh mau đi đi." Thẩm Đình Vị ở trong điện thoại dùng giọng nói ấm áp hối thúc hắn.
Ngay khi Liên Quyết nói biết rồi, hắn không khẳng định lắm mà nghe thấy Thẩm Đình Vị nhỏ giọng nói một câu: "......!Nếu Không sẽ lại bỏ lỡ lần nữa."
Liên Quyết ngừng một chút, Thẩm Đình Vị liền nói tạm biệt với hắn.
Hắn đi vào cửa lên máy bay khi thời gian để lên máy bay chẳng còn mấy.
Trong lúc chờ máy bay cất cánh, hắn mới bất chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi dường như đã thiếu đi một chuyện vô cùng quan trọng.
Liên Quyết lại lần nữa lấy điện thoại ra, làm lơ cái nhìn chăm chú sáng quắc của tiếp viên hàng không phục vụ ở khoang hạng nhất, tìm đến wechat của Thẩm Đình Vị, muốn bổ sung lời chúc mình đã để sót.
Nhưng hắn lại nhìn thấy [Đang nhập......] ở trong khung chat, ngón tay chuẩn bị gõ chữ ngừng lại, tạm thời thay đổi ý định, quyết định xem Thẩm Đình Vị muốn nói điều gì trước.
[Đang nhập......] của Thẩm Đình Vị dừng lại sau mấy giây.
Tiếp viên hàng không hai lần khéo léo nhắc nhở hắn cần phải tắt điện thoại rồi, Liên Quyết lại vẫn chưa nhận được tin nhắn của Thẩm Đình Vị như mong muốn.
Hắn hơi ngờ vực, lại không nhịn được mà nhớ lại câu nói không rõ hàm ý kia của Thẩm Đình Vị trước lúc cúp máy ban nãy, suy đoán có phải rằng Thẩm Đình Vị đang nhập câu nào đó mắng hắn hay không, cuối cùng lại vì tu dưỡng của bản thân mà quyết định không tính toán với hắn.
Thẩm Đình Vị không phải là một người không biết nổi giận, hắn còn nhớ rõ lần trước chọc giận Thẩm Đình Vị, bị cậu nói quanh co mà mắng mình.
Thế là dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của tiếp viên hàng không, Liên Quyết chỉ có thể từ bỏ việc chờ đợi, vội vàng gửi đi một câu sinh nhật vui vẻ, tắt điện thoại di động đi.
Trong khoang máy bay vang lên tiếng đài phát thanh nhắc nhở sắp cất cánh.
Liên Quyết nhìn nhân viên công tác đang vận chuyển hành lý trên sân đỗ qua cửa sổ máy bay chật hẹp, bàn tay để lại vào trong túi bất giác vuốt ve hộp nhẫn nhung tơ, ở trong lòng nhớ lại mấy lời nói dùng để dỗ dành người khác mà Lâm Sâm đã cung cấp.
Liên Quyết cho rằng giữa câu "Sau này sẽ không quên nữa" và "Ngày sinh nhật mỗi một năm sau này anh đều sẽ trải qua cùng em", thực sự rất khó chọn ra câu nào tệ hơn.
Việc hắn khó khăn lựa chọn giữa hai câu nói này chẳng thua kém gì việc lựa chọn một chiếc nhẫn kim cương mới cho Thẩm Đình Vị, sau một hồi suy xét, hắn mới chậm chạp phát hiện thật ra hai câu nói này cũng không mâu thuẫn với nhau.
Dứt khoát áp dụng cùng với nhau.
Hắn biết thật ra Thẩm Đình Vị rất dễ dỗ dành, nhưng Liên Quyết không muốn nhìn thấy Thẩm Đình Vị với đôi mắt đỏ hồng nói không sao hết thêm nữa, hắn muốn giao cho cậu hết toàn bộ những lời cam đoan không đáng kể và nhất định là có thể làm cho Thẩm Đình Vị vui vẻ này.
Bên ngoài khoang hạng nhất đột nhiên vang lên một trận ồn ào đã được đè ép lại, ngay sau đó cửa khoang bên cạnh hắn bị người ở bên ngoài vội vã kéo ra.
Một nhân viên cấp bách lao đến, có lẽ bởi vì chạy nhanh mà giọng nói không được ổn định: "Xin hỏi ngài là Liên Quyết tiên sinh sao?"
Mí mắt của Liên Quyết bỗng chốc nhảy lên, trong khoảnh khắc này lòng hắn nảy sinh ra một dự cảm không rõ mạnh mẽ, hắn trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Liên tiên sinh", trong giọng nói của nhân viên công tác còn có tiếng thở gấp chưa hòa hoãn: "Có vị tiên sinh họ Lâm.......!Ở cửa lên máy bay, nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm ngài, cần ngài lập tức xuống máy bay."
Trong lúc rời khỏi khoang máy bay trở về cửa lên máy bay bằng con đường cũ, Liên Quyết giống như đã có một lúc mất trí nhớ ngắn ngủi, đầu óc của hắn trống rỗng, thẳng đến khi nhìn thấy Lâm Sâm bị vài người nhân viên công tác chặn lại ở cửa lên máy bay, các giác quan bị che lại mới sống lại lần nữa trong giây phút ấy.
Tiếng hít thở nặng nề dồn dập và tiếng nhịp tim của Liên Quyết lấn át tiếng cản trở bất lực của nhân viên công tác, cũng lấn át tiếng gọi sốt ruột cách vài mét của Lâm Sâm vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Nhưng tại giờ phút này hắn lại phản ứng rất nhanh nhẹn mà hiểu được khẩu hình của Lâm Sâm.
Thẩm tiên sinh xảy ra chuyện rồi.
.
Hắn đã từng không biết phải chung sống với Khang Đồng như thế nào, bây giờ cũng giống như vậy không biết phải sống chung với Thẩm Đình Vị ra sao.
Trong nhận thức của hắn, cách cư xử với người nhà đều tương đối thực tế, thế là hắn cũng thật sự làm theo nhận thức của mình, ở mức độ lớn nhất trong khả năng cho phép cung cấp điều kiện sống ổn định và tốt nhất cho Thẩm Đình Vị và Khang Đồng.
Ngoại trừ điều đó ra, hắn không có bất cứ manh mối gì về việc duy trì một mối quan hệ thân mật.
Cho dù trong quãng thời gian này hắn và Thẩm Đình Vị đều hiểu ngầm mà không nhắc đến bản hợp đồng nói bằng miệng lúc trước, nhưng Liên Quyết vẫn dùng rất nhiều thời gian rảnh sau khi hoàn thành công việc trước dự kiến để suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới khiến mối quan hệ hợp đồng của hai người họ tiến thêm bước nữa một cách rõ ràng, cuối cùng quyết định dùng một cách đơn giản nhất cũng ít mới lạ nhất, tìm một thời cơ phù hợp để đổi cho cậu một chiếc nhẫn cưới mới, một chiếc nhẫn cưới vừa vặn.
Nhưng rất rõ ràng, cái thời cơ phù hợp nhất này đã bị Liên Quyết bỏ qua.
Vốn dĩ thời cơ thích hợp được hắn suy xét là ngày dự sinh của Thẩm Đình Vị vào hai tháng rưỡi sau, hắn đã tìm hiểu rất nhiều nhãn hiệu chế tác trang sức có tiếng tăm lừng lẫy khắp cả trong và ngoài nước, trong lòng đã có sự lựa chọn sơ bộ và suy nghĩ về bản thiết kế của nhẫn kim cương, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Cảm giác áy náy và tự trách không được nhận ra thúc giục Liên Quyết phá vỡ toàn bộ kế hoạch và tưởng tượng.
Có lẽ hắn nên xem lịch để tìm một ngày lễ nghiêm túc và quan trọng hơn hoặc là một ngày kỷ niệm, cũng nên chú trọng chiếc nhẫn đã được lên kế hoạch từ rất lâu này thêm chút nữa, nhưng bây giờ hắn lại không quá kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi.
Cái câu "sau này sẽ không đâu" hời hợt đó của Thẩm Đình Vị khiến hắn giống như bị hóc xương cá ở cổ họng, thế là sau khi xác định tình hình giao thông khi đi từ nội thành đến sân bay, Liên Quyết dành ra nửa giờ đồng hồ cho mình, bảo tài xế lái đến cửa hàng trang sức xa xỉ ở gần đó.
Trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi, Liên Quyết khó khăn chọn ra một chiếc có kiểu dáng mà có lẽ là Thẩm Đình Vị sẽ thích.
Không phải là Liên Quyết không nghĩ đến việc trực tiếp gửi ảnh qua cho Thẩm Đình Vị tự mình lựa chọn, nhưng có vẻ như Lâm Sâm rất bất lực với suy nghĩ này của hắn, dùng một giọng điệu ngày thường sẽ không thể dùng, gần như là chỉ bảo, kiên định mà nói: "Tự ngài chọn là được rồi, nhất định là Thẩm tiên sinh đều sẽ thích."
Thậm chí có một khoảnh khắc Liên Quyết muốn mua hết mấy chiếc nhẫn mà hắn đang do dự, bị Lâm Sâm dở khóc dở cười mà chặn lại, giải thích: "Liên tổng, ý của tôi là, ngài lựa chọn một chiếc là được rồi, dù sao món đồ như nhẫn cưới......!Nhiều không thích hợp."
Cuối cùng hắn làm theo lời đề nghị của Lâm Sâm, chọn ra một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất từ trong đó chuẩn bị mua, lại ngẩn ra khi bị hỏi đến kích cỡ.
Bởi vì là kế hoạch tạm thời, Liên Quyết vẫn chưa kịp đo kích cỡ ngón tay của Thẩm Đình Vị, lo rằng ước tính sai sót của mình sẽ tạo thành cục diện xấu hổ như chiếc nhẫn cưới đầu tiên, Liên Quyết suy tư một hồi, bảo Lâm Sâm đi đến tiệm thuốc mua cho hắn một gói băng cá nhân chống thấm nước dành cho trẻ em.
Lâm Sâm cho rằng mình đã nghe lầm, ngẩn ngơ mà hỏi: "Hả?"
Liên Quyết không có tâm tình và tinh lực để giải thích với anh, nói ra nhãn hiệu, bảo anh nhanh lên, đừng làm trễ giờ bay.
Lúc này Lâm Sâm mới vội vã chạy đi tìm miếng băng cá nhân mà hắn muốn.
Hôm thất tịch Thẩm Đình Vị lặng lẽ nhặt bó hoa hồng bị hắn vứt kia lên, trong lúc sửa sang cành hoa bị đâm vào tay, buổi tối Liên Quyết bế Thẩm Đình Vị tắm rửa mới để ý thấy, thế là giúp cậu đổi miếng băng cá nhân trên đầu ngón tay.
Liên Quyết nhớ rõ ngày hôm đó hắn đã tìm ở trong nhà thật lâu, cuối cùng chỉ tìm được miếng băng cá nhân chống thấm nước dành cho trẻ em đã chuẩn bị cho Khang Đồng, trong trí nhớ của hắn miếng băng cá nhân đó rất nhỏ, hắn chỉ quấn một vòng, phần dán lại ở hai đầu khó khăn lắm mới chạm nhau.
Tay của Thẩm Đình Vị trắng nõn thon dài, ngón tay mảnh mà đều đặn, không có khớp xương vô cùng cao, vậy nên Liên Quyết suy đoán đầu ngón tay và gốc ngón tay của cậu cũng không có sự chênh lệch lớn.
Đương nhiên hắn cũng không hi vọng chỉ một miếng băng cá nhân là đã hoàn toàn tính ra kích cỡ ngón tay của Thẩm Đình Vị, nhưng ít ra cũng có thể cho hắn một phạm vi phù hợp gần nhất.
Việc cầm miếng băng về để mô phỏng kích cỡ và tính ra số đo mà Thẩm Đình Vị có thể đeo được tốn không ít thời gian, sau khi rời khỏi tiệm trang sức, vì để tránh bị lỡ chuyến bay, trên đường đi đến sân bay tài xế lái xe rất nhanh.
Liên Quyết bỏ hộp nhẫn vuông vào trong túi, chẳng nói lời nào mà nhìn cảnh đường xá chuyển động cấp tốc ở bên ngoài cửa sổ.
Lâm Sâm có thể đoán được hắn dốt đặc cán mai trong việc dỗ người khác, trên đường đi đưa ra cho hắn rất nhiều chủ kiến có thể thực hiện được, Liên Quyết không lộ ra vẻ chuyên tâm lắng nghe, nhưng cũng không có suy nghĩ ngắt lời.
Khi xe dừng ở nhà ga sân bay, cách lúc lên máy bay đã không còn nhiều thời gian, Liên Quyết không để cho Lâm Sâm và tài xế đi cùng, một mình cầm vali đi vào ga sân bay.
Liên Quyết rất ít khi có suy nghĩ hỗn loạn không rõ manh mối như thế này, từ giây phút cầm đến chiếc nhẫn, tâm tình nặng nề của hắn bỗng chia thành rất nhiều nhánh cây, trổ nhánh ra vô số cảm xúc, cũng không hoàn toàn là tiêu cực.
Có nỗi bức rức về món qua được gửi tặng muộn, có sự kỳ vọng về việc Thẩm Đình Vị sẽ nhận được món quà, thậm chí còn có một ít vui vẻ không hợp thời.
Hộp nhẫn ở trong túi rất nhẹ, lại giống như trĩu nặng theo từng bước chân của hắn trong những suy nghĩ phức tạp, khiến mỗi một bước đi của hắn đều sốt ruột.
Cuối cùng Liên Quyết vẫn không nhịn được, trong đoạn đường ngắn ngủi đi đến cửa lên máy bay, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Đình Vị.
Âm báo đang chờ cuộc gọi càng làm lòng hắn nóng như lửa đốt, Liên Quyết chưa từng cấp bách mà mong ngóng một người nào đó nhanh chóng nhận cuộc gọi như thế này, hắn nghe thấy lời nhắc lên máy bay vang lên từ đài phát thanh ở sân bay, bước chân lại dần dần chậm đi trong tiếng "tu tu——" có trật tự.
Giây phút Thẩm Đình Vị nhận cuộc gọi, Liên Quyết đã nghĩ, nếu như không kịp chuyến bay thì thôi vậy.
Thẩm Đình Vị ở đầu bên kia điện thoại mềm giọng nói khẽ: "Alo?"
Bước chân của Liên Quyết ngừng lại.
Liên Quyết hỏi cậu "đã xuất phát chưa", nhanh chóng sắp xếp lại những lời mình muốn nói ở trong đầu một phen.
"Đang ở trên đường." Thẩm Đình Vị trả lời xong thì dừng một lát, dường như đang giải thích với hắn vì sao lại nhận điện thoại lâu như vậy: "Vừa nãy điện thoại rơi xuống dưới ghế, bác tài xế dừng xe ở ven đường nhặt lên dùm tôi."
Đương nhiên Liên Quyết đã không còn để ý đến cái vấn đề râu ria này, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe hết lời nói của Thẩm Đình Vị, sau khi Thẩm Đình Vị dừng lại, đột ngột mở miệng: "Tôi không biết hôm qua là sinh nhật của em."
Hắn đoán Thẩm Đình Vị có thể là đã sững sờ, bởi vì qua thật lâu trong điện thoại cũng không có tiếng nào vang lên.
Sau một khoảng dừng không tính là ngắn, giọng nói của Thẩm Đình Vị mới chậm rãi truyền vào lỗ tai của hắn: "Không sao đâu", không biết là vì bị cảm hay là vì một nguyên nhân nào khác, giọng nói lại khàn hơn vừa nãy một chút, nhưng giọng điệu rất nhẹ, lại còn an ủi hắn: "Anh không nói thì tôi cũng quên......!Vốn dĩ tôi cũng không tổ chức sinh nhật, anh đừng để ở trong lòng......"
Liên Quyết không muốn nghe giọng điệu điềm nhiên như không này của cậu, cũng có thể là là không nỡ lòng nghe cậu nói tiếp, thế là không được lịch sự cho lắm mà mở miệng ngắt lời cậu.
Một giây sau Thẩm Đình Vị nghe thấy một âm thanh mà cậu đã từng nghe được ở trong mơ, một âm thanh mà cậu vốn cho rằng nó không thuộc về Liên Quyết.
Liên Quyết dùng một giọng nói vô cùng dịu dàng, rất khẽ, cũng rất ngắn gọn mà nhận lỗi với Thẩm Đình Vị và có lẽ đó là lời nhận lỗi đầu tiên trong đời hắn: "Là anh không tốt."
Dường như Thẩm Đình Vị có chút hốt hoảng, sau khi Liên Quyết nói câu "xin lỗi" ngay sau đó, không rõ hàm ý mà kéo dài một âm "à", hoàn toàn yên lặng.
Liên Quyết cũng không giỏi đáp lại lời hồi âm sau khi được xin lỗi, trong lúc Thẩm Đình Vị yên lặng, hắn cũng yên lặng theo.
Đài phát thanh ở sân bay không ngừng thúc giục thời gian lên máy bay, Liên Quyết nhìn lướt qua đồng hồ, cho rằng vẫn còn kịp giờ, cũng không khôi phục bước chân.
Thẳng đến khi đài phát thanh ở sân bay lại vang lên trong cuộc trò chuyện yên tĩnh, Thẩm Đình Vị mới lần nữa mở miệng, hỏi hắn: "Có phải là đã đến giờ rồi không?"
Liên Quyết nhìn liếc qua lời nhắc nhở lên máy bay trên một màn hình lớn ở sân bay, "ừm" một tiếng.
"Anh mau đi đi." Thẩm Đình Vị ở trong điện thoại dùng giọng nói ấm áp hối thúc hắn.
Ngay khi Liên Quyết nói biết rồi, hắn không khẳng định lắm mà nghe thấy Thẩm Đình Vị nhỏ giọng nói một câu: "......!Nếu Không sẽ lại bỏ lỡ lần nữa."
Liên Quyết ngừng một chút, Thẩm Đình Vị liền nói tạm biệt với hắn.
Hắn đi vào cửa lên máy bay khi thời gian để lên máy bay chẳng còn mấy.
Trong lúc chờ máy bay cất cánh, hắn mới bất chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi dường như đã thiếu đi một chuyện vô cùng quan trọng.
Liên Quyết lại lần nữa lấy điện thoại ra, làm lơ cái nhìn chăm chú sáng quắc của tiếp viên hàng không phục vụ ở khoang hạng nhất, tìm đến wechat của Thẩm Đình Vị, muốn bổ sung lời chúc mình đã để sót.
Nhưng hắn lại nhìn thấy [Đang nhập......] ở trong khung chat, ngón tay chuẩn bị gõ chữ ngừng lại, tạm thời thay đổi ý định, quyết định xem Thẩm Đình Vị muốn nói điều gì trước.
[Đang nhập......] của Thẩm Đình Vị dừng lại sau mấy giây.
Tiếp viên hàng không hai lần khéo léo nhắc nhở hắn cần phải tắt điện thoại rồi, Liên Quyết lại vẫn chưa nhận được tin nhắn của Thẩm Đình Vị như mong muốn.
Hắn hơi ngờ vực, lại không nhịn được mà nhớ lại câu nói không rõ hàm ý kia của Thẩm Đình Vị trước lúc cúp máy ban nãy, suy đoán có phải rằng Thẩm Đình Vị đang nhập câu nào đó mắng hắn hay không, cuối cùng lại vì tu dưỡng của bản thân mà quyết định không tính toán với hắn.
Thẩm Đình Vị không phải là một người không biết nổi giận, hắn còn nhớ rõ lần trước chọc giận Thẩm Đình Vị, bị cậu nói quanh co mà mắng mình.
Thế là dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của tiếp viên hàng không, Liên Quyết chỉ có thể từ bỏ việc chờ đợi, vội vàng gửi đi một câu sinh nhật vui vẻ, tắt điện thoại di động đi.
Trong khoang máy bay vang lên tiếng đài phát thanh nhắc nhở sắp cất cánh.
Liên Quyết nhìn nhân viên công tác đang vận chuyển hành lý trên sân đỗ qua cửa sổ máy bay chật hẹp, bàn tay để lại vào trong túi bất giác vuốt ve hộp nhẫn nhung tơ, ở trong lòng nhớ lại mấy lời nói dùng để dỗ dành người khác mà Lâm Sâm đã cung cấp.
Liên Quyết cho rằng giữa câu "Sau này sẽ không quên nữa" và "Ngày sinh nhật mỗi một năm sau này anh đều sẽ trải qua cùng em", thực sự rất khó chọn ra câu nào tệ hơn.
Việc hắn khó khăn lựa chọn giữa hai câu nói này chẳng thua kém gì việc lựa chọn một chiếc nhẫn kim cương mới cho Thẩm Đình Vị, sau một hồi suy xét, hắn mới chậm chạp phát hiện thật ra hai câu nói này cũng không mâu thuẫn với nhau.
Dứt khoát áp dụng cùng với nhau.
Hắn biết thật ra Thẩm Đình Vị rất dễ dỗ dành, nhưng Liên Quyết không muốn nhìn thấy Thẩm Đình Vị với đôi mắt đỏ hồng nói không sao hết thêm nữa, hắn muốn giao cho cậu hết toàn bộ những lời cam đoan không đáng kể và nhất định là có thể làm cho Thẩm Đình Vị vui vẻ này.
Bên ngoài khoang hạng nhất đột nhiên vang lên một trận ồn ào đã được đè ép lại, ngay sau đó cửa khoang bên cạnh hắn bị người ở bên ngoài vội vã kéo ra.
Một nhân viên cấp bách lao đến, có lẽ bởi vì chạy nhanh mà giọng nói không được ổn định: "Xin hỏi ngài là Liên Quyết tiên sinh sao?"
Mí mắt của Liên Quyết bỗng chốc nhảy lên, trong khoảnh khắc này lòng hắn nảy sinh ra một dự cảm không rõ mạnh mẽ, hắn trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Liên tiên sinh", trong giọng nói của nhân viên công tác còn có tiếng thở gấp chưa hòa hoãn: "Có vị tiên sinh họ Lâm.......!Ở cửa lên máy bay, nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm ngài, cần ngài lập tức xuống máy bay."
Trong lúc rời khỏi khoang máy bay trở về cửa lên máy bay bằng con đường cũ, Liên Quyết giống như đã có một lúc mất trí nhớ ngắn ngủi, đầu óc của hắn trống rỗng, thẳng đến khi nhìn thấy Lâm Sâm bị vài người nhân viên công tác chặn lại ở cửa lên máy bay, các giác quan bị che lại mới sống lại lần nữa trong giây phút ấy.
Tiếng hít thở nặng nề dồn dập và tiếng nhịp tim của Liên Quyết lấn át tiếng cản trở bất lực của nhân viên công tác, cũng lấn át tiếng gọi sốt ruột cách vài mét của Lâm Sâm vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Nhưng tại giờ phút này hắn lại phản ứng rất nhanh nhẹn mà hiểu được khẩu hình của Lâm Sâm.
Thẩm tiên sinh xảy ra chuyện rồi.
.
Danh sách chương