Bác sĩ đến biệt thự đúng giờ vào buổi chiều.
"Trạng thái tinh thần gần đây rất tốt." Bác sĩ cười với Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị nằm trên giường khám bệnh, vén áo lên, lộ ra phần bụng dưới hơi phồng lên, cũng cười cười trả lời bác sĩ: "Ừm, khoảng thời gian này không còn nôn nữa, cảm thấy sức ăn cũng tăng lên."
Liên Quyết đứng ở bên cạnh, vốn đang sững sờ nhìn phần bụng dưới mượt mà phồng lên của Thẩm Đình Vị, nghe đến đó, không nhịn được mà nhớ lại bữa cơm vừa rồi, cho rằng câu "sức ăn tăng lên" trong miệng của Thẩm Đình Vị bao hàm chút khoa trương.
Bác sĩ gật gật đầu: "Đúng là sẽ như thế, ai cũng nói mang thai khoảng bốn tháng sẽ bắt đầu tiến vào thời kỳ hoàng kim của mẹ bầu, cùng với sự tiết ra các hormone ở trong cơ thể ngày càng dồi dào hơn, ngay cả làn da cũng sẽ càng ngày càng tốt."
"Hình như là có một chút......!Với lại đêm qua khi tôi tắm xong, hình như cảm thấy được nó đang động!" Trong lời nói của Thẩm Đình Vị đều mang theo ý cười: "Chính là kiểu rất nhẹ, giống như là......!Ờm, nước ngọt? Có cảm giác bọt khí nổ nhẹ."
Liên Quyết hiếm khi nhìn thấy trạng thái này của Thẩm Đình Vị, trong ký ức của hắn Thẩm Đình Vị không phải là một người hoạt bát, rất nhiều khi cậu đều tỏ ra yên tĩnh khác thường, sẽ không làm ra mấy động tác rất lớn hoặc là các âm thanh rất ồn ào, cho người ta một cảm giác rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ có khi đang nói chuyện về đứa bé, mới có thể tỏ ra một ít vui mừng không giống như cậu sẽ lộ ra ngoài.
"Có cảm thấy đau không?" Bác sĩ hỏi.
Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói: "Sẽ không, chỉ cảm thấy có chút thú vị."
Trên mặt bác sĩ lộ ra nét ôn hòa: "Vậy chúng ta cùng nhìn xem tên nhóc này hiện tại đã lớn lên trông như thế nào rồi —— Liên tổng?" Ông nhìn Liên Quyết còn đứng ở cạnh cửa, hỏi: "Ngài không đến xem sao?"
Sự vui vẻ trên mặt Thẩm Đình Vị còn chưa biến mất hoàn toàn, đảo mắt qua nhìn Liên Quyết, Liên Quyết đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ là không có hứng thú với chuyện này đi......
Cậu không muốn làm khó dễ Liên Quyết, nói với bác sĩ: "Không sao hết ——" Lời nói còn kẹt lại một nửa chưa có nói xong, Liên Quyết đã nhấc chân đi tới chỗ cậu.
Bác sĩ tri kỷ nhường vị trí ở trước máy lại, Liên Quyết có thể là không thấy được, đi thẳng đến cạnh giường khám bệnh mà Thẩm Đình Vị đang nằm.
Vóc dáng của Liên Quyết rất cao, ở góc nhìn lên của Thẩm Đình Vị chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm rõ nét và cứng rắn của hắn, cùng với độ cong lưu loát của chiếc cằm.
Ngay sau đó Liên Quyết cúi đầu xuống, toàn bộ gương mặt đẹp trai ngược sáng phơi bày ra trong tầm mắt của cậu, ánh mắt của hắn rất nhạt, nhưng không có sự xa cách tự nhiên của ngày xưa, chỉ là rất bình thường mà nhìn cậu một chút.
"Thẩm tiên sinh, thả lỏng." Bác sĩ nhìn màn hình của chiếc máy: "Nhịp tim quá nhanh cũng sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim của thai nhi."
Thẩm Đình Vị vội vàng thu mắt về, nhỏ giọng trả lời: "À."
Dáng vẻ của thai nhi xuất hiện rõ ràng ở trong màn hình, trước đó Thẩm Đình Vị đã từng xem một lần, bây giờ cũng chưa xuất hiện các thay đổi đặc biệt rõ ràng.
Cậu nghe thấy bác sĩ đang giải thích với Liên Quyết về tình huống phát triển của thai nhi cùng với ý nghĩa của các trị số khác nhau, lần nữa quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Quyết, Liên Quyết nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu trả lời, ánh mắt lại có hơi trống rỗng.
Thẩm Đình Vị bất giác nghĩ khi vừa phát hiện mang thai đã đi đến khoa phụ sản, bộ dạng bây giờ của Liên Quyết trông rất giống với những người chồng mà cậu đã nhìn thấy trong phòng khám lúc đó, bác sĩ giải thích với bọn họ về các trị số ở trên tờ đơn xét nghiệm, bọn họ đều tỏ ra chuyên tâm mà mơ màng.
Quy công cho Liên Quyết đã cung cấp chỗ ở và thường hay đưa tới các món đồ dinh dưỡng cho cậu, kết quả kiểm tra của thai nhi lạc quan như thường lệ.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra, Thẩm Đình Vị kéo áo xuống, Liên Quyết nghiêng cánh tay ở trước người cậu, cậu nhất thời ngây người, rất nhanh đã vịn vào cánh tay của Liên Quyết đứng dậy.
Bác sĩ đang thu dọn các thiết bị đã được sử dụng, đột nhiên đứng lên nhìn về phía bọn họ: "À, suýt chút nữa thì quên.
Hai người có muốn biết giới tính của bé con không?"
"Cái gì."
"Không muốn."
Hai người mở miệng cùng một lúc, lại cùng lúc dừng lại.
Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị một hồi, Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm đôi mắt của Liên Quyết, lắc đầu một lần nữa, nói: "Tôi không muốn."
Có thể là thời gian bị nhìn chằm chằm có hơi dài, Thẩm Đình Vị mím môi một chút, ánh mắt hơi né tránh: "Có thể đừng phá hỏng sự ngạc nhiên này sớm không?"
Bác sĩ nhìn về phía Liên Quyết, dường như đang hỏi ý của hắn, Liên Quyết dời mắt khỏi gương mặt của Thẩm Đình Vị, theo ý cậu, nói: "Không cần."
Sau khi Thẩm Đình Vị nói xong câu kia tâm trạng trở nên hơi suy sụp, thẳng đến khi bác sĩ dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, cậu vẫn còn hơi cúi thấp đầu ngồi ở trên giường không nhúc nhích, tầm mắt hơi thẳng mà nhìn chằm chằm vào đôi dép lê có sọc ở trên chân của mình.
Sau khi Liên Quyết tiễn bác sĩ đi, Thẩm Đình Vị đã đóng kỹ cửa phòng khám, đi tới.
Thẩm Đình Vị nhìn Liên Quyết, trên mặt lộ ra một ít cảm xúc suy tư không ổn lắm, thận trọng hỏi: "Anh muốn con trai sao?"
Ở thế giới của cậu, kỳ phân hoá tới trễ, vẫn còn tồn tại việc phân biệt giới tính, nam Alpha thường hay nắm giữ các tài nguyên xã hột tốt nhất ở trong tay, tiếp theo là nữ Alpha, cậu vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn về thế giới này, tình huống nghe ngóng được từ trong các bộ phim truyền hình và sách vở cũng na ná như nhau, nhìn vào phản ứng vừa rồi của Liên Quyết, không khỏi sinh ra vài phần lo lắng.
Liên Quyết liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt không hề thay đổi, chậm rãi mở miệng: "Tôi chưa từng nói như vậy."
Thẩm Đình Vị rất chậm chạp mà gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Qua mấy giây, đột nhiên Liên Quyết lại nói: "Sao cũng được."
Thẩm Đình Vị lại ngẩng đầu lên, Liên Quyết nhìn cậu, ánh mắt lại nhẹ nhàng như thể không đáp xuống mặt đất, như là để xua tan lo lắng của cậu, lặp lại lần nữa: "Đều tốt."
Thẩm Đình Vị nhìn bóng lưng quay người đi lên lầu của hắn, đột nhiên cảm thấy sự giá lạnh không biết đến từ đâu mà cậu đã cảm nhận được từ trên người Liên Quyết trước đây đã tiêu tan đi một ít.
Như là tất cả mọi điều không hợp tình hợp lý trước kia của Liên Quyết đều được giấu kín, lúc này đột nhiên như có một sự dịu dàng mơ mơ hồ hồ.
Thẩm Đình Vị chợt nghĩ, Liên Quyết cái người này thật ra rất đặc biệt, ngay cả dáng vẻ dịu dàng của hắn cũng kèm theo một hàm ý không được xía vào.
Liên Quyết không ở trong thư phòng trên lầu hai quá lâu, khi xuống lầu lần nữa đã có thêm một xấp tài liệu ở trong tay.
Thẩm Đình Vị mới vừa lên kế hoạch về khu vực nghỉ ngơi và hoạt động của con mèo xong, thấy Liên Quyết quay lại ngồi trên ghế sofa, đoán được nguyên nhân.
Khoảng thời gian này vẫn luôn là Thẩm Đình Vị ở một mình, thư phòng và phòng ngủ đều được xem là các không gian quá mức riêng tư, cậu không tiện vào trong quét dọn, chắc hẳn thời gian dài như vậy cũng đã tạo ra không ít bụi bặm.
Cậu nghĩ một lát, vẫn giải thích với Liên Quyết một chút.
Liên Quyết chỉ trả lời một tiếng, ý là hắn biết rồi, liền cúi đầu xem tài liệu không nói gì nữa.
Nửa giờ sau Lâm Sâm đi đến, thư phòng đã mấy tháng không dùng thực sự không phải là một nơi tốt để nói chuyện, hai người liền trực tiếp ở lại phòng khách nói chuyện.
Thẩm Đình Vị cảm thấy trường hợp này cậu ở cạnh thì quá không phù hợp, thế là ôm con mèo quay về phòng.
Mèo con cảm thấy tò mò về căn phòng của cậu, khi thì chạy tới chỗ này ngửi ngửi, khi thì chạy đến chỗ kia sờ sờ, cậu ngồi trên ghế nhìn mèo con, trong lòng thích đến gấp gáp.
Nhìn mèo con ngồi xổm ở cạnh giường của cậu có ý muốn nhảy lên, lúc này mới đi nhanh tới ôm mèo con, giả vờ làm ra một dáng vẻ dữ dằn, duỗi ngón tay ra ấn lên mũi của mèo con: "Không thể nhảy lên giường, nếu không sẽ ném em ra ngoài cho con sói xám lớn ăn."
Mèo con duỗi thẳng cổ "meo" một tiếng với cậu, âm thanh vừa nhỏ lại vừa nhẹ, một đôi mắt màu hổ phách tròn tròn nhìn chằm chằm vào cậu, trông vô cùng đáng thương.
Nó đáng yêu đến mức trái tim của Thẩm Đình Vị cũng sắp bị hòa tan, ôm nó vào trong lồng ngực vuốt vuốt đầu: "Sợ sói xám lớn à?"
Cậu nói đến đây, nghĩ đến người ở bên ngoài là Liên Quyết, đột nhiên rất muốn cười.
Thật ra ở chung lâu rồi, Thẩm Đình Vị phát hiện tính cách của Liên Quyết cũng không tính là rất hung dữ, đôi khi có thể nhìn ra là tức giận, cũng đều bị hắn cố gắng áp chế.
Chủ yếu là hốc mắt sâu và hàng lông mày sắc bén của hắn, cứ luôn lộ ra dáng vẻ có chút không giận tự uy*, Thẩm Đình Vị nghĩ nghĩ, gương mặt không có nhiệt độ kia của hắn nói không chừng thật sự có thể dọa sợ mấy đứa trẻ con.
*不怒自威 ý chỉ một người không tức giận nhưng mà vẫn có uy nghiêm.
Cậu yên lặng cười một hồi, lại trở nên yên tĩnh, cậu nhìn con mèo con vòng tới vòng lui ở bên chân mình, không nhịn được mà nhớ lại một buổi tối nào đó, tin nhắn wechat khó hiểu kia của Liên Quyết, hỏi cậu có phải là thích mèo hay không, lại nghĩ, vừa nãy tại sao hắn lại phải cố tình đề cập đến "không có trùng cong"?
Mèo con ngồi xổm xuống trước mũi giày của cậu, lại kêu một tiếng với cậu.
Thẩm Đình Vị cũng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của mèo con, không nhịn được mà suy đoán: "......!Vậy nên, là quà sao?"
Mèo con dùng một bên mặt béo ú cọ vào lòng bàn tay của cậu, lại khẽ kêu một tiếng.
Thẩm Đình Vị cảm thấy có thể là mình hơi tự mình đa tình, cậu cúi đầu xuống nhìn mèo con ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là đói bụng không?"
Thức ăn cho mèo mà Liên Quyết lấy ra còn ở bên ngoài, cậu dạo quanh trong phòng một vòng, không tìm được đồ mèo con có thể ăn, Miêu Miêu lại đi theo phía sau cậu kêu meo meo không ngừng.
Thẩm Đình Vị đành phải thở dài, nói với nó: "Ngoan nào, đợi một chút, anh ra ngoài lấy thức ăn mèo cho em."
Cậu nhẹ nhàng và chậm rãi mà đi ra từ trong phòng, Liên Quyết và Lâm Sâm vẫn còn đang nói chuyện ở trong phòng khách, trên bàn trà trải ra mấy xấp giấy, trong Laptop còn đang phát một video nào đó.
Thẩm Đình Vị bèn thả nhẹ bước chân hơn, ngẩng đầu lên tìm bóng dáng của túi thức ăn cho mèo ở khắp nơi trong phòng khách.
Khi cậu mới đi ra từ trong phòng, Liên Quyết đã để ý đến, có lẽ là thấy động tác rón ra rón rén của cậu quá khó chịu, thế là tạm dừng nói chuyện, hỏi cậu: "Tìm cái gì?"
Thẩm Đình Vị nhìn hắn một lát, thành thật trả lời: "Thức ăn cho mèo.
Hình như mèo con đói bụng, cứ luôn kêu."
"Trên bàn ăn." Liên Quyết nói.
Thẩm Đình Vị nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy một cái túi màu xanh lam bị bịt kín, hấp tấp nói: "À, được."
Cuộc đối thoại của Liên Quyết và Lâm Sâm không bị gián đoạn quá lâu, hai người rất nhanh đã thu lực chú ý về, khôi phục lại trạng thái làm việc.
Khi Thẩm Đình Vị lấy thức ăn cho mèo và bát ăn rồi đi về phòng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Lâm Sâm đang nói mấy từ như "không thể lưu chuyển", "tài sản bị đóng băng", bước chân của cậu hơi chần chừ, rất nhanh Lâm Sâm liền nhìn cậu, không còn nói gì nữa.
Liên Quyết suy tính trong chốc lát, khoảnh khắc khi Thẩm Đình Vị về đến phòng và đóng cửa lại, nghe thấy hắn nói: "Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác."
Thẩm Đình Vị đổ thức ăn ra cho con mèo xong liền ngồi về lại trên ghế, suy đi nghĩ lại những điều mình vừa mới nghe được.
Nếu như cậu đoán không sai, Lâm Sâm chắc là đang nói trong gần một tháng Liên Quyết bị tạm giam, tài sản trên danh nghĩa và tài khoản công ty tạm thời bị đóng băng, dẫn đến vốn của công ty xảy ra vấn đề.
Sau khi rút ra cái kết luận này, Thẩm Đình Vị gần như là không suy nghĩ gì, đứng dậy lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong cái ngăn nhỏ hẹp ở trong tủ quần áo.
Tài sản và sổ đỏ mà trước đây Lâm Sâm từng nhắc đến, cậu chưa từng thấy, có thể là ở chỗ của Liên Quyết, hoặc là có chuyên gia khác bảo quản.
Trong tay cậu có chỉ có tấm thẻ ngân hàng này, cậu cũng không biết bên trong cụ thể là có bao nhiêu tiền, cũng không biết trên danh nghĩa của mình rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản, có đủ để Liên Quyết cứu cấp hay không, nhưng cậu vẫn nghĩ đến việc lấy nó ra đầu tiên.
Không vì lý do nào khác, cậu vốn dĩ không định lấy một phân tiền nào của Liên Quyết cả.
Chưa kể đến việc cậu cầm nhiều tiền như vậy có chỗ dùng hay không, chỉ là những gì mà Liên Quyết đã làm cho cậu cho đến nay —— Giúp cậu một người hai bàn tay trắng đi đến thế giới này có được một cuộc sống an ổn, không lo miếng cơm manh áo, phần ân huệ này cậu đã trả không nổi rồi.
Liên Quyết và Lâm Sâm ở bên ngoài lại nói chuyện thêm bao lâu, Thẩm Đình Vị không để ý, thẳng đến khi có người gõ cửa phòng của cậu.
Thẩm Đình Vị thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, đi qua, mở cửa.
Lâm Sâm đứng ở cửa, nói với cậu: "Thẩm tiên sinh, quấy rầy nhiều rồi, chúng tôi đi về trước."
Thẩm Đình Vị gật đầu trả lời một tiếng "Được", ánh mắt vượt qua người anh, nhìn về phía Liên Quyết đã đứng dậy từ trên ghế sofa, như là sợ hắn rời đi, sốt ruột mở miệng gọi hắn lại: "Liên tiên sinh!"
Lâm Sâm biết điều mà nhường qua một bên, Thẩm Đình Vị đi đến trước mặt Liên Quyết, đưa tấm thẻ ngân hàng đã bị bóp thật lâu, bị nhiệt độ cơ thể của cậu sưởi đến có hơi nóng cho Liên Quyết.
Cậu nhanh chóng nhìn Liên Quyết một chút, lại cụp mắt xuống: "Tôi không biết hai người còn cần bao nhiêu tiền......!Cái này, còn có mấy cái mà lúc trước anh cho tôi, anh cứ lấy đi dùng trước đi."
Liên Quyết không đưa tay nhận tấm thẻ ngân hàng ở trong tay cậu, mà là hơi cụp mắt xuống nhìn mặt của Thẩm Đình Vị.
Lâm Sâm nhìn Liên Quyết muốn nói lại thôi.
Không chỉ Thẩm Đình Vị nghĩ đến điều này, Lâm Sâm hiểu rõ con số trong tấm thẻ ngân hàng này, cộng thêm số cổ phiếu trước đó đã được chuyển sang tên của Thẩm Đình Vị, lấy ra để ứng phó với tình huống khẩn cấp là một sự lựa chọn tốt.
Nhưng anh vẫn luôn giỏi đoán tâm tư của Liên Quyết, vừa rồi anh đã muốn nhắc đến chuyện này với Liên Quyết vài lần, thấy Liên Quyết không có ý định trả lời, liền rõ ràng nhất định là Liên Quyết sẽ không muốn động vào số tiền kia, thế là mở miệng thay Liên Quyết: "Thẩm tiên sinh, đây là vật bảo đảm hôn nhân mà Liên tổng đã cung cấp cho cậu, cậu giữ là được rồi."
Thẩm Đình Vị không thể hiểu hoàn toàn ý của anh, cho rằng anh muốn nói số tiền này còn lâu mới đủ để bù vào chỗ trống hiện tại của bọn họ, trong lòng của cậu do dự năm lần bảy lượt, vẫn đưa ra quyết định.
Liên Quyết nhìn cậu hơi ngẩng mặt lên, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn mình: "Nếu như vẫn chưa đủ......"
Từ trước đến nay Liên quyết chưa từng nghĩ đến việc lấy lại những thứ đã cho đi, nhưng tại khoảnh khắc này, hắn nhìn vẻ mặt như là vô cùng lo lắng này của Thẩm Đình Vị, vậy mà đột nhiên rất tò mò cậu sẽ nghĩ ra cách gì.
Thế là hắn lặng lẽ nhìn Thẩm Đình Vị, không nói chuyện.
Thẩm Đình Vị dùng một giọng điệu không chắc chắn, dường như đang thương lượng với hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Bằng không thì bán căn nhà này trước?"
"Cái này......" Lâm Sâm kinh hãi.
Anh không nghĩ rằng Thẩm Đình Vị sẽ đưa ra đề nghị bán nhà, Liên Quyết đã quyết định để lại căn nhà này cho Thẩm Đình Vị sống trong lúc chờ sinh và cả sau này từ rất sớm, vậy nên ngay sau khi đăng ký đã sang tên căn nhà này qua cho Thẩm Đình Vị, huống chi hiện tại chỉ là vốn của công ty tạm thời không thể xoay vòng, căn bản là chưa tới mức này.
Mà điều khiến anh giật mình hơn chính là, Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị một hồi, đầu tiên là nhận tấm thẻ ngân hàng ở trong tay cậu, rất nhanh liền nói một tiếng: "Ừm.".
"Trạng thái tinh thần gần đây rất tốt." Bác sĩ cười với Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị nằm trên giường khám bệnh, vén áo lên, lộ ra phần bụng dưới hơi phồng lên, cũng cười cười trả lời bác sĩ: "Ừm, khoảng thời gian này không còn nôn nữa, cảm thấy sức ăn cũng tăng lên."
Liên Quyết đứng ở bên cạnh, vốn đang sững sờ nhìn phần bụng dưới mượt mà phồng lên của Thẩm Đình Vị, nghe đến đó, không nhịn được mà nhớ lại bữa cơm vừa rồi, cho rằng câu "sức ăn tăng lên" trong miệng của Thẩm Đình Vị bao hàm chút khoa trương.
Bác sĩ gật gật đầu: "Đúng là sẽ như thế, ai cũng nói mang thai khoảng bốn tháng sẽ bắt đầu tiến vào thời kỳ hoàng kim của mẹ bầu, cùng với sự tiết ra các hormone ở trong cơ thể ngày càng dồi dào hơn, ngay cả làn da cũng sẽ càng ngày càng tốt."
"Hình như là có một chút......!Với lại đêm qua khi tôi tắm xong, hình như cảm thấy được nó đang động!" Trong lời nói của Thẩm Đình Vị đều mang theo ý cười: "Chính là kiểu rất nhẹ, giống như là......!Ờm, nước ngọt? Có cảm giác bọt khí nổ nhẹ."
Liên Quyết hiếm khi nhìn thấy trạng thái này của Thẩm Đình Vị, trong ký ức của hắn Thẩm Đình Vị không phải là một người hoạt bát, rất nhiều khi cậu đều tỏ ra yên tĩnh khác thường, sẽ không làm ra mấy động tác rất lớn hoặc là các âm thanh rất ồn ào, cho người ta một cảm giác rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ có khi đang nói chuyện về đứa bé, mới có thể tỏ ra một ít vui mừng không giống như cậu sẽ lộ ra ngoài.
"Có cảm thấy đau không?" Bác sĩ hỏi.
Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói: "Sẽ không, chỉ cảm thấy có chút thú vị."
Trên mặt bác sĩ lộ ra nét ôn hòa: "Vậy chúng ta cùng nhìn xem tên nhóc này hiện tại đã lớn lên trông như thế nào rồi —— Liên tổng?" Ông nhìn Liên Quyết còn đứng ở cạnh cửa, hỏi: "Ngài không đến xem sao?"
Sự vui vẻ trên mặt Thẩm Đình Vị còn chưa biến mất hoàn toàn, đảo mắt qua nhìn Liên Quyết, Liên Quyết đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ là không có hứng thú với chuyện này đi......
Cậu không muốn làm khó dễ Liên Quyết, nói với bác sĩ: "Không sao hết ——" Lời nói còn kẹt lại một nửa chưa có nói xong, Liên Quyết đã nhấc chân đi tới chỗ cậu.
Bác sĩ tri kỷ nhường vị trí ở trước máy lại, Liên Quyết có thể là không thấy được, đi thẳng đến cạnh giường khám bệnh mà Thẩm Đình Vị đang nằm.
Vóc dáng của Liên Quyết rất cao, ở góc nhìn lên của Thẩm Đình Vị chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm rõ nét và cứng rắn của hắn, cùng với độ cong lưu loát của chiếc cằm.
Ngay sau đó Liên Quyết cúi đầu xuống, toàn bộ gương mặt đẹp trai ngược sáng phơi bày ra trong tầm mắt của cậu, ánh mắt của hắn rất nhạt, nhưng không có sự xa cách tự nhiên của ngày xưa, chỉ là rất bình thường mà nhìn cậu một chút.
"Thẩm tiên sinh, thả lỏng." Bác sĩ nhìn màn hình của chiếc máy: "Nhịp tim quá nhanh cũng sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim của thai nhi."
Thẩm Đình Vị vội vàng thu mắt về, nhỏ giọng trả lời: "À."
Dáng vẻ của thai nhi xuất hiện rõ ràng ở trong màn hình, trước đó Thẩm Đình Vị đã từng xem một lần, bây giờ cũng chưa xuất hiện các thay đổi đặc biệt rõ ràng.
Cậu nghe thấy bác sĩ đang giải thích với Liên Quyết về tình huống phát triển của thai nhi cùng với ý nghĩa của các trị số khác nhau, lần nữa quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Quyết, Liên Quyết nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu trả lời, ánh mắt lại có hơi trống rỗng.
Thẩm Đình Vị bất giác nghĩ khi vừa phát hiện mang thai đã đi đến khoa phụ sản, bộ dạng bây giờ của Liên Quyết trông rất giống với những người chồng mà cậu đã nhìn thấy trong phòng khám lúc đó, bác sĩ giải thích với bọn họ về các trị số ở trên tờ đơn xét nghiệm, bọn họ đều tỏ ra chuyên tâm mà mơ màng.
Quy công cho Liên Quyết đã cung cấp chỗ ở và thường hay đưa tới các món đồ dinh dưỡng cho cậu, kết quả kiểm tra của thai nhi lạc quan như thường lệ.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra, Thẩm Đình Vị kéo áo xuống, Liên Quyết nghiêng cánh tay ở trước người cậu, cậu nhất thời ngây người, rất nhanh đã vịn vào cánh tay của Liên Quyết đứng dậy.
Bác sĩ đang thu dọn các thiết bị đã được sử dụng, đột nhiên đứng lên nhìn về phía bọn họ: "À, suýt chút nữa thì quên.
Hai người có muốn biết giới tính của bé con không?"
"Cái gì."
"Không muốn."
Hai người mở miệng cùng một lúc, lại cùng lúc dừng lại.
Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị một hồi, Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm đôi mắt của Liên Quyết, lắc đầu một lần nữa, nói: "Tôi không muốn."
Có thể là thời gian bị nhìn chằm chằm có hơi dài, Thẩm Đình Vị mím môi một chút, ánh mắt hơi né tránh: "Có thể đừng phá hỏng sự ngạc nhiên này sớm không?"
Bác sĩ nhìn về phía Liên Quyết, dường như đang hỏi ý của hắn, Liên Quyết dời mắt khỏi gương mặt của Thẩm Đình Vị, theo ý cậu, nói: "Không cần."
Sau khi Thẩm Đình Vị nói xong câu kia tâm trạng trở nên hơi suy sụp, thẳng đến khi bác sĩ dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, cậu vẫn còn hơi cúi thấp đầu ngồi ở trên giường không nhúc nhích, tầm mắt hơi thẳng mà nhìn chằm chằm vào đôi dép lê có sọc ở trên chân của mình.
Sau khi Liên Quyết tiễn bác sĩ đi, Thẩm Đình Vị đã đóng kỹ cửa phòng khám, đi tới.
Thẩm Đình Vị nhìn Liên Quyết, trên mặt lộ ra một ít cảm xúc suy tư không ổn lắm, thận trọng hỏi: "Anh muốn con trai sao?"
Ở thế giới của cậu, kỳ phân hoá tới trễ, vẫn còn tồn tại việc phân biệt giới tính, nam Alpha thường hay nắm giữ các tài nguyên xã hột tốt nhất ở trong tay, tiếp theo là nữ Alpha, cậu vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn về thế giới này, tình huống nghe ngóng được từ trong các bộ phim truyền hình và sách vở cũng na ná như nhau, nhìn vào phản ứng vừa rồi của Liên Quyết, không khỏi sinh ra vài phần lo lắng.
Liên Quyết liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt không hề thay đổi, chậm rãi mở miệng: "Tôi chưa từng nói như vậy."
Thẩm Đình Vị rất chậm chạp mà gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Qua mấy giây, đột nhiên Liên Quyết lại nói: "Sao cũng được."
Thẩm Đình Vị lại ngẩng đầu lên, Liên Quyết nhìn cậu, ánh mắt lại nhẹ nhàng như thể không đáp xuống mặt đất, như là để xua tan lo lắng của cậu, lặp lại lần nữa: "Đều tốt."
Thẩm Đình Vị nhìn bóng lưng quay người đi lên lầu của hắn, đột nhiên cảm thấy sự giá lạnh không biết đến từ đâu mà cậu đã cảm nhận được từ trên người Liên Quyết trước đây đã tiêu tan đi một ít.
Như là tất cả mọi điều không hợp tình hợp lý trước kia của Liên Quyết đều được giấu kín, lúc này đột nhiên như có một sự dịu dàng mơ mơ hồ hồ.
Thẩm Đình Vị chợt nghĩ, Liên Quyết cái người này thật ra rất đặc biệt, ngay cả dáng vẻ dịu dàng của hắn cũng kèm theo một hàm ý không được xía vào.
Liên Quyết không ở trong thư phòng trên lầu hai quá lâu, khi xuống lầu lần nữa đã có thêm một xấp tài liệu ở trong tay.
Thẩm Đình Vị mới vừa lên kế hoạch về khu vực nghỉ ngơi và hoạt động của con mèo xong, thấy Liên Quyết quay lại ngồi trên ghế sofa, đoán được nguyên nhân.
Khoảng thời gian này vẫn luôn là Thẩm Đình Vị ở một mình, thư phòng và phòng ngủ đều được xem là các không gian quá mức riêng tư, cậu không tiện vào trong quét dọn, chắc hẳn thời gian dài như vậy cũng đã tạo ra không ít bụi bặm.
Cậu nghĩ một lát, vẫn giải thích với Liên Quyết một chút.
Liên Quyết chỉ trả lời một tiếng, ý là hắn biết rồi, liền cúi đầu xem tài liệu không nói gì nữa.
Nửa giờ sau Lâm Sâm đi đến, thư phòng đã mấy tháng không dùng thực sự không phải là một nơi tốt để nói chuyện, hai người liền trực tiếp ở lại phòng khách nói chuyện.
Thẩm Đình Vị cảm thấy trường hợp này cậu ở cạnh thì quá không phù hợp, thế là ôm con mèo quay về phòng.
Mèo con cảm thấy tò mò về căn phòng của cậu, khi thì chạy tới chỗ này ngửi ngửi, khi thì chạy đến chỗ kia sờ sờ, cậu ngồi trên ghế nhìn mèo con, trong lòng thích đến gấp gáp.
Nhìn mèo con ngồi xổm ở cạnh giường của cậu có ý muốn nhảy lên, lúc này mới đi nhanh tới ôm mèo con, giả vờ làm ra một dáng vẻ dữ dằn, duỗi ngón tay ra ấn lên mũi của mèo con: "Không thể nhảy lên giường, nếu không sẽ ném em ra ngoài cho con sói xám lớn ăn."
Mèo con duỗi thẳng cổ "meo" một tiếng với cậu, âm thanh vừa nhỏ lại vừa nhẹ, một đôi mắt màu hổ phách tròn tròn nhìn chằm chằm vào cậu, trông vô cùng đáng thương.
Nó đáng yêu đến mức trái tim của Thẩm Đình Vị cũng sắp bị hòa tan, ôm nó vào trong lồng ngực vuốt vuốt đầu: "Sợ sói xám lớn à?"
Cậu nói đến đây, nghĩ đến người ở bên ngoài là Liên Quyết, đột nhiên rất muốn cười.
Thật ra ở chung lâu rồi, Thẩm Đình Vị phát hiện tính cách của Liên Quyết cũng không tính là rất hung dữ, đôi khi có thể nhìn ra là tức giận, cũng đều bị hắn cố gắng áp chế.
Chủ yếu là hốc mắt sâu và hàng lông mày sắc bén của hắn, cứ luôn lộ ra dáng vẻ có chút không giận tự uy*, Thẩm Đình Vị nghĩ nghĩ, gương mặt không có nhiệt độ kia của hắn nói không chừng thật sự có thể dọa sợ mấy đứa trẻ con.
*不怒自威 ý chỉ một người không tức giận nhưng mà vẫn có uy nghiêm.
Cậu yên lặng cười một hồi, lại trở nên yên tĩnh, cậu nhìn con mèo con vòng tới vòng lui ở bên chân mình, không nhịn được mà nhớ lại một buổi tối nào đó, tin nhắn wechat khó hiểu kia của Liên Quyết, hỏi cậu có phải là thích mèo hay không, lại nghĩ, vừa nãy tại sao hắn lại phải cố tình đề cập đến "không có trùng cong"?
Mèo con ngồi xổm xuống trước mũi giày của cậu, lại kêu một tiếng với cậu.
Thẩm Đình Vị cũng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của mèo con, không nhịn được mà suy đoán: "......!Vậy nên, là quà sao?"
Mèo con dùng một bên mặt béo ú cọ vào lòng bàn tay của cậu, lại khẽ kêu một tiếng.
Thẩm Đình Vị cảm thấy có thể là mình hơi tự mình đa tình, cậu cúi đầu xuống nhìn mèo con ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là đói bụng không?"
Thức ăn cho mèo mà Liên Quyết lấy ra còn ở bên ngoài, cậu dạo quanh trong phòng một vòng, không tìm được đồ mèo con có thể ăn, Miêu Miêu lại đi theo phía sau cậu kêu meo meo không ngừng.
Thẩm Đình Vị đành phải thở dài, nói với nó: "Ngoan nào, đợi một chút, anh ra ngoài lấy thức ăn mèo cho em."
Cậu nhẹ nhàng và chậm rãi mà đi ra từ trong phòng, Liên Quyết và Lâm Sâm vẫn còn đang nói chuyện ở trong phòng khách, trên bàn trà trải ra mấy xấp giấy, trong Laptop còn đang phát một video nào đó.
Thẩm Đình Vị bèn thả nhẹ bước chân hơn, ngẩng đầu lên tìm bóng dáng của túi thức ăn cho mèo ở khắp nơi trong phòng khách.
Khi cậu mới đi ra từ trong phòng, Liên Quyết đã để ý đến, có lẽ là thấy động tác rón ra rón rén của cậu quá khó chịu, thế là tạm dừng nói chuyện, hỏi cậu: "Tìm cái gì?"
Thẩm Đình Vị nhìn hắn một lát, thành thật trả lời: "Thức ăn cho mèo.
Hình như mèo con đói bụng, cứ luôn kêu."
"Trên bàn ăn." Liên Quyết nói.
Thẩm Đình Vị nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy một cái túi màu xanh lam bị bịt kín, hấp tấp nói: "À, được."
Cuộc đối thoại của Liên Quyết và Lâm Sâm không bị gián đoạn quá lâu, hai người rất nhanh đã thu lực chú ý về, khôi phục lại trạng thái làm việc.
Khi Thẩm Đình Vị lấy thức ăn cho mèo và bát ăn rồi đi về phòng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Lâm Sâm đang nói mấy từ như "không thể lưu chuyển", "tài sản bị đóng băng", bước chân của cậu hơi chần chừ, rất nhanh Lâm Sâm liền nhìn cậu, không còn nói gì nữa.
Liên Quyết suy tính trong chốc lát, khoảnh khắc khi Thẩm Đình Vị về đến phòng và đóng cửa lại, nghe thấy hắn nói: "Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác."
Thẩm Đình Vị đổ thức ăn ra cho con mèo xong liền ngồi về lại trên ghế, suy đi nghĩ lại những điều mình vừa mới nghe được.
Nếu như cậu đoán không sai, Lâm Sâm chắc là đang nói trong gần một tháng Liên Quyết bị tạm giam, tài sản trên danh nghĩa và tài khoản công ty tạm thời bị đóng băng, dẫn đến vốn của công ty xảy ra vấn đề.
Sau khi rút ra cái kết luận này, Thẩm Đình Vị gần như là không suy nghĩ gì, đứng dậy lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong cái ngăn nhỏ hẹp ở trong tủ quần áo.
Tài sản và sổ đỏ mà trước đây Lâm Sâm từng nhắc đến, cậu chưa từng thấy, có thể là ở chỗ của Liên Quyết, hoặc là có chuyên gia khác bảo quản.
Trong tay cậu có chỉ có tấm thẻ ngân hàng này, cậu cũng không biết bên trong cụ thể là có bao nhiêu tiền, cũng không biết trên danh nghĩa của mình rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản, có đủ để Liên Quyết cứu cấp hay không, nhưng cậu vẫn nghĩ đến việc lấy nó ra đầu tiên.
Không vì lý do nào khác, cậu vốn dĩ không định lấy một phân tiền nào của Liên Quyết cả.
Chưa kể đến việc cậu cầm nhiều tiền như vậy có chỗ dùng hay không, chỉ là những gì mà Liên Quyết đã làm cho cậu cho đến nay —— Giúp cậu một người hai bàn tay trắng đi đến thế giới này có được một cuộc sống an ổn, không lo miếng cơm manh áo, phần ân huệ này cậu đã trả không nổi rồi.
Liên Quyết và Lâm Sâm ở bên ngoài lại nói chuyện thêm bao lâu, Thẩm Đình Vị không để ý, thẳng đến khi có người gõ cửa phòng của cậu.
Thẩm Đình Vị thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, đi qua, mở cửa.
Lâm Sâm đứng ở cửa, nói với cậu: "Thẩm tiên sinh, quấy rầy nhiều rồi, chúng tôi đi về trước."
Thẩm Đình Vị gật đầu trả lời một tiếng "Được", ánh mắt vượt qua người anh, nhìn về phía Liên Quyết đã đứng dậy từ trên ghế sofa, như là sợ hắn rời đi, sốt ruột mở miệng gọi hắn lại: "Liên tiên sinh!"
Lâm Sâm biết điều mà nhường qua một bên, Thẩm Đình Vị đi đến trước mặt Liên Quyết, đưa tấm thẻ ngân hàng đã bị bóp thật lâu, bị nhiệt độ cơ thể của cậu sưởi đến có hơi nóng cho Liên Quyết.
Cậu nhanh chóng nhìn Liên Quyết một chút, lại cụp mắt xuống: "Tôi không biết hai người còn cần bao nhiêu tiền......!Cái này, còn có mấy cái mà lúc trước anh cho tôi, anh cứ lấy đi dùng trước đi."
Liên Quyết không đưa tay nhận tấm thẻ ngân hàng ở trong tay cậu, mà là hơi cụp mắt xuống nhìn mặt của Thẩm Đình Vị.
Lâm Sâm nhìn Liên Quyết muốn nói lại thôi.
Không chỉ Thẩm Đình Vị nghĩ đến điều này, Lâm Sâm hiểu rõ con số trong tấm thẻ ngân hàng này, cộng thêm số cổ phiếu trước đó đã được chuyển sang tên của Thẩm Đình Vị, lấy ra để ứng phó với tình huống khẩn cấp là một sự lựa chọn tốt.
Nhưng anh vẫn luôn giỏi đoán tâm tư của Liên Quyết, vừa rồi anh đã muốn nhắc đến chuyện này với Liên Quyết vài lần, thấy Liên Quyết không có ý định trả lời, liền rõ ràng nhất định là Liên Quyết sẽ không muốn động vào số tiền kia, thế là mở miệng thay Liên Quyết: "Thẩm tiên sinh, đây là vật bảo đảm hôn nhân mà Liên tổng đã cung cấp cho cậu, cậu giữ là được rồi."
Thẩm Đình Vị không thể hiểu hoàn toàn ý của anh, cho rằng anh muốn nói số tiền này còn lâu mới đủ để bù vào chỗ trống hiện tại của bọn họ, trong lòng của cậu do dự năm lần bảy lượt, vẫn đưa ra quyết định.
Liên Quyết nhìn cậu hơi ngẩng mặt lên, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn mình: "Nếu như vẫn chưa đủ......"
Từ trước đến nay Liên quyết chưa từng nghĩ đến việc lấy lại những thứ đã cho đi, nhưng tại khoảnh khắc này, hắn nhìn vẻ mặt như là vô cùng lo lắng này của Thẩm Đình Vị, vậy mà đột nhiên rất tò mò cậu sẽ nghĩ ra cách gì.
Thế là hắn lặng lẽ nhìn Thẩm Đình Vị, không nói chuyện.
Thẩm Đình Vị dùng một giọng điệu không chắc chắn, dường như đang thương lượng với hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Bằng không thì bán căn nhà này trước?"
"Cái này......" Lâm Sâm kinh hãi.
Anh không nghĩ rằng Thẩm Đình Vị sẽ đưa ra đề nghị bán nhà, Liên Quyết đã quyết định để lại căn nhà này cho Thẩm Đình Vị sống trong lúc chờ sinh và cả sau này từ rất sớm, vậy nên ngay sau khi đăng ký đã sang tên căn nhà này qua cho Thẩm Đình Vị, huống chi hiện tại chỉ là vốn của công ty tạm thời không thể xoay vòng, căn bản là chưa tới mức này.
Mà điều khiến anh giật mình hơn chính là, Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị một hồi, đầu tiên là nhận tấm thẻ ngân hàng ở trong tay cậu, rất nhanh liền nói một tiếng: "Ừm.".
Danh sách chương